Hứa Quang lê lết thân hình mệt mỏi mở cửa nhà, chìa khóa còn kịp vặn mở, một người từ bên trong đem cửa mở ra. Một bóng đen thình lình xuất hiện ở trước mặt, Hứa Quang đầu tiên là hoảng sợ, sau đó sắc mặt nghiêm túc, trách cứ nói: “Tại sao tối như vậy rồi em còn không ngủ? Không biết nghĩ cho sức khỏe sao!”
Hứa Lượng nhấp môi không nói, đột nhiên vươn cánh tay đem Hứa Quang so với chính mình còn cao lớn hơn ôm vào trong ngực: “Anh hai, người kia là ai vậy?”
“Là đồng nghiệp của anh. Làm việc xong đã quá muộn, hắn mang anh đi ăn khuya, tiện thể đưa anh về.”
“Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?” Hứa Lượng cũng không phải là đơn thuần như Hứa Quang nghĩ. Có người bạn bình thường nào đêm khuya tan ca dẫn đi ăn còn đưa về tận nhà, đã thế còn xuống xe trước, mở cửa giúp còn dùng tay chắn nóc xe để người xuống xe tránh không đυ.ng vào đầu? Này! Cmn bạn trai nhất định còn chưa làm được như vậy.
Hứa Quang cảm giác được ngữ khí tức giận của cậu em trai, giải thích nói: “Hắn là người phỏng vấn lúc anh đi xin việc. Mọi người trong công ty đều biết hắn là người tốt, hôm nay tan ca quá muộn, bữa tối lại bận đến nỗi không kịp ăn gì,hắn mới rủ anh cùng đi ăn khuya chung.”
Nghe nói Hứa Quang không ăn tối đã thành công dời đi sự chú ý của Hứa Lượng: “Cái gì? Anh không ăn cơm tối, còn làm việc đến nửa đêm? Anh ngày mai liền đi từ chức, không cần tiếp tục làm việc nữa!”
“Tiểu Lượng!” Giỏi chịu đựng như Hứa Quang cũng bị Hứa Lượng chỉnh đến nỗi tức giận, giọng nói không tự giác nâng cao, “Không cần tùy hứng như vậy, anh hai bằng cấp không cao, tìm được công việc thích hợp rất khó khăn. Chờ em sức khỏe ổn định hai anh em chúng ta cùng nhau nỗ lực đem nợ nần trả hết, như vậy anh sẽ không cần tiếp tục vất vả.” Tuy rằng không quá thông minh, nhưng ở chung với nhau nhiều năm, Hứa Quang vẫn là biết làm thế nào vuốt lông tiểu hài tử. Hứa Lượng vẫn luôn không vui khi hắn xem cậu như đứa nhỏ, Hứa Quang không định tự gánh vác nợ nần mà đồng ý cùng cậu cố gắng gánh vác, chứng minh đã chân chính đối đãi với cậu ngang hàng.
“Dù sao anh cũng phải cách tên khốn đó ra xa chút, vừa nhìn liền biết không phải người tốt! Anh ngẫm lại năm đó anh tốt với Giả Khánh Văn như vậy, hắn dùng cái gì trả lại anh? Dẫm lên trên người anh! Tên kia mới nhận thức được mấy ngày hắn liền đối với anh tốt như vậy, khẳng định có mưu đồ.” Hứa Lượng mãnh liệt cảm nhận được nguy cơ trên người Thanh Hòa, cùng tên Giả Khánh Văn năm đó ở trong đội bơi lội không biết xấu hổ lợi dụng anh hai giống nhau, mang theo mục đích bất lương tới gần anh hai.
“Tiểu Lượng, không nên nói như vậy. Anh hiện tại vừa không tiền không thế, hắn có thể âm mưu anh cái gì?” Giả Khánh Văn – cái tên đã lâu không nhắc lại, cũng đã quên đi cảm giác tê tâm liệt phế, trong lòng chỉ còn một tia lạnh lẽo.
Tại những năm tháng thanh xuân, Hứa Quang đơn thuần vẫn luôn được Giả Khánh Văn chiếu cố. Gia cảnh của Giả Khánh Văn cũng không phải đặc biệt tốt, ba là thành phần bạo lực gia đình, mẹ lại bị bệnh tâm thần, thế nhưng tên kia chỉ cần có đồ ăn ngon đều sẽ chia Hứa Quang một nửa, vẫn luôn chiếu cố hắn. Hơn nữa Hứa Quang tính hướng trời sinh là đồng tính, trong cái loại tình bạn và ỷ lại này chậm rãi men lên một tâm tư hương vị khác. Khi đó hắn cũng thực ngây thơ, nam nhân quan hệ làm như thế nào cũng không biết. Lúc hai người xác định quan hệ, động tác thân mật duy nhất chẳng qua là từ cánh môi khẽ chạm nhẹ như lông ngỗng đến nắm tay nhau, ngay cả như vậy Hứa Quang cũng thấy thỏa mãn. Hắn cho rằng quan hệ ngầm này sẽ tiếp tục duy trì, thẳng đến khi hai người đối mặt với áp lực hai bên gia đình, sau đó đem ký ức tốt đẹp này chôn tận đáy lòng. Nhưng là…… Thời điểm tuyển chọn đội bơi lội quốc gia, Hứa Quang trúng tuyển làm thành viên dự bị, Giả Khánh Văn lại chỉ kém điều kiện trúng tuyển một chút.
Hứa Quang có chút do dự với việc đi kinh đô, nếu đi đại biểu hắn muốn cùng người yêu chia xa. Bất quá, Hứa Quang rối rắm không được bao lâu, ảnh chụp hắn ở trên giường lỏa thân cùng một nam nhân khác thân mật ôm nhau, ảnh chụp lúc hôn môi bị truyền ra ngoài, khi đó mọi người trong đội tuyển tỉnh đều biết chuyện này, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Vì danh dự của đội tuyển tỉnh nên phía trên đem chuyện này đè ép xuống dưới, tự nhiên Hứa Quang cũng lỡ mất dịp tốt vào đội tuyển quốc gia. —— những bức hình đó đều là Giả Khánh Văn trong lúc Hứa Quang ngủ mà bố trí chụp lại, tất nhiên cũng đã tránh né không để lộ khuôn mặt hắn.
Giả Khánh Văn nói với hắn: “Thực xin lỗi, tiểu Quang. Tôi thật sự rất cần vị trí trong danh sách này, tôi đi kinh đô mới có thể thoát khỏi khống chế của cha tôi. Tôi không muốn tiếp tục bị đánh đến một thân bầm dập bị người khác cười nhạo. Cho nên, thực xin lỗi.”
Hứa Quang chỉ có thể không tiếng động rơi lệ: “Cậu đi rồi, vậy tôi phải làm sao đây?” Cánh của hắn đã bị cướp đi, làm thế nào để tiếp tục bay lượn?
Huấn luyện viên đối với Hứa Quang xác thật rất tốt, nàng không có trách cứ Hứa Quang, thậm chí giúp Hứa Quang đã 24 tuổi lưu lại đội bơi lội không phải vì thiên phú của hắn, mà là bởi vì gia thế hắn lẻ loi hiu quạnh mà thôi. Thời điểm cuối cùng rốt cuộc cũng lấy được tấm vé này, tai nạn ngoài ý muốn như vậy, thật sự là khiến người khác xấu hổ.
Hứa Quang vẫn luôn cho rằng Hứa Lượng không biết sự thật của chuyện này, chỉ biết Giả Khánh Văn hãm hại hắn khiến hắn mất đi tư cách tham gia đội tuyển quốc gia. Kỳ thật Hứa Lượng đối với sự việc năm đó còn rõ ràng hơn Hứa Quang. Giả Khánh Văn tới nhà Hứa Quang chơi, lại đối với đứa nhỏ bảy tuổi diện mạo đáng yêu Hứa Lượng bắt đầu nảy sinh ý tưởng. Trong tối ngoài sáng muốn chiếm tiện nghi của cậu, còn muốn dụ dỗ đem cậu lên giường gian da^ʍ. Trưởng thành sớm như Hứa Lượng ngoài trừ lúc đầu bị sờ qua khuôn mặt vẫn luôn không thể nắm được vào tay, Giả Khánh Văn tà tâm bất tử vẫn luôn cùng Hứa Quang lui tới.
Hứa Lượng trong tối ngoài sáng đều nhắc nhở qua, Giả Khánh Văn người này có vấn đề, nhưng Hứa Quang lại biến sự nhắc nhở của Hứa Lượng thành ghen ghét vì lực chú ý của hắn bị người khác phân tâm nên bất mãn.Hứa Lượng lại không muốn nói rõ hành động xấu xa của Giả Khánh Văn, bằng không Hứa Quang nhất định sẽ tìm Giả Khánh Văn liều mạng. Vận động viên chỉ cần bị phát hiện ở bên ngoài đánh nhau liền sẽ bị đá ra khỏi đội ngũ, cho nên Hứa Lượng đáp ứng rất nhiều điều kiện bất bình đẳng do Giả Khánh Văn đưa ra. Tại thời điểm Hứa Quang không biết chuyện, Hứa Lượng bị Giả Khánh Văn yêu cầu hôn mặt và chạm vào bàn tay nhỏ cũng chỉ có thể nhịn, chỉ vì anh trai nên cậu không dám đối với Giả Khánh Văn hạ độc thủ.
Khi Giả Khánh Văn nhẫn tâm vứt bỏ Hứa Quang đem hắn coi như đá kê chân cho tiền đồ của chính mình liền cũng đặt dấu chấm cho kết cục của hắn. Không có Hứa Quang kiềm chế, Hứa Lượng chính là thả hổ ra ngoài l*иg sắt, tìm người mà cắn nuốt!
Anh hai, đừng để cho em biết anh cùng cái tên nam nhân đeo mắt kính kia có cái gì đó, nếu không, em không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu…… tiểu nãi miêu năm đó đã trưởng thành thành một lão hổ, rất nhanh liền có đủ năng lực đem anh trai thân yêu nhất giam ở trong lòng ngực.
Người khác đều nói Hứa Quang là kẻ cuồng em trai, nhưng đều không nghĩ tới, Hứa Lượng mới là kẻ cuồng anh trai đáng sợ nhất.