[Ma Đạo Tổ Sư/Vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy

Chương 23

Hồng y nhìn Ôn Chiêu ngã vào lòng Lam Vong Cơ, khóe môi rút rút, lấy lại bình tĩnh mới nhìn vào trong phòng.

Nữ nhân mà Kim Quang Thiện đưa tới đều bị an bài tốt, người trên giường là một sủng thϊếp của Ôn Triều trước đây, tuy Ôn Triều bị lưu đày, nhưng những thϊếp thất dựa vào sắc đẹp thượng vị không có sai lầm lớn đều được ở lại Kì Sơn. Nàng ta thừa dịp hôm nay mọi người bận rộn, hơn nữa có suy nghĩ giống Kim Quang Thiện đến thần kỳ, cho rằng Ôn Chiêu đã thành nghiệp lớn, tự nhiên nên có mỹ nhân bên cạnh làm bạn. Nàng từng hưởng qua ngon ngọt khi có chỗ dựa vững chắc, ỷ vào vài phần nhan sắc của bản thân, đánh tinh thần lẻn đến trên giường của Ôn Chiêu.

Hiện tại Ôn Chiêu đầu óc choáng váng, không muốn nghe giải thích dài dòng, Hồng y thở dài, nói: "Công tử, chúng ta lập tức giải quyết, hiện tại công tử chịu khó một chút, sang phòng khác nghỉ tạm một đêm!"

"Sang phòng khác?" Ôn Chiêu chớp chớp một đôi mắt vô tội, "Đi đâu?"

Hô hấp của Lam Vong Cơ đột nhiên dồn dập, trực tiếp đem người vây trong ngực mình, nói: "Đến thiên điện!"

Thiên điện? Đó không phải chỗ mới được quét dọn cho Lam Vong Cơ ở lại sao? Đầu óc Ôn Chiêu trống rỗng, ngẩn đầu nhìn Lam Vong Cơ, trả lời như bị ma xui quỷ khiến: "Được, ta đi cùng ngươi!"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ đem người ôm vào ngực, đi về thiên điện.

Hồng y đứng một bên trợn mắt há mồm: Ôm công chúa...

A! Quả nhiên! Tông chủ trì độn như vậy, đời này làm sao mà đánh, nhất định là cái chịu thiệt...

Ôn Chiêu bị cảm giác say bủa vây, ngơ ngơ ngác ngác để mặc cho Lam Vong Cơ ôm mình tới thiên điện, sau đó nhẹ nhàng đem hắn đặt trên giường.

Hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lam Vong Cơ, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Hắn rướn người, ở trên môi người ta nhẹ nhàng hôn một cái.

Hôn xong, cảm thấy không đủ, liếʍ liếʍ môi; sau đó đem mặt mình dán lên mặt người ta, ở trên môi người ta nhẹ nhàng liếʍ.

Lam Vong Cơ vẫn còn có thể nhịn? Hắn dứt khoát đem người đặt lên giường, xoay người áp xuống.

Hắn biết bản thân làm gì sao? Lam Vong Cơ nheo mắt, trong đôi mắt lưu ly kia có một vài tia sáng trầm, thấp giọng nói với Ôn Chiêu: "A Chiêu, ta thích ngươi."

Nghe vậy, trong đầu Ôn Chiêu trống rỗng, hắn muốn nghĩ gì cũng nghĩ không ra.

Lam Trạm... Thích hắn...

Đột nhiên, Lam Vong Cơ cắn trên vai Ôn Chiêu một cái như là để xả giận, Ôn Chiêu bị đau, cả người cũng tỉnh táo vài phần. Hắn nhớ lại chuyện mình làm, có cảm giác không tốt lắm.

Hắn... để Lam Trạm bế mình, còn hôn người ta...

Quan trọng là... Lam Vong Cơ nói, thích hắn...

Thích... Hình như, hắn cũng thích Lam Trạm đi...

"Thích, Lam Trạm, ta cũng vậy, ta thích ngươi." Ôn Chiêu cười, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, giống như chỉ có thể đem ba chữ "Ta thích ngươi." lặp lại tuần hoàn.

Nghe câu này, Lam Vong Cơ hung hăng hôn lên môi Ôn Chiêu.

Hết thảy, nước chảy thành sông.

——

Hôm sau, Ôn Chiêu tỉnh dậy, nhìn thấy Lam Vong Cơ bên cạnh đã tỉnh tự bao giờ, đang chuyên chú nhìn hắn.

Ôn Chiêu đỏ mặt, sờ sờ thắt lưng đau đớn, nhớ lại hết thảy chuyện đã xảy ra tối qua.

Hắn, say rượu loạn tính!

"Lam...Lam Trạm." Ôn Chiêu ấp úng, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, ôn thanh nói: "Ta đây!"

——

Ôn Nhược Hàn mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng son quỳ gối trước mặt mình.

Đêm qua liền... Tiến triển rất nhanh!

Thôi quên đi! Hắn không phải bà bà độc ác, hơn nữa hiện giờ Ôn Chiêu đã là Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, không có khả năng bị gả đi Cô Tô. Sau khi hai người làm đại điển hợp tịch cũng sẽ ở lại Kì Sơn, hắn không cần lo lắng.

Về phần con nối dòng?

Ôn Tổng tỏ vẻ, một người độc thân như hắn có tư cách chỉ trích Ôn Chiêu sao? Cùng lắm thì từ tôn thất chọn một cái đến nuôi là được!

——

Khi Ôn Chiêu cùng Lam Vong Cơ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhìn hai người gắn bó keo sơn, Lam Hi Thần giơ ngón tay cái trong lòng cho đệ đệ. Không hổ là đệ đệ hắn!

Khi nhìn đến Ôn Chiêu thì cả người Lam Khải Nhân có chút không được tự nhiên, ngón tay chỉ vào hai người, nửa ngày cũng không nói được một câu.

Mạt ngạch đã tặng, gạo cũng đã nấu thành cơm, Lam Khải Nhân còn có thể làm gì nữa. Tuy giận là giận thật, nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.

——

Vừa qua một lần đại điển trọng đại, lại tiếp tục tới một việc trọng đại không kém.

Ba tháng sau, Ôn Chiêu cùng Lam Vong Cơ hợp tịch tại Kì Sơn, Lam Vong Cơ kế nhiệm Tiên Đốc, hai người đồng tâm hiệp lực, cộng trị tiên môn!

Lan Lăng Kim thị đã bị Mạnh Dao nắm giữ, từ giờ trở đi sẽ trở thành phụ thuộc gia tộc của Ôn gia. Đồng thời, quan niệm huyết thống cũng đang bị làm nhạt đi, hiện giờ là dùng thực lực nói chuyện.

Phong Tà Bàn, Chiêu Âm Kỳ cùng các loại phù chú của Ôn Chiêu đang bán dần trở nên thông dụng, phương pháp tu luyện bằng oán khí cũng được Ôn Chiêu viết thành sách chiêu mộ người tu tập.

Dân chúng an cư lạc nghiệp, tu sĩ cũng bắt đầu nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ trừ túy, không theo phương pháp 'không chết người không phải tai họa nguy hiểm', giảm bớt phức tạp cho dân chúng.

Viêm Dương Điện, Ôn Chiêu nằm trong khuỷu tay của Lam Vong Cơ.

Kiêu Dương Cô Hồng, hồng y rực lửa,

Không phụ tâm nguyện nhân gian thanh bình, Kiêu Dương ở, Kì Sơn không ngã!

——

A/N: Kiêu Dương kết thúc ở đây, tiếp theo là một vào phiên ngoại thật dài về ký sự Ôn Chiêu đi lạc.

Một Ôn Chiêu đi lạc, xuyên qua đủ loại thời không, đến các thời đại trợ giúp Vong Tiện, thuận tiện đi tìm lão sư Trầm tâm sự.

Một tên trúng hai Ôn Chiêu!

Ngụy Vô Tiện: Ta ở tương lai thực sự thiếu đánh!

Ôn Chiêu: Ta ở quá khứ thực sự là gà!

Đại khái viết ba bốn thế giới, có thể là hai ba mươi chương...