Cao thấp toàn bộ Kì Sơn hôm nay đều trong trạng thái sẵn sàng đón địch.
Nguyên nhân là tông chủ của bọn họ, Tiên Tôn Ôn Chiêu sắp đối mặt với lôi kiếp của Hóa Thần kỳ.
Lam Vong Cơ cũng rất nôn nóng, sau khi Ôn Chiêu hoàn thành phương pháp tu luyện cân bằng linh oán, tu vi liền tiến triển cực nhanh. Tuy tu vi tăng lên là chuyện tốt nhưng lôi kiếp cũng không dễ đối phó, lỡ như Ôn Chiêu không kháng được... Lam Vong Cơ thực sự không dám nghĩ tiếp.
Tiếp tục nghĩ cũng không dùng được, lôi kiếp của Ôn Chiêu cuối cùng cũng tới.
Lôi kiếp của Hóa Thần kỳ đương nhiên khác với Nguyên Anh kỳ, lúc trước hai người độ kiếp chỉ có một mảnh nhỏ lôi vân tụ tập chung quanh, nhưng hiện tại không trung đều bị lôi vân bao phủ, uy áp nặng nề, khiến người ta run sợ.
Ôn Chiêu cầm Cô Hồng trong tay, Trần Tình cắm bên hông.
Hắn trực tiếp phi thân lên giữa không trung nghênh đón lôi kiếp.
Quả nhiên, uy lực của từng đạo thiên lôi vô cùng cưỡng đại, Ôn Chiêu nắm Cô Hồng, vừa mới qua khỏi đạo thứ nhất đã thấy cánh tay run lên. Loại lôi kiếp mãnh liệt thế này khiến hắn không dám chính diện nghênh đón, chỉ có thể dùng linh khí cùng oán khí truyền vào Cô Hồng, dùng Cô Hồng dẫn bớt đi lực đạo của lôi điện.
Đột nhiên, Ôn Chiêu nhìn về phía trước.
Thôi rồi! Lôi kiếp không phải đi theo từng đạo, ở giữa có thời gian tu chỉnh, đây là một đạo liên tiếp một đạo, hai đạo cùng bổ xuống một lượt, sức sát thương lớn đủ để biến hắn thành mảnh vụn.
Ôn Chiêu cắn răng, nương theo linh khí cùng oán khí trên Cô Hồng ngăn cản lực đạo của lôi kiếp.
Mấy đạo lôi kiếp liên tục đánh xuống Ôn Chiêu, hắn lấy tốc độ cực nhanh đứng trên mặt đất múa kiếm, miễn cưỡng theo kịp tốc độ của lôi kiếp.
Một đạo lôi kiếp thoáng hiện trước mặt hắn, Ôn Chiêu lui về phía sau một bước, bấy giờ mới cảm giác có vấn đề, phía sau hắn là một cái khe.
Ôn Chiêu còn chưa kịp kinh ngạc liền bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, hắn cảm thấy bản thân đã bước qua một hàng rào, đi đến một thế giới khác.
——
Ngụy Vô Tiện nói: "Mạt ngạch của ngươi bị lệch."
Lần này, Lam Vong Cơ không tin hắn, một mũi tên bay ra, không quay đầu mà nói hai chữ: "Nhàm chán."
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lần này là thật! Thật sự bị lệch, không tin ngươi xem, ta chỉnh lại cho ngươi."
Hắn nói động là thực sự động, bắt lấy mạt ngạch đang bay tới thổi đi trước mặt mình. Chỉ là hắn quen tay, ngày thời ở Vân Mộng hay kéo bím tóc của mấy cô nương, trên tay vừa đυ.ng đến thứ gì liền nghĩ kéo kéo, lần này cũng kéo. Ai ngờ, mạt ngạch vốn nghiêng lệch, có chút lỏng, một kéo này của hắn liền đem mạt ngạch từ trên trán Lam Vong Cơ kéo xuống dưới.
Phút chốc, tay nắm cung của Lam Vong Cơ run lên. Sau một lúc lâu, hắn mới cứng ngắc quay đầu lại nhìn, tầm mắt hắn chậm rãi rơi trên người Ngụy Vô Tiện.
Trên tay Ngụy Vô Tiện vẫn còn cầm mạt ngạch kia, nói: "Xin lỗi, ta không cố ý. Ngươi đeo lại đi!"
Sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng khó coi.
Ấn đường của y giống như bị một đoàn hắc khí bao phủ, mu bàn tay nắm cung gân xanh bạo khởi, cả người tức giận đến phát run. Ngụy Vô Tiện thấy trong mắt hắn mơ hồ đã có tơ máu, nhịn không được niết lấy mạt ngạch trong tay, nghĩ thầm: "Ta chỉ là kéo mạt ngạch của y, đâu phải là bộ vị gì trên người y đâu?"
Đúng lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm. Mọi người nhìn lại thì chỉ thấy lôi quang thoáng hiện trước chính điện Kì Sơn, bầu trời cũng đen xuống, không trung đều là mây đen, chỉ thấy ở chân trời có một thân ảnh đỏ rực đang đứng giữa không trung vật lộn với lôi kiếp.
"Chuyện này..." Ánh mắt mọi người đều bị dẫn đi, chẳng sợ người của Lam gia đem mạt ngạch xem như chuyện sống chết cũng không có người quan tâm.
"Nhanh đi xem!" Có một người hô lên.
Ngụy Vô Tiện vừa nghe, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy về chỗ gần nhất với lôi kiếp.
Lam Vong Cơ cũng không có thòi gian tự hỏi, cùng Ngụy Vô Tiện đi về phía chính điện Kì Sơn.
Trận đấu bắn tên cứ vậy bị hủy, mọi người đều bị tràng lôi kiếp này hấp dẫn.
Lúc này, Tông chủ các gia tộc đều vây quanh cửa của Kì Sơn, nhìn thân ảnh màu đỏ trên không trung kia.
Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ ai đang đối kháng với lôi điện, bọn họ chỉ có thể nhìn đến linh lực đỏ tươi ở giữa không trung va chạm cùng lôi kiếp.
Bất quá, nhiêu đó không đủ khiến vô số người tấm tắc kì lạ rời đi, bởi bọn họ chưa từng thấy ai dám cùng thiên lôi quyết đấu.
"Chuyện gì vậy?" Rất nhiều người khe khẽ nói nhỏ. Người tuổi còn nhỏ thì đã xem đến ngây người, người kia rốt cục là đã mạnh đến mức độ nào!
Dù là Lam Khải Nhân, cũng khó tránh khỏi kích động, nói: "Lão phu từng xem được trong một cuốn sách trong Tàng Thư Các, rất có thể đây là lôi kiếp trong truyền thuyết, có lẽ là vị cao nhân nào đó xuất thế!"
Ôn Nhược Hàn cũng bị trận thế trên không trung kinh động tới, vội vàng chạy lại đây.
Rất nhiều người vây xem Ôn Chiêu lịch kiếp.
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm mà nhìn, lúc này mới nhớ tới mạt ngạch của Lam Vong Cơ vẫn còn đang nằm trên tay mình, bấy giờ mới cẩn thậ đυ.ng đυ.ng Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh.
Lam Vong Cơ đang nhìn chuyên chú, thấy hắn đem mạt ngạch đưa tới thì đen mặt, một lần nữa đeo mạt ngạch lên.
Đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, người giữa không trung tay phải cầm kiếm, phản thủ ngăn cản đạo lôi điện này, vững vàng đứng giữa không trung, hơi thở trên người dâng lên. Cho dù cách rất xa nhưng những người vây xem vẫn cảm nhận được uy áp nặng nề trên người hắn.
Mây đen tán đi, Ôn Chiêu đi về Kì Sơn.
Lúc này, những người vây xem miễn cưỡng thấy rõ y phục trên người Ôn Chiêu.
"Viêm dương văn!" Có người kinh ngạc kêu lên.
Ôn Nhược Hàn đứng tại chỗ, chăm chú quan sát người đang đứng giữa không trung.
Ở đây, tử vi của hắn là cao nhất, đương nhiên cũng thấy rõ hơn những người khác. Người đó đang mặc trên người y phục dành cho Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, cầm trong tay một thanh kiếm hắc hồng đan xen.
Đây là vị tiền bối nào của Kì Sơn Ôn thị bế quan nhiều năm, hiện giờ đột phá?
Thấy vậy, không ít người đều có ý tưởng giống Ôn Nhược Hàn, đều khen tặng Ôn Nhược Hàn.
——
Ôn Chiêu: A, gà con, tháo mạt ngạch người ta thì đen mặt, Nhị ca ca nhà ta còn đem mạt ngạch của hắn cho ta làm dây cột tóc!
Ngụy Vô Tiện thiếu niên: Giận nha!
Chương 2
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, Ôn Chiêu liền tới cửa chính Viên Dương Điện.
Hắn nhíu mày, thần thức quét ngang những người ở đây.
Tất cả đều sợ ngây người. Người mới tới một thân hồng y tươi đẹp, là màu đỏ của gia bào Kì Sơn Ôn thị, có điều y phục này giống như đã được sửa chữa, so với Liệt nhật viêm dương bào hiện tại hoa mỹ hơn vài phần, hắc hồng giao nhau, mặt trên là kim tuyến thêu thái dương văn hoa lệ.
Đồng tử đỏ rực, cầm trong tay một thanh trường kiếm, phía trên là hai chữ rồng bay phượng múa "Cô Hồng", bên hông cắm một cây sáo màu đỏ. Trên tóc hắn có một cái mạt ngạch màu trắng quấn quanh ngọc quan, không đồng bộ với một thân hắc hồng tươi đẹp kia.
Mọi người ồ lên, nguyên nhân là vì ngoài đôi đồng tử đỏ tươi quỷ dị khác hẳn với người thường thì người này giống hệt Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, khác nhau hẳn là trên người hắn có thêm vài phần uy áp cùng ngũ quan thành thục hơn.
Ngụy Vô Tiện cũng kinh ngạc. Trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Chiêu, cả người hắn đều bị hóa đá.
Ôn Chiêu đứng lặng hai giây, nhíu mi nói ra hai chữ, "Quá khứ?" Gương mặt hắn nghiêm túc vài phần, mở rộng phạm vi tra xét thần thức.
Sau khi bước vào cảnh giới của Hóa Thần kỳ, Ôn Chiêu cảm giác được thực lực bản thân tăng lên rõ rệt. Nếu nói Nguyên Anh là một hồ nước thì Hóa Thần là một mảnh đại dương mênh mông. Hiện tại thần thức hắn vô cùng thanh minh, cảm thấy rõ ràng quan niệm của thế giới này, tinh tường hiểu được ý muốn của thiên đạo.
"Không phải, có sai biệt rất nhỏ, vậy là song song!" Sắc đỏ trong đôi mắt Ôn Chiêu chợt lóe, tự nghi hoặc tự giải đáp, người khác nghe được có chút không hiểu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì.
Sau đó, Ôn Chiêu không chút do dự đi tới trước mặt người mình quen thuộc, cũng chính là Ôn Nhược Hàn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Chiêu, Ôn Nhược Hàn liền căng thẳng. Hắn xác định, trong lịch sử của Kì Sơn Ôn thị chưa từng có người này, nhưng trên người hắn mặc là Liệt nhật viêm dương bào, tuy có chút khác biệt nhưng Ôn Nhược Hàn có thể xác định đucợ Ôn Chiêu đang mặc là y phục của Tông chủ.
"Tham kiến tiền bối!" Ôn Nhược Hàn dẫn đầu nói, người này tu vi cao cường, tuyệt đối là vị tiền bối đại năng nào đó.
Nghe Ôn Nhược Hàn nói vậy, không ít người đều một tiếng lại một tiếng tiền bối bắt đầu nịnh nót. Bọn họ áp xuống nghi hoặc trong lòng, cố gắng lấy lòng vị tiền bối trước mắt.
Ôn Chiêu cảm thấy có chút buồn cười, cúi người về phía Ôn Nhược Hàn, thi lễ của hậu bối dành cho trưởng bối, nói: "Cậu, con không phải tiền bối gì gì đó, chỉ là trong lúc độ kiếp vô tình cắt qua không gian mới đến được thế giới này. Nếu xét kĩ thì có thể nói con là một người tới từ tương lai đi."
"Tương lai!" Mọi người khϊếp sợ thốt lên, lập tức tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Vô Tiện.
Nhϊếp Hoài Tang đã lặng lẽ chạy tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện từ lâu, lúc này mới nói: "Ngụy huynh, vị... vị này sẽ không phải là huynh trong tương lai đi..."
Bị mọi người dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình, Ngụy Vô Tiện nổi da gà đầy người, lúc này mới nhìn lại Ôn Chiêu.
Tầm mắt của Ôn Chiêu cũng rơi xuống trên người Ngụy Vô Tiện, hắn ngẩn người, ngay lập tức đánh giá từ trên xuống dưới cả người Ngụy Vô Tiện.
Đây đã từng là hắn?
Lúc ấy, Ngụy Vô Tiện cũng đang đánh giá Ôn Chiêu. Đây là hắn trong tương lai? Bất quá vì sao hắn lại mặc gia bào của Ôn gia, còn gọi Ôn Nhược Hàn là cậu?
Ôn Chiêu nhíu mày, trực tiếp nhảy vào đám người, túm cổ Ngụy Vô Tiện giống như túm cổ một con gà, xách hắn ra.
Ngụy Vô Tiện muốn phản kháng, nhưng chênh lệch thực lực giữa hắn với Ôn Chiêu thực sự quá lớn, chút phản kháng mỏng manh này có thể dễ dàng cho qua.
Ôn Chiêu trực tiếp đem người xách tới trước Viêm Dương Điện, sau đó hoài nghi nhìn Ngụy Vô Tiện, bắt đầu nói: "Nội thương một đống, còn cố ý ngăn chặn linh lực vận chuyển để áp chế tu vi, tự làm mình thảm như vậy, đầu óc ngươi có vấn đề sao?"
Ngụy Vô Tiện: Ta mặc kệ người này có phải ta trong tương lai không, ta muốn đánh hắn!
Nghe câu này, phần lớn mọi người đều ngây ngẩn.
Nhϊếp Hoài Tang: Trời! Ngụy huynh trong tương lai bá đạo tới vậy sao? Gặp chính mình trong quá khứ cũng không chút lưu tình mà mắng, một chút cũng không ý thức được mình cũng từng giống hắn!
Ôn Chiêu làm việc nhanh gọn lại bá đạo, trực tiếp ném hắn cho Ôn Nhược Hàn, nói: "Có vấn đề gì thì hỏi đi!"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Nhược Hàn, người còn không thoát khỏi đả kích do Ôn Chiêu mang tới, hỏi: "Ngươi là ta trong tương lai? Vậy tại sao lại biến thành người của Kì Sơn Ôn thị?"
Ôn Chiêu nghiêng đầu, hắn thực sự cảm thấy bản thân trước kia là gà mờ!
"Mẫu thân là Đại tiểu thư của Ôn gia, ngươi và ta tất nhiên là người của Ôn gia!" Ôn Chiêu trả lời, "Nếu không tin thì ngươi có thể để cho cậu nghiệm huyết mạch."
"Mẹ?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, trí nhớ của hắn về mẫu thân đã phai nhạt, chỉ có bóng dáng mờ ảo không rõ.
"Tàng Sắc Tán Nhân? Cô ấy là muội muội lạc đường của ta?" Ôn Nhược Hàn cũng giật mình.
"Vậy... Giang gia đâu?" Ngụy Vô Tiện do dự hỏi. Bản thân trong tương lai thực sự rất bá đạo, Vân Mộng Giang thị chắc cũng không quá kém; chẳng qua nếu hắn thoát ly Giang thị, Ngu phu nhân cùng Giang Trừng sẽ quậy một trận tưng bừng!
"Giang gia? Vân Mộng Giang thị?" Ôn Chiêu giật mình, hiển nhiên cũng không dự đoán được sẽ nghe được hai chữ "Giang gia" này. Vân Mộng Giang thị đã sớm diệt môn, con trai trưởng bị phế, đích nữ là một cái bùn nhão không trét được tường, căn bản hắn không cần quan tâm, không có cảm tình, bất quá...
"Ngươi nói là Giang thị, kẻ đã gϊếŧ a cha a nương?" Ôn Chiêu châm chọc đáp, "Đương nhiên không còn tồn tại!"
"Ngươi có ý gì?!" Ngụy Vô Tiện kích động, trực tiếp vọt lên, muốn động thủ với Ôn Chiêu.
"Chậc! Ngu xuẩn! Đem bán còn giúp người ta đếm tiền!" Ôn Chiêu trực tiếp ấn lên người Ngụy Vô Tiện một cái định thân chú, đem người ấn tại chỗ.
Lúc này, một cái roi màu tím tấn công tới.
Ôn Chiêu không để nó vào mắt, tùy tay nắm lấy Tử Điện.
Từ thời điểm Ôn Chiêu xuất hiện thì Ngu Tử Diên liền tức giận đến khó thở, chỉ là một đứa con của gia phó, lại dám làm nổi bật như vậy, còn đầu nhập Ôn thị! Cậu cái gì? Tàng Tắc Tán Nhân chỉ là một thôn cô dã phụ!
Ôn Chiêu nhẹ nhàng cười, siết chặt tay. Tử Điện hóa thành bột phấn trong nháy mắt, tu vi của Ngu Tử Diên cũng bị hắn phế đi.
"Ngươi! Tạp chủng! Ngươi dám!" Ngu Tử Diên thực sự không ngờ Ôn Chiêu dám trắng trợn phế đi pháp khí lần tu vi của nàng, bắt đầu mở miệng mắng người.
Chỉ là, Ôn Chiêu là ai, hắn đã có mười mấy năm làm Tiên Tôn, có đạo lữ làm bạn, sát phạt quyết đoán, chịu mọi người kính ngưỡng, sớm đã không có ai dám can đảm đứng trước mặt hắn nói nửa chữ không phải.
"Độc phụ ngu xuẩn, nếu không biết cách nói chuyện vậy không cần lưỡi làm gì!" Ôn Chiêu hừ lạnh, linh lực đỏ tươi chợt lóe, trực tiếp cắt đi lưỡi của Ngu Tử Diên.
Chương 3
Động tác của hắn cực kì nhanh, mọi người không kịp phản ứng thì đã thấy Ngu Tử Diên máu tươi đương trường.
"A nương!" Giang Vãn Ngâm nhanh chóng chạy lại, hắn không dám đối mặt Ôn Chiêu, chỉ có thể mắng Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cục làm cái gì, ngươi dám!"
Ngụy Vô Tiện vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện mình cái gì cũng nói không được, Ôn Chiêu nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi ngậm miệng cho ta! Ta không thể cắt lưỡi ngươi nhưng ta không ngại dùng cấm ngôn thuật của Cô Tô Lam thị lên ngươi!"
Cái gì! Ngụy Vô Tiện tức giận, bản thân trong tương lai rốt cục là cái dạng gì?
"Yên tâm, mặc kệ ra sao, ngươi là ta, ta sẽ không làm chuyện bất lợi với ngươi." Ôn Chiêu giải thích.
Những người chung quanh kiêng kỵ thực lực của Ôn Chiêu, không dám tiến lên. Giang Phong Miên vẫn luôn chần chừ, lúc này mới bước lên từng bước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "A Tiện tương lai... Sao con có thể làm vậy! Tam nương tử chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ thôi!"
"Đậu hủ làm bằng đá sao?" Ôn Chiêu cười châm chọc, "Giang Tông chủ, ngươi cho rằng tuồng gϊếŧ người cướp con có thể man thiên quá hải* đi?
*"Man thiên quá hải": Dối trời vượt biển.
Sắc mặt Giang Phong Miên nháy mắt trở nên trắng bệch, tay run run chỉ Ôn Chiêu.
Ôn Chiêu búng tay một cái, triệu ra một mặt gương, tái hiện toàn bộ quá trình Giang gia gϊếŧ người cướp con, cũng nhân tiện tái hiện luôn cái gọi là "đối xử như con ruột" của Giang gia đối với Ngụy Vô Tiện.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trắng bệch, hắn thực sự không ngờ, bản thân trong mắt Giang gia chỉ xứng đáng với hai chữ "công cụ", Vân Mộng Giang thị là đầu sỏ gϊếŧ cha mẹ hắn!
Nhìn thấy cái được gọi là gia phong du hiệp của Giang gia, không ít người chỉ trỏ.
Giang Phong Miên cũng không khỏi xấu hổ, không biết nên làm sao cho phải.
Nhưng Giang Vãn Ngâm lại không có một chút tự giác nào, hắn vẫn la lối om sòm với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi thất thần làm gì? Ngươi là gia phó của Giang gia, vốn nên vì Giang gia ta bán mạng!"
Nghe những lời chỉ trích vô sỉ của Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhìn mặt gương, chỉ châm chọc cười, không nói một lời.
Ôn Chiêu cũng cười châm chọc, tặng cho Giang Vãn Ngâm một phần lễ vật giống hết mẫu thân hắn, trực tiếp một kiếm cắt lưỡi, thuận tay phế đi Kim Đan của hắn. Sau đó Ôn Chiêu xoay người, đốt lửa đến trên người Giang Phong Miên, dễ dàng phế đi tu vi của hắn, sau đó nhàn nhã nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Mạng ta giữ lại cho ngươi xử lý, đừng có nhân từ với loại người này. Nếu thực sự không xuống tay được thì để cậu giúp ngươi làm!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, có chút hữu khí vô lực. Hắn chỉ là một thiếu niên mới lớn, làm sao chịu nổi đả kích lớn đến vậy.
Lam Vong Cơ thấy bộ dạng này của Ngụy Vô Tiện, có chút do dự nhưng vẫn đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vai Ngụy Vô Tiện, đứng sau lưng hắn biểu đạt ý an ủi hắn.
Tốt! Chủ mẫu, Tông chủ cùng Thiếu tông chủ của Vân Mộng Giang thị đều bị phế đi, trong vòng một khắc ngắn ngủi biến thành phế nhân; Đại tiểu thư của Vân Mộng Giang thị cũng là một cái phế vật, đến giờ còn chưa kết được Kim Đan. Toàn bộ Vân Mộng Giang thị e là sẽ sụp đổ nhanh thôi!
Ngụy Vô Tiện hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn tháo Thanh Tâm Linh xuống, trực tiếp bỏ xuống.
Đương nhiên, Ôn Chiêu cực kì hài lòng với hành động này, hắn vẫy tay gọi vài tu sĩ của Kì Sơn Ôn thị, muốn bọn họ xử lý tốt những kẻ này.
Những người này nghe lệnh của Ôn Chiêu, trong nháy mắt đã dọn dẹp sạch sẽ.
Không còn một số ít thứ chướng mắt cản trở, Ôn Chiêu vừa lòng ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện còn đang uể oải không có tinh thần, đắm chìm trong thế giới của chính mình, tạm thời không thể cùng Ôn Chiêu nói chuyện.
Vậy nên, Ôn Chiêu quay sang trao đổi với Ôn Nhược Hàn.
Ôn Chiêu đến từ tương lai, tu vi cao thâm, lại là Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, Ôn Nhược Hàn đương nhiên là cực kì tò mò, trước hết hỏi tình hình của KÌ Sơn.
Ôn Chiêu tự hào cười, nói cho Ôn Nhược Hàn hiện tại Kì Sơn đã xưng bá tiên môn, lại trao đổi nhiều vấn đề về cai trị tiên môn. Qua cuộc nói chuyện, Ôn Nhược Hàn đã bị Ôn Chiêu thuyết phục!
Trên tay Ôn Chiêu đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc, là pháp khí lưu trữ do hắn luyện chế, một hồng một lam, lam ở trên tay Lam Vong Cơ, hồng trên tay hắn.
Hắn thường mang bên người không ít đồ, trong đó có công pháp sau khi hoàn thiện, phù chú cùng kinh nghiệm và phương pháp quản lý tiên môn. Hắn giao tất cả cho Ôn Nhược Hàn, đồng thời cũng nhanh chóng dùng linh lực chữa trị ám thương nội thương trên người Ngụy Vô Tiện.
Sau khi giải đáp nghi hoặc của Ôn Nhược Hàn, Ôn Chiêu đứng tại chỗ, chuẩn bị dặn dò Ngụy Vô Tiện một ít việc, quyết định ở lại thế giới này mấy ngày.
Lam Khải Nhân nhịn thật lâu, rốt cục cũng hỏi. "Vì sao Ôn công tử lại biết thuật cấm ngôn của Cô Tô Lam thị ta, còn có... trên tóc ngươi là..."
Y phục trên người Ôn Chiêu là lấy hai màu hắc hồng làm chủ đạo khiến cái mạt ngạch trên tóc kia vô cùng nổi bật. Lam Khải Nhân giận đến suýt hộc máu, hắn dám dùng mạt ngạch của Cô Tô Lam thị như dây cột tóc!
Hả?
Ôn Chiêu trân trọng xoa hoa văn mây cuốn trên mạt ngạch đang quấn quanh tóc mình, cười khẽ: "Đương nhiên là vì... Đạo lữ của ta có xuất thân từ Cô Tô Lam thị!"
Cái gì! Lâm Khải Nhân quyết tâm phải trả, xem xem vị nữ tử nào của Cô Tô Lam thị hắn dám đem mạt ngạch cho đạo lữ làm dây cột tóc!
"Đạo lữ của ngươi là người phương nào?"
Ôn Chiêu cười tủm tỉm chỉ vào Lam Vong Cơ, người đang đứng cạnh Ngụy Vô Tiện, nói: "Hắn!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực lên!
Lam Khải Nhân: Tức chết lão phu!
Ngụy Vô Tiện đã bị quá nhiều tin tức làm cho choáng váng, nghe đến tin này cũng chỉ cứng ngắc gật đầu.
Bản thân trong tương lai rốt cục làm chuyện tày trời gì!
Ôn Chiêu nhìn Ngụy Vô Tiện, lại một lần nữa ghét bỏ bản thân trước kia.
Ta trong quá khứ quả thực là gà!
Ta trong tương lai quả thực rất thiếu đánh!
——
Ôn Chiêu ở lại thế giới này vài ngày, mấy này này đối với Ngụy Vô Tiện chính là khổ không thể tả. Một bên bị Ôn Tình ghim kim bắt uống thuốc, một bên bị Ôn Chiêu bắt xem công pháp và đạo lý trị quốc.
Theo như lời Ôn Chiêu, chuyện mà hắn có thể làm được thì Ngụy Vô Tiện cũng có thể làm tới! Thiếu niên, cố lên, nghiệp lớn dựa vào ngươi!
Ngụy Vô Tiện thề, hắn nhất định phải phấn đấu, tranh thủ có một ngày đem tên này đánh!
Ôn Nhược Hàn cũng nghiệm huyết mạch, hạ lệnh hai tháng sau chính thức làm đại điển Ngụy Vô Tiện kế nhiệm vị trí Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, đồng thời xuống tay chèn ép Vân Mộng Giang thị.
Đả kích từ bên ngoài, bên trong lại không người trấn giữ, Vân Mộng Giang thị nhanh chóng bị chia cắt, hơn nữa hành vi gϊếŧ người cướp con của cả nhà này bị người ta đào lên cho thiên hạ biết. Một nhà bốn người miễn cưỡng còn sống, tu vi bị phế, lại không có nghề nghiệp gì, chỉ có thể dựa vào ăn xin mà sống.
Ôn Nhược Hàn làm việc xưa nay sạch sẽ, cam đoan những chuyện thất loạn bát tao này sẽ không có một chữ rơi vào tai Ngụy Vô Tiện, miễn cho có người tới tìm hắn gây phiền phức vì những người không liên quan!
Chuyện duy nhất khiến Ngụy Vô Tiện thấy vui là Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cạnh hắn mấy ngày này.
Hắn dần dần bước khỏi bóng ma Giang gia, tiến bước đến một cuộc đời mới!
Thấy hắn không đáng lo nữa, Ôn Chiêu không hề lưu luyến, Cô Hồng trong tay chém rách không gian, rời đi.