Bạch Thiết Hắc Ký Chủ Quá Mức Diễn Tinh

Chương 55: (16)

Nam Cung Thần cười, hắn cảm thấy Thẩm Trì thẹn thùng rất ngoan mềm đáng yêu.

Nam Cung Thần cúi người nghé sát vào bên tai Thẩm Trì, “Vậy vất vả cho Trì Trì chút rồi.”

Được như ý nguyện, sắc mặt Thẩm Trì càng thêm đỏ, “Biết...... đã biết.”

Đôi mắt Nam Cung Thần chứa đầy sự dịu dàng.

Sau đó Thẩm Trì kêu Hương Ngưng tìm vài người ra ngoài cung đi dạo nhân tiện tung một vài tin đồn, quan trọng nhất là để Nam Cung Triệt và người trong phủ Thừa tướng biết, Thẩm Trì đang đi lại với Thái Hậu.

“Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Không biết Thái Hậu đang đánh chủ ý gì.”

Thẩm Trà Thiên cũng không muốn tham gia vào những chuyện này, nhưng lại cảm thấy tốt khi được dựa vào gốc đại thụ.

Ai cũng biết Nam Cung Thần vị hoàng đế này làm không được lâu, ngay cả thế cục trên triều đình hiện giờ cũng là một phe Thái Hậu, một phe Tiêu Dao Vương.

Có thể hướng về phía hoàng đế Nam Cung Thần chính là một số lão thần tử, bọn họ tuy có chính kiến riêng, nhưng sợ là cũng không đủ.

Mà Thẩm Trì chính là muốn lợi dụng điểm này, để Thái Hậu cùng Tiêu Dao Vương hoàn toàn tách biệt, như vậy bọn họ sẽ có thể trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng, quả thực một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nam Cung Triệt cũng bắt đầu có chút lo lắng, đến bây giờ hắn cũng chưa có động tĩnh, chưa kể thân thể của Nam Cung Thần cũng không có bất kì sự chuyển biến nào, điều này khiến Nam Cung Triệt hoài nghi.

Vì vậy Nam Cung Triệt đã âm thầm sai người đi tìm Thẩm Trì, nhưng đều bị Thẩm Trì lấy các loại lý do từ chối, hiện giờ trong cung đều truyền ra quan hệ của Thẩm Trì và Thái Hậu rất thân thiết, chuyện này cũng không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều hơn chút.

Sau lưng Thẩm Trì chính là phủ Thừa tướng.

“Chỉ có thể trực tiếp tới tìm người đang trong cung để hỏi.”

Nam Cung Triệt đêm đó đã tự mình trà trộn vào hoàng cung, vẫn là trong điện của Thẩm Trì.

“Trì Trì.”

Thẩm Trì đối với sự xuất hiện của Nam Cung Triệt có chút bất ngờ hoảng loạn, “Vương gia? Sao ngươi lại tới đây?"

“Nếu như bị thị vệ tuần tra phát hiện thì sẽ rất phiền toái.”

Gã cười khẽ, “Yên tâm, bọn họ tạm thời sẽ không tới đây."

Thẩm Trì lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

”Trì Trì, vì sao gần đây không chịu liên lạc?”

Thẩm Trì ánh mắt có chút hoảng loạn, “Chỉ là...... ngại cung quy mà thôi.”

Nam Cung Triệt trực tiếp vạch trần lời nói của Thẩm Trì, “Trì Trì, ta muốn nghe ngươi nói thật.”

“Nghe nói, ngươi gần đây cùng Thái Hậu rất thân thiết?”

Cái đó là đương nhiên, hắn thường xuyên tới chỗ Thái Hậu thưởng trà, bằng không làm sao khiến hai con cáo già cắn câu được.

“Làm sao Vương gia biết?”

Ánh mắt Nam Cung Triệt hơi trầm xuống, xem ra là sự thật.

“Thái Hậu tìm ngươi làm cái gì?”

Thẩm Trì thấy bị Nam Cung Triệt vạch trần, liền trực tiếp thở dài, “Bởi vì..... chuyện ta bị bệ hạ độc sủng, tới tìm ta vài lần mà thôi.”

Thẩm Trì không nói cái này thì Nam Cung Triệt cũng không nhớ tới định hỏi, Thẩm Trì lắc đầu, “Ta..... Ta nếu như bị phát hiện thì toàn bộ phủ Thừa tướng liền sẽ...... xong đời.”

Nam Cung Triệt cũng không hoài nghi chuyện đó.

“Xem ra Trì Trì của ta rất có bản lĩnh, vậy mà còn có thể làm bệ hạ~ độc sủng mình ngươi.”

Thẩm Trì cau mày, có chút ủy khuất nhìn hắn, “Vương gia muốn nói cái gì đây? Chẳng lẽ..... đây không phải là điều mà Triệt ca ca hy vọng sao?”

“Bệ...... bệ hạ tuy rằng độc sủng ta, nhưng...... nhưng chuyện ngọc tỷ....”

Nam Cung Triệt giơ tay, “Là Thái Hậu sao?”

Bộ dáng Thẩm Trì hơi thả lỏng, khiến Nam Cung Triệt có dự cảm không tốt, “Làm sao? Thái Hậu tìm ngươi quả nhiên là có việc?”

Thẩm Trì do dự một chút mới mở miệng, mặt mày đều lộ ra chút sắc thái mệt mỏi, “Ừm”

“Thái Hậu biết Triệt ca ca cùng phủ Thừa tướng quan hệ rất tốt, cũng biết chúng ta..... rất thân thiết.”

Nam Cung Triệt vuốt ve ngọc bội bên hông, ánh mắt sâu thẳm, “Cho nên.”

Dáng vẻ Thẩm Trì có chút lo lắng, “Thái Hậu muốn mượn sức ta...... để ta trở thành người của nàng.....”

“Hơn nữa, Thái Hậu muốn lợi dụng ta ở bên cạnh nàng, quan trọng nhất chính là....”

Nam Cung Triệt đôi mắt híp lại, “Quan trọng nhất là cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Trì nhìn Nam Cung Triệt có chút do dự, “Thật sự muốn nói sao?”

Nam Cung Triệt cười ôn nhu, “Nói đi.”

Thẩm Trì hít sâu một hơi mới mở miệng, “Thái Hậu muốn...... diệt trừ Vương gia.” Ánh mắt Nam Cung Triệt lạnh lẽo, a, không hổ là Thái Hậu.

“Thái Hậu muốn mượn tay ngươi diệt trừ ta?”

Thẩm Trì ừm một tiếng, “Triệt ca ca, ngươi tin ta, ta..... nàng là Thái Hậu, nếu ta không tạm thời đáp ứng, Thái Hậu nhất định sẽ gϊếŧ ta.....”

Thẩm Trì một bộ giống như sắp khóc tới nơi, thực sự khiến người ta tìm không ra nửa điểm sơ hở.

Nam Cung Triệt đối với điều này cũng chỉ cười cười, “Ừm, ta tin ngươi.”

“Trì Trì, một khi đã như vậy, Thái Hậu nói cái gì thì ngươi liền làm cái đó, biết không?”

Thẩm Trì có chút do dự, “Thật...... Thật sao?"

“Nhưng Thái Hậu muốn gϊếŧ ngươi.”

Nam Cung Triệt ừ một tiếng, “Yên tâm, ta biết Trì Trì yêu ta, cho nên chỉ cần Trì Trì ngoan ngoãn nghe lời là có thể bảo đảm hai chúng ta đều bình an, biết không?"

Thẩm Trì ừm một tiếng, “Ta biết rồi, về sau Thái Hậu nói cái gì, ta đều sẽ nói cho Triệt ca ca!”

Nam Cung Triệt ừ một tiếng, nghe được động tĩnh, gã ra hiệu cho Thẩm Trì là bản thân rời đi trước.

Thẩm Trì nhìn theo bóng Nam Cung Triệt rời đi, chỉ nhướng mày cười khẽ.

“Ký chủ đại nhân, tôi đã từng thấy gián điệp hai mặt, không ngờ có một ngày tôi lại có thể có cơ hội được thấy gián điệp ba mặt như thế này.”

Thẩm Trì cười, “Tao coi như mày đang khen tao.”

???

Chẳng lẽ tôi khen còn chưa đủ rõ ràng sao?

Đương nhiên Thẩm Trì cái gì cũng sẽ đều nói, không nói thì làm sao để hai người kia chó cùng rứt giậu được.

Thẩm Trì tính toán thời gian, biết Nam Cung Thần sắp tới đây, liền trực tiếp tiến vào tẩm cung.

“Nói mới nhớ, ký chủ đại nhân cậu không sợ bị Nam Cung Thần phát hiện sao? Đến lúc đó, cậu có thể sẽ bị lật xe!

Thẩm Trì cảm thấy lời này rất kỳ quái, “Nắm lông nhỏ, mày cảm thấy ký chủ nhà mày sẽ lật xe sao?

Nắm lông nhỏ không nói gì, chỉ nghĩ nếu ký chủ không may ngày nào đó bị lật xe thì sao, huống chi nơi này là hoàng cung, nói không chừng Nam Cung Thần đã sớm phát hiện rồi.

Đối với chuyện này, Thẩm Trì dường như cũng không có tính toán đến vấn đề lật xe, điều hắn tính toán chính là hắn sẽ chơi chết hai người kia như thế nào.

Còn phải tìm cơ hội kéo mẫu thân của nguyên thân ra khỏi vũng lầy này.

Vì vậy, phải nghĩ ra biện pháp trước khi phủ Thừa tướng bị tiêu diệt. Thẩm Trì trước đó thu được không ít đồ vật, hiện tại hẳn là đã đến lúc để dùng.

Nhưng hắn phải nghĩ ra biện pháp xuất cung, hoặc là để Hương Ngưng ra khỏi cung mới được.

“Bệ hạ, ta..... ta muốn xuất cung một chuyến.”

Nam Cung Thần nghi hoặc, “Làm sao vậy? Trong cung quá buồn chán sao?”

Thẩm Trì ở trong lòng Nam Cung Thần lắc đầu, “Không phải, ta..... ta nhớ mẫu thân.”

“Không biết nàng ở phủ Thừa tướng thế nào.”

Nam Cung Thần biết Thẩm Trì để ý mẫu thân như thế nào.

Thẩm Trì cực kỳ kinh hỉ, “Thật...... thật sự có thể xuất cung sao?”

Nam Cung Thần ừ một tiếng, cười nhẹ vuốt ve gương mặt của Thẩm Trì, “Nhưng nhớ nhanh chóng hồi cung.”

Thẩm Trì lập tức ôm Nam Cung Thần hôn một cái, “Cảm ơn bệ hạ!”

Nam Cung Thần nhướng mày, “Chỉ như vậy?”

Thẩm Trì lập tức phản ứng lại, “Bệ hạ! Người....”

Thẩm Trì mỗi lần thẹn thùng, đều đơn thuần như lần đầu, bộ dáng tiểu nhân gia của hắn thật sự rất khả ái.

”Kêu Lưu Cẩm chuẩn bị một ít vàng bạc, có thể ở ngoài cung mua một vài đồ vật yêu thích.”

Thẩm Trì lắc đầu, “Ta có! Trước đây, những phi tần đó tặng ta rất nhiều đồ, ta...... ta có thể dùng không?”

Bộ dáng Thẩm Trì cẩn thận dò hỏi thực sự khiến Nam Cung Thần buồn cười, “Vì sao không thể? Ta cũng là của ngươi.”

Đột nhiên không kịp đề phòng lời âu yếm, khiến hắn ngẩn ra, đến lúc phản ứng lại thì thẹn đến muốn bốc khói lên.

“Trì Trì, tại sao bây giờ vẫn còn thẹn thùng như vậy? Chúng ta còn có cái gì chưa từng làm qua?

Thẩm Trì càng xấu hổ lợi hại hơn, “Ai...... Ai bảo bệ hạ mở mồm liền nói.....”

“Một chút cũng không biết xấu hổ!”

Nam Cung Thần vòng tay từ phía sau lưng ôm trọn lấy vòng eo Thẩm Trì, cằm đặt trên vai hắn, “Vương không tảo triều, là rất có đạo lý.”

Thẩm Trì vừa muốn nói, đã bị người phía sau nâng cằm hôn lên, chỉ còn lại âm thanh nức nở.

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu (*), đêm xuân còn dài lắm.

(*) Đây là một câu thơ trong bài Trường Ca Hận của tác giả Bạch Cư Dị. Ý của câu thơ có lẽ là chăn phù dung đắp trải đêm ân ái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Cẩm liền mang tới chút vàng bạc, ước lượng còn rất nặng.

“Nương nương, bệ hạ thật sự thật sự rất sủng người.”

Thẩm Trì cười, “Được rồi, xuất cung thôi, việc ta kêu ngươi đi làm, thế nào rồi?”

Hương Ngưng gật đầu, “Nô tỳ đã sớm làm thỏa đáng.”

Thẩm Trì ừ một tiếng, đó chính là vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Thẩm Trì đè ngực, đừng lo lắng, lần này sẽ dẫn được mẫu thân ngươi ra khỏi đó.

Thẩm Trì cũng không gióng trống khua chiêng trở lại phủ Thừa tướng, mà chỉ thay một bộ thường phục trở về.

Thẩm Trà Thiên thấy Thẩm Trì trở về, thật sự có chút kinh ngạc.

“Thẩm Trì? Ngươi không phải đang ở trong cung sao?”

Thẩm Trì cười, dáng vẻ có chút xa cách.

Mẫu thân trong miệng Thẩm Trì, Thẩm Trà Thiên đương nhiên biết chính là mẹ đẻ hắn.

“Mẫu thân ngươi thân thể không khoẻ, không thích hợp gặp người.”

Thẩm Trì cười nhạo, “Phụ thân là có ý tứ gì đây? Là mẫu thân thân thể không khoẻ, hay là phụ thân căn bản không muốn?”

“Phụ thân, ngươi tính giam mẫu thân, để lấy nó tới áp chế ta sao?”

“Ta ở hoàng cung như đi trên băng mỏng, giúp Triệt ca ca làm việc, mà các ngươi một chút cũng đều không tín nhiệm ta, ta chỉ là muốn gặp mẫu thân mà thôi.”

Thẩm Trà Thiên thấy Thẩm Trì không hề cố kỵ nói ra, sợ bị người có tâm nghe được, “Thẩm Trì! Có vài lời không phải ngươi có thể tùy tiện nói bậy!”

Vẻ quả quyết của Thẩm Trì khiến Thẩm Trà Thiên cảm thấy người trước mắt này không giống trước kia, “Phụ thân, hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy mẫu thân!”

“Phụ thân thân là thừa tướng, nhất định cũng biết hiện giờ bệ hạ chỉ độc sủng một người là ta, phụ thân không nên ép ta!”

Thẩm Trà Thiên nhíu mày, “Ngươi đang uy hϊếp phụ thân ngươi?!”

Thẩm Trì cười nhạo, “Thì làm sao? Chẳng lẽ không phải phụ thân khi dễ ta trước sao? Đã bao lâu rồi ta chưa được gặp mẫu thân?”

“Ngươi sợ như vậy là đang sợ người khác biết thân phận ta sao? Bọn họ hiện tại không nói, ngươi cho rằng bọn họ thật sự không biết sao?”

Thẩm Trà Thiên nhíu mày, “Thẩm Trì, ngươi vẫn còn là Thẩm Trì sao?”

Lời này của Thẩm Trà Thiên không phải hỏi người trước mắt có còn là Thẩm Trì hay không, mà là hỏi hắn hiện tại rốt cuộc là người của Thái Hậu, hay vẫn là người của phủ Thừa tướng, hoặc căn bản đã là người của hoàng đế.