Bạch Thiết Hắc Ký Chủ Quá Mức Diễn Tinh

Chương 57: (18)

“Thái Hậu.....”

Thẩm Trì dáng vẻ tất cung tất kính, vâng vâng dạ dạ, tốt hơn hẳn với dáng vẻ đắn đo mọi khi, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm diễn kịch.

“Phủ Thừa tướng cháy lớn, Lê phi vẫn ổn chứ?”

Thẩm Trì cười, “Đa tạ Thái Hậu quan tâm, ta...... rất tốt.”

Nam Cung Thần không cần Thẩm Trì học những cái quy củ trong cung, Thẩm Trì cũng càng khó được chỉ dạy những điều đó, mà hắn vốn cũng không phải là loại người sẽ bị quy củ trói buộc.

Thái Hậu tựa hồ cũng không để ý Thẩm Trì đang hành lễ ở trước mặt nàng, cũng lười đi truy cứu.

“Vậy là tốt rồi, Lê phi lần này hồi phủ, Tiêu Dao Vương có vẻ cũng vào phủ Thừa tướng?”

Thẩm Trì mím môi, cũng không có ý định giấu giếm, “Đúng vậy”

“Thái Hậu hôm nay nếu không gọi ta, ta cũng sẽ tới gặp người.”

Thái Hậu nhướng mày, “Ồ? Thật sao?”

Thẩm Trì nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt cực kỳ kiên định, “Ta...... ta đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Thái Hậu nói rất đúng, ta ở trong thâm cung, nếu thật sự có chuyện, phụ thân thân là Thừa tướng cũng là nước xa không cứu được lửa gần.”

Thấy vậy, nàng ta nháy mắt vui vẻ ra mặt, “Lê phi đã nghĩ rất sáng suốt, một khi đã như vậy thì Lê phi muốn nói cho Ai gia chuyện gì đây, hy vọng Lê phi có thể mang tới cho Ai gia tin tức tốt.”

Thẩm Trì mím môi, “Khả năng chuyện sắp nói ra này đối Thái Hậu cũng không tính là tin tức gì tốt.”

Thấy Thẩm Trì cau mày, bộ dạng rất nghiêm trọng khiến Thái Hậu thật sự rất tò mò không biết rốt cuộc là tin tức gì.

“Ồ? Nói nghe chút.”

Thẩm Trì có chút lo lắng, Thái Hậu lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Trì, ý tứ trong đó rất là rõ ràng. Thẩm Trì hít sâu một hơi, “Vương gia giao cho ta một loại đồ vật, Vương gia biết Thái Hậu thường hay triệu kiến ta, hắn cho rằng ta phản bội hắn, ta..... ta nhiều lần bảo đảm không có Vương gia mới tin lý do thoái thác của ta.”

“Sau đó, Vương gia không yên tâm, tính toán...... muốn diệt trừ...... Thái Hậu..... trước tiên.”

Dáng vẻ cẩn trọng của hắn, thực sự khiến Thái Hậu hoài nghi. Nhưng tới khi nghe được câu nói cuối cùng, Thái Hậu không ngăn được tức giận, “Cái gì? Hắn thật sự muốn diệt trừ ai gia trước?”

“Nam Cung Triệt giao cho ngươi thứ gì?” Thẩm Trì lấy đồ vật ra, giao cho ma ma đang đứng bên cạnh.

Nàng ta mang gói thuốc nhỏ đưa cho Thái Hậu, Thẩm Trì lắc đầu, “Ta không biết là loại thuốc gì, Vương gia chỉ dặn ta lấy cớ dâng canh bổ cho Thái Hậu rồi cho thứ này vào bên trong, không màu không vị, nó có tác dụng dài lâu không phát tác ngay, đến lúc đó sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện là do ta..... làm.” Thẩm Trì nói giống y như thật, nếu không phải nắm lông biết rõ đầu đuổi là do Thẩm Trì đang diễn kịch, nó sợ là bản thân đã tin rồi.

Thái Hậu tức giận trực tiếp vỗ mạnh vào tay vịn bên cạnh, “Hay cho một tên Tiêu Dao Vương, nói như vậy là hắn có âm mưu tạo phản?”

Thẩm Trì gật đầu, “Đúng vậy”

“Có một việc, hiện tại ta cũng muốn nói cho Thái Hậu, Vương gia...... Vương gia còn kêu ta thời điểm hầu hạ bệ hạ, động tay vào trong huân hương, chính là muốn mượn lý do bệ hạ suy nhược cơ thể, cho hắn..... chết bất đắc kỳ tử.”

“Thậm chí còn sai ta lén trộm ngọc tỷ, đến lúc đó hắn có thể làm giả thánh chỉ.”

”Khiến bản thân danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị hoàng đế.”

“Thật to gan!”

Thẩm Trì dường như bị Thái Hậu doạ sợ, “Thái Hậu.....”

Thái Hậu thu liễm vài phần khí thế, dù sao nàng vẫn hy vọng có thể lợi dụng Thẩm Trì, “Là ai gia dọa ngươi.”

Thẩm Trì lắc đầu, “Thái Hậu, chuyện Vương gia làm ta đều đã nói hết cho người.”

Nàng ta tự nhiên cũng hiểu tâm tư của Thẩm Trì, “Chuyện này ngươi làm rất tốt, cho nên Lê phi muốn cái gì ai gia tự nhiên cũng sẽ giúp ngươi.”

Thẩm Trì lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Đa tạ Thái Hậu, chỉ là không biết Thái Hậu kế tiếp dự tính sẽ làm gì?”

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, “Tương kế tựu kế.”

Thẩm Trì có chút khó hiểu, “Tương kế tựu kế?”

Thái Hậu gật đầu, “Ta muốn hắn tan xương nát thịt!”

Thẩm Trì nhíu mày, “Thái Hậu nếu không có việc gì nữa thì ta xin cáo lui trước.”

Thái Hậu ừ một tiếng, “Nếu Nam Cung Triệt hỏi lại ngươi, Lê phi có biết nói như thế nào không?”

Thẩm Trì gật đầu, Thái Hậu cực kỳ vừa lòng với câu trả lời này, “Được, Lê phi rất thông minh, ai gia chính là thích giao dịch cùng người thông minh.”

“Ai gia cũng mệt rồi, ngươi trở về đi.” Thẩm Trì hành lễ, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

“Ký chủ, tôi phát hiện cậu là một tên gian tà.”

Thẩm Trì hoàn toàn tiếp thu cách nói của nắm lông nhỏ, “Cảm ơn đã khích lệ.”

Nắm lông nhỏ tỏ vẻ, nó cũng không hề khen cậu ta, quá mệt tâm.

”Trì Trì lại bị Thái Hậu kêu tới?”

Lưu Cẩm một bên vừa nghiên mực vừa trả lời, “Vâng, hai người đơn độc trò chuyện một lúc.”

Trên mặt Nam Cung Thần cũng không hề có biểu tình gì, “Biết bọn họ nói cái gì không?”

“Tẩm cung của Thái Hậu, không bất kỳ ai có thể tới gần.” Nam Cung Thần chỉ ừ một tiếng.

“Bệ hạ, công tử rất yêu ngài.”

Lưu Cẩm đã thấy qua nhiều người, cho tới bây giờ gã chưa bao giờ nhìn lầm. Chính là Thẩm Trì mang tới cảm giác rất cường liệt, người này sẽ là một biến số, nhưng tuyệt đối sẽ không thương tổn tới bệ hạ. Mỗi khi Nam Cung Thần đề cập tới Thẩm Trì, gương mặt người không tự chủ được dịu dàng hơn, Lưu Cẩm nhìn cũng cảm thấy vui mừng.

“Bệ hạ trước kia luôn là người đơn độc, hiện tại có Thẩm công tử, nhìn bệ hạ cũng đã ấm áp hơn rất nhiều.” Nam Cung Thần chỉ quét mắt liếc nhìn Lưu Cẩm, đối với lời gã nói không tỏ ý kiến gì.

“Trì Trì rất tốt.”

Lưu cẩm cũng rất tán đồng điều này, “Thẩm công tử nhìn như vậy nhưng sợ là cũng không hề nhu nhược.”

Nam Cung Thần câu môi, “Nếu tới thời điểm hiện tại, điểm này ta cũng nhìn không ra, sợ là ta cái vị trí hoàng đế này cũng đến lúc nên thay người rồi.”

“Chỉ là, Trì Trì khiến ta đặc biệt kinh hỉ, ta cũng không ngờ hắn tới Thái Hậu cũng có thể lừa gạt, còn có thể mang hai người bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Lưu Cẩm cười khẽ, “Thẩm công tử sợ là cũng đã trêu đùa bệ hạ rồi.” Nam Cung Thần nhướng mày, điểm này hắn cũng không thể phản bác. Nghĩ lại chỉ sợ từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cũng đều là kế hoạch của Thẩm Trì. Nếu như khi đó, Nam Cung Thần nhìn ra dụng tâm của hắn, cũng không biết sẽ trở thành hoàn cảnh gì.

“Bệ hạ, hôm nay sắp thay đổi.” Nam Cung Thần chắp tay sau lưng, đi đến cửa đại điện, bầu trời vạn dặm không mây, mặt trời rực rỡ treo ở cao, là thời điểm thích hợp để phơi nắng ở trong sân.

“Thay đổi mới tốt.” Nam Cung Thần hiện giờ không cần lật thẻ bài phiền phức thêm chuyện, Lưu Cẩm trước đó đã sai người cứ theo ký lục cũ mà ghi chép là được.

“Thần!” Nam Cung Thần chân trước vừa bước vào ngạch cửa, Thẩm Trì liền trực tiếp nhào vào trong lòng Nam Cung Thần, giống hệt con mèo con ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, quá ngoan ngoãn.

Lưu Cẩm cùng Hương Ngưng liếc nhau, đóng cửa lại lui xuống.

“Nhớ ta?”

Thẩm Trì hừ hừ hai tiếng, “Đương nhiên nhớ! Nhân gia một ngày không thấy như cách ba thu, ta cảm thấy ta là một khắc không thấy như cách ba thu.”

“Bệ hạ có muốn dắt ta ở bên hông hay không. Ngươi tới chỗ nào liền đưa theo ta tới chỗ đó? Nam Cung Thần theo thói quen trực tiếp bế người chân trần đi tới giường. Biết Thẩm Trì ở tẩm cung của chính mình không thích đeo giày, nên Nam Cung Thần đã sớm sai người trải cái đệm mềm mại, mỗi ngày đều sẽ có người tới lấy đi giặt.

“Trì Trì, sao hôm nay lại nói những lời thế này?”

Thẩm Trì mím môi, mi mắt cong cong, cười lên như một con hồ ly nhỏ, trong đôi mắt đen láy kia không biết lại đánh chủ ý quỷ quái gì.

Nắm lông rất muốn nhắc nhở ký chủ nhà mình, có vẻ cậu đang bị lật xe.

Nhưng với vai trò người xem kịch, nắm lông quyết định đứng ngoài cuộc! Sắc mặt Thẩm Trì có chút mất tự nhiên ửng đỏ, đôi mắt xoay tròn, rõ ràng là có chuyện, đầu ngón tay ở trước ngực Nam Cung Thần vẽ vòng tròn, “Muốn......”

Yết hầu Nam Cung Thần khẽ nhúc nhích, giữ lấy bàn tay đang lộn xộn của Thẩm Trì, “Ồ? Thứ gì? Trì Trì nói muốn gì trước.”

Thẩm Trì ho nhẹ một tiếng, “Có...... Có một thứ đồ quan trọng, ta cảm thấy bệ hạ có khả năng sẽ...... lo lắng.”

Nam Cung Thần mơ hồ có chút cảm giác, “Hử? Ngọc tỷ?”

Thẩm Trù bĩu môi, “Ta muốn ngọc tỷ làm cái gì? Thứ đồ khó coi, ta lấy tới cũng vô dụng.”

Đại khái cũng chỉ có Trì Trì của hắn mới có thể cảm thấy Ngọc tỷ khó coi.

Không biết có bao nhiêu người mơ ước thứ này, nó chính là quyền lợi chí cao vô thượng, đứng trên trăm triệu người.

“Đó là cái gì?" Thẩm Trì có chút buồn rầu.

So ngọc tỷ còn quan trọng?

Gần như trong nháy mắt Nam Cung Thần biết đó là cái gì, đồ vật hắn muốn có thể điều động binh lực! Đôi mắt Cung Thần híp lại, Trì Trì à Trì Trì, ngươi rốt cuộc đánh chủ ý gì đây?

“So ngọc tỷ còn quan trọng hơn.”

Nam Cung Thần trực tiếp đem Thẩm Trì bế lên, đặt hắn ngồi ở trên đùi mình, “Vậy chỉ có một cái này.”

Thẩm Trì ngây ngốc, sau đó mặt tức khắc đỏ ửng tai cũng hồng thấu, “Bệ hạ! Ngươi..... ngươi lại không đứng đắn!”

Nam Cung Thần cố ý trêu chọc hắn, Thẩm Trì bị ngứa đến không chịu được, “Bệ....... Bệ hạ........ A.”

Tiếp, lại bị người “trốn” mất, nhưng thật ra Thẩm Trì cũng không để ý.

Nắm lông biết hắn bị lật xe, bản thân Thẩm Trì sẽ không biết Nam Cung Thần đã phát hiện hay sao? Những lời này là hắn cố ý nói cho Nam Cung Thần nghe, hắn vốn dĩ cũng không trông mong Nam Cung Thần sẽ cho. Thẩm Trì chỉ muốn chơi khăm hai người kia. Hiệu quả cực kỳ tốt, Thẩm Trì rất thích. Hiện tại Thẩm Trì thường xuyên mệt không theo kịp Nam Cung Thần lâm triều, vây khốn vô cùng.

“Trì Trì, ta phải lâm triều.” Nam Cung Thần theo thói quen hôn môi rồi đến gương mặt của Thẩm Trì sau đó mới rời đi. Thẩm Trì mơ mơ màng màng ừ một tiếng, ngoan ngoãn hạ người xuống, tiếp tục kéo chăn cuộn tròn lại ngủ.

Nam Cung Thần cảm thấy giống như bản thân đang nuôi một động vật nhỏ đáng yêu, xoa mái tóc của Thẩm Trì rồi rời đi.

Chờ đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Trì mới chậm rãi tỉnh lại. Vừa định xuống giường, liền thấy cạnh gối đầu một khối ngọc bài vô tự, óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn đã biết là thứ tốt. Nam Cung Thần còn để lại chữ. Lời này một câu hai nghĩa, Thẩm Trì thưởng thức ngọc bài trong tay, còn tưởng rằng đến lúc đó hắn phải trộm lấy. Nhưng thoạt nhìn hiện tại có vẻ là không cần.

Không uổng phí cái eo già khụ này sắp gãy làm đôi, Thẩm Trì hôn một cái trên tay ngọc bài, trong ánh mắt đều là những mưu tính xảo quyệt như cáo già.