Thanh Xuân Giáo Dục Vỡ Lòng

Chương 5: Tự mình vạch bướm ngồi lên chim lớn của thầy giáo

“Haha, Đồng Nhạc, tại sao em lại đáng yêu như vậy?”

Thầy giáo Vương ngẩng đầu liếʍ ướt đầṳ ѵú bên kia, nghiêm túc nói:

“Thầy giáo đang dùng đầu lưỡi giúp em xoa bóp đây”

“Cái này… cái này?” Đồng Nhạc gật lia lịa, không biết đặt tay ở đâu, ưỡn ngực, cầu mong thầy giáo xoa bóp xong sớm một chút, bởi càng ngày càng… kỳ quái.

“Thích cơ bắp của thầy lắm sao? Em có thể sờ thử xem” Thầy giáo Vương cầm lấy tay Đồng Nhạc quàng quanh cổ hắn.

Sự chú ý của Đồng Nhạc nhanh chóng bị thu hút, tò mò chạm vào cơ thể của thầy giáo, ngắm nghía bắp tay căng phồng, trên cánh tay nổi lên cả con chuột:

“Tương lai em sẽ chăm chỉ tập thể dục nhiều hơn, nhất định sẽ được như thầy.”

“Về sau có thể cùng thầy rèn luyện”

Miệng thầy Vương gặm xương quai xanh của Đồng Nhạc rời đi, kỳ thật hắn rất muốn hôn môi Đồng Nhạc, muốn nếm thử hương vị của nó ra sao.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn không làm, bởi hôn môi vốn chẳng nằm trong nội dung “Giáo trình”. Không am hiểu chuyện chăn gối, tuy nhiên chưa chắc không biết nụ hôn mang ý nghĩa là gì.

“???” Đồng Nhạc nghe không thông, cho rằng thầy giáo đang có ý sẽ dẫn theo cậu, cùng nhau tập thể dục :

“Dạ thầy, chính là cùng nhau chạy bộ hay rèn luyện như thế nào, em sợ rằng sẽ theo không kịp tiến độ”

“Sẽ không, chỉ có Đồng Nhạc mới có khả năng làm bài tập này.”

Thầy Vương khẽ cười, ghé vào lỗ tai cậu thỏ thẻ:

“Là loại bài tập làm cho ©ôи ŧɧịt̠ của thầy cương cứng, em dùng cái bím nhỏ trên dưới liếʍ mυ'ŧ nó nha.”

Đồng Nhạc theo phản xạ kẹp chặt chân, gương mặt quay sang một bên nhỏ giọng từ chối:

“Nhưng mà…đau quá, chỗ đó của thầy quá ..quá to .”

Hắn đứng dậy, cởi bỏ thắt lưng giải phóng cây gậy đã cương cứng khỏi trói buộc.

“To như vầy nhưng vừa nãy em đều nuốt hết không phải à, lần này thầy tin chắc rằng em có khả năng làm được.”

“Ưm … ” Đồng Nhạc vừa tưởng tượng tới đã thấy đau lắm rồi, ánh mắt không tự chủ được di chuyển tầm nhìn tới thân thể trần trụi của thầy giáo. Cậu ngạc nhiên nói:

“Thầy thật nhiều lông!”

Đây là khí chất thuộc về cơ thể của đàn ông trưởng thành, nội tiết tố tràn ngập, bụng dưới của hắn thật nhiều lông trải dài tới gần trứng chim, tất nhiên nó cũng rất đen.

Đồng Nhạc kéo lưng quần, săm soi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại phấn nộn của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, thật muốn mau chóng lớn lên mà.

“Điều này cho thấy năng lực tìиɧ ɖu͙© của thầy, dĩ nhiên gậy thịt sẽ đυ. em thật lâu.”

Thầy giáo Vương nắm tay Đồng Nhạc tự động vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ cứng như thép của hắn.

“A …” Khi Đồng Nhạc tưởng tượng ©ôи ŧɧịt̠ đen dài này vừa chọc ngoáy bướm da^ʍ của mình như thế nào, hai chân bất tri bất giác trở nên mềm nhũn, tay tùy ý để cho thầy giáo cầm nắm sờ nắn ©ôи ŧɧịt̠ đầy gân guốc nổi lên.

“Có thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn của thầy không? Hửmm?”

Thầy giáo Vương kéo tay cậu sờ lên lôиɠ ʍυ rậm rạp dưới gốc ©ôи ŧɧịt̠, hỏi:

“Bạn học Đồng Nhạc muốn biết có lôиɠ ʍυ là cảm giác gì không? “

“Muố…n. “Đồng Nhạc có xíu hâm mộ, các bạn nam cùng lớp đều đã bắt đầu mọc râu rồi, chỉ còn mỗi mình mình … đến nữ sinh cũng chưa bằng, ngay cả nửa sợi lông cũng không hề mọc.

Thầy giáo Vương ngồi bên cạnh Đồng Nhạc chỉ vào quần học sinh của cậu:

“Cởi cái quần ra, thầy sẽ dạy cho em biết.”

Cậu sốt ruột, nhìn dươиɠ ѵậŧ của thầy giáo, rốt cuộc cũng không kìm được dụ hoặc muốn cởϊ qυầи ra, hoàn toàn trần trụi phơi bày trước mắt hắn không có lấy một mảnh vải để che, Đồng Nhạc phút chốc ngượng ngùng muốn trốn.

“Lại đây, ngồi lên đùi tôi, thầy cho bé da^ʍ trực tiếp cảm nhận nhé”

“Dạ” Đồng Nhạc duỗi chân, chần chừ, mà nếu ngồi yên được thì còn tốt, vừa mới di chuyển, lỗ l*и lại có thứ gì đó bắt đầu chảy ra:

“Thầy ơi … tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy thầy bắn vào tựa như bị trào ra thì phải.”

Không có bạn học bên cạnh nhìn coi, Đồng Nhạc dường như đã trở nên mạnh dạn hơn chút ít, tự giác đặt nghi vấn, đưa ra câu hỏi.

“Thật sao?” Thầy giáo ôm lấy Đồng Nhạc không hề phản kháng, dạng hai chân ngồi lên đùi mình.

Chất lỏng màu trắng chảy ra từ khe nhỏ sưng tấy giữa cặp chân Đồng Nhạc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c đυ.c ngay trong lỗ l*и quyến rũ, thật thối nát dâʍ ɖu͙©.

Thầy giáo động ngón tay lướt qua rồi lại đút vào cửa mình. Trong phút chốc mà lỗ l*и đã khôi phục, chặt khít như trạng thái ban đầu.

Quả nhiên, đúng là sức mạnh của tuổi trẻ phơi phới, khả năng bình phục đặc biệt nhanh nha.

Từng ngón chân của Đồng Nhạc cuộn tròn lên, ngón tay ở bên trong bắt chước ©ôи ŧɧịt̠ bự liên tục thọc rút.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ men theo lối ngón tay chọc phá mà chảy dọc ra ngoài, giống như nếm phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ còn mang một ít dâʍ ɖị©ɧ, biến đùi thầy Vương thành một mảnh ướt dẫm nhầy nhụa.

Đổi lên ba ngón tay xâm nhập, bướm nhỏ còn có thể thích ứng nhanh chóng mà nuốt, hắn vỗ vỗ bôm bốp vào cặp mông Đồng Nhạc, thực sự đây là một cục cưng mà, cái l*и bé nhỏ như vậy mà vẫn nhồi hết cho được.

“Học sinh Đồng Nhạc, tự mình ngồi lên đây đi.”

Đồng Nhạc cử động hai chân, ngoan ngoãn mở ra hoa huyệt ướŧ áŧ, trụ trên ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của thầy giáo. Lôиɠ ʍυ của hắn thật rậm vả lại còn khá cứng, nữ huyệt non nớt mềm mại tựa như bị một chiếc bàn chải nhỏ gãi qua vậy, cậu vội đưa tay che hạ thể mình, nói:

“Thật ngứa, thầy cũng sẽ ngứa như vầy sao “

“Thầy không ngứa. Hửm? Chắc là tại bạn học Đồng Nhạc ngồi nhầm chỗ rồi”. Thầy giáo Vương chỉ chỉ vào công cụ phạm tội ẩn nắp dưới mông cậu rồi nhắc nhở:

“Phải ngồi lên cái này mới được . “

Khuôn mặt nhỏ Đồng Nhạc phát nghẹn, lui về phía sau đưa mắt đến ©ôи ŧɧịt̠ lớn cùng đám lôиɠ ʍυ ướt nhẹp, bị cậu làm cho dính nước da^ʍ dầm dề, thật là rối rắm.

Thầy Vương vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cậu, khẽ khàng sờ lên làn da mịn màng như tơ lụa, không hề nóng nảy, lẳng lặng chờ cậu học trò nhỏ tự quyết định.