Thanh Xuân Giáo Dục Vỡ Lòng

Chương 6: Bướm nhỏ ăn thật là no.

Qυყ đầυ lớn không nhanh không chậm trượt ngay chỗ môi âʍ ɦộ, tùy thời đẩy ra cửa khe thịt nhỏ chúm chím đóng chặt:

“Nếu Đồng Nhạc đã không muốn biết, vậy thì thầy chuẩn bị đi nghỉ ngơi trước đấy nhé”

Hắn làm bộ làm tịch muốn đứng dậy muốn rời đi, kì thật nửa phần động tác đều chưa hề có.

Dù vậy cũng thật sự dọa đến Đồng Nhạc, nghĩ rằng thầy giáo thật sự chuẩn bị đi nghỉ , sốt ruột ấn tay lên ngực hắn:

“Thầy ơi, em muốn mà.”

“Bé ngoan.” Nghe vậy, thầy Vương buông tay, vật cứng dưới háng tự nhiên dựng thẳng lên trước mắt Đồng Nhạc.

Cậu run run, do dự mở đùi quỳ gối trên người hắn, thân thể hơi hạ xuống. Trong tức khắc hoa môi vừa chạm nhẹ qυყ đầυ to lớn liền ọc ra dâʍ ɖị©ɧ, Đồng Nhạc sợ tới mức quỳ thẳng chân lên.

Giờ phút này hắn chưa vội đáp ứng, nhìn chăm chăm gương mặt Đồng Nhạc, chú ý đến từng biểu cảm nhỏ nhoi của cậu.

Có chút xấu hổ khi bị nhìn chăm chú như vậy, Đồng Nhạc hơi nghiêng đầu, động tác ngồi xổm so với lúc trước càng thêm kiên định hơn, tuy nhiên ©ôи ŧɧịt̠ lớn không cứng rắn như trong trí tưởng tượng.

Bởi hắn không giữ đại điểu của mình, Đồng Nhạc lấy hết can đảm mấy lần ngồi thụp xuống qυყ đầυ đều bị trượt, chưa cắm vào được.

“Thầy ơi, giúp em.” Đồng Nhạc làm không như ý nguyện, đành phải cầu cứu hắn.

Thầy Vương không đút ©ôи ŧɧịt̠ vào ngay, hắn lấy tay giữ qυყ đầυ, vỗ bem bép lên cặp mông trắng tuyết của cậu:

“Bạn Đồng Nhạc thử lại xem.”

Đồng Nhạc chẳng còn biện pháp nào khác, cắn răng hướng tới ©ôи ŧɧịt̠, ngón tay banh hoa môi, dùng khe thịt khít chặt cọ cọ hôn hôn lên qυყ đầυ.

“Ưm… thầy ơi ..thật sự quá lớn …”

Đồng Nhạc ngẩng đầu, dần dần hạ mình xuống, l*и da^ʍ nuốt dươиɠ ѵậŧ tím đen từng chút một.

“Ngoan nào, cái bím của Đồng Nhạc thực lợi hại, nhất định có thể ăn hết mà”

Đồng Nhạc nuốt rất chậm, dù vậy hắn vẫn làm kích động, cục cưng nhỏ ngây thơ lay động vòng eo, giúp ©ôи ŧɧịt̠ ngựa ȶᏂασ bướm da^ʍ, giúp con thú tính ẩn sâu trong lòng hắn ngoài ý muốn được thỏa mãn, nhắc nhở:

“Nếu như vào không được thì chắc chắn em phải cần dùng tới dươиɠ ѵậŧ để nới lỏng huyệt, nâng mông lên đi, cho lỗ l*и ăn ©ôи ŧɧịt̠ nào”

“Ưm …” Đồng Nhạc ngoan ngoãn nâng eo theo lời dạy rồi một phát ngồi thụp xuống, cái l*и khít mềm mại bị nhồi đầy đến rối tinh rối mù, dâʍ ɖị©ɧ nhày nhụa ngượng ngùng dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠ chảy qua hai hòn dái.

Thầy Vương xoa nắn tiểu Đồng Nhạc lấy móng tay chọc vào mã mắt.

Toàn bộ sự chú ý đang dồn vào hoa huyệt bỗng chốc bị thay đổi. Nhưng mà cậu vẫn chưa ngộ ra rằng, cứ mỗi lần bị thầy giáo chậm rãi xoa tới mã mắt, thì bím da^ʍ nhạy cảm liền xoắn một trận, khiến cho thầy Vương bị bóp đến nghẹn chảy cả tầng mồ hôi.

Mặc khác nửa thân trên Đồng Nhạc đều trở thành màu hồng nhuận, sắc mặt ửng hồng, ngây thơ không biết vị – khuôn mặt chính là một mảnh tình sắc.

Thầy Vương buông ©ôи ŧɧịt̠, tiến hành đánh chủ ý lên da^ʍ huyệt, mân mê hoa châu:

“Khi bị thầy đυ. có phải rất muốn rên hay không ? Em đừng cố chịu đựng, điều này là bình thường.”

“Thầy” Đồng Nhạc hướng xuống phía dưới ấn người nhồi vào thêm một cm, trực tiếp dâng cặρ √υ' đến sát bên miệng thầy giáo:

“Em.. rất xấu hổ, cảm thấy…… âm thanh thật kỳ lạ……”

Đồng Nhạc mới dứt lời, hắn liền nổi lên ý xấu cắn núm ti nhỏ day day, dưới háng đem ©ôи ŧɧịt̠ bự toàn bộ rút ra, canh đúng chỗ lại thọc mạnh vào vị trí vừa ban đầu:

“Tiếng này là rêи ɾỉ trên giường. Vô cùng dễ nghe, em càng rên dữ thì ©ôи ŧɧịt̠ của đàn ông sẽ càng ȶᏂασ bướm lợi hại hơn.”

“Vậy thì …… Em chẳng gọi nữa đâu, thầy vốn đã rất lợi hại rồi” Đồng Nhạc xê dịch mông, mím chặt môi chịu đựng xúc cảm tê rần trước ngực cùng lỗ bím đang bị thầy giáo mặc sức chơi đùa.

“Ồ, bạn học Đồng Nhạc khen thầy cũng vô dụng, mau mau ngồi xuống nào” Ngón tay nhấn nhấn chân cậu:

“Vẫn còn khít thế này sao, cũng đã lâu như thế rồi “.

Đồng Nhạc khóc chít chít, tiếp tục ấn cơ thể non mềm ngồi xuống.. cố gắng khống chế bản thân giúp ©ôи ŧɧịt̠ ngựa đâm vào cửa mình toàn bộ.

Thực tế quá khác biệt so với bị thầy giáo mạnh mẽ đút no. Vừa ngứa vừa nóng rất muốn được hắn ôm, không muốn tự thân chuyển động đâu.

Đi được nửa chặng đường, sức lực của Đồng Nhạc đã hoàn toàn cạn kiệt:

“Thầy ơi, em mệt quá.”

Thầy Vương ôm trọn vòng eo Đồng Nhạc, đỡ mông của cậu, nói:

“Em cứ mạnh dạng động đi, hứa là sẽ không đau “.

“Sợ … ” Đồng Nhạc có ý định làm thêm lần nữa, nhưng đôi chân phát run, phải dừng ngay nửa đường ở tư thế ngồi xổm.

“Tôi đỡ em chậm rãi ngồi xuống nhé”

Thầy giáo Vương đỡ mông Đồng Nhạc, không đút ©ôи ŧɧịt̠ vào nhưng nâng lên rồi bình thản thả xuống. Động tác nhịp nhàng khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ sâu bên trong hoà với dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên côn ŧᏂịŧ ướt đẫm.

Đồng Nhạc hẩy nhẹ gót chân nhỏ, ngâm nga: “Thầy ơi, không cần thọc vào đâu, thật là khó chịu.”

Thầy Vương ngắm ngón chân hồng hào, phút chốc con ngươi trở nên hơi tối, hai tay thả lỏng, cả ©ôи ŧɧịt̠ bự đều bị ăn hết, trứng dái cũng theo đó vô bôm bốp lên mông.

“Ưm .” Đồng Nhạc ghì chặt cổ hắn, bím da^ʍ chưa hề được báo trước bất ngờ bị đâm rút, cậu căng thẳng l*и nhỏ cũng theo đó ngày một khít hơn.

Tuy nhiên quần và khoá quần đều cởi ra hết, trực tiếp ngồi lên lông ©ôи ŧɧịt̠, đúng là ngứa nha. Cơ thể căng trướng, so với tư thế phía trước tiến càng thêm sâu hơn, nhưng món quà mang lại là một loại thỏa mãn chưa từng được nếm qua.

Đồng Nhạc chả hiểu tại sao thân thể mình lại kì quái đến vậy, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống bụng, ngẩn người.

Hành lang nóng bỏng bị cây ©ôи ŧɧịt̠ thô đen nhồi đầy chẳng còn lấy một kẻ hở, thầy Vương thật muốn ném Đồng Nhạc lên ghế sô pha mặc sức mà đυ. chết con đĩ da^ʍ. Trông Đồng Nhạc tò mò săm soi cái bụng bị qυყ đầυ đâm đến gồ lên kha khá, hắn đành nhịn xuống.

“Có thể di chuyển eo lên xuống, sẽ nhìn càng rõ ràng hơn.” Thầy Vương hướng Đồng Nhạc chủ động bị cưỡиɠ ɠiαи.

Đồng Nhạc… nhếch mông lên, như vậy một phát ngồi thụp xuống:

“Thầy đúng là giỏi a, bên trong thật chật, em còn chả dám ngồi xuống.”

Lần này Đồng Nhạc mới xem rõ hạ thể của mình bằng biện pháp nào mà nuốt trọn hết ©ôи ŧɧịt̠ ngựa, hoa môi phấn nộn gắt gao cắи ʍút̼ cây chày. Thảo nào thầy bảo, miệng nhỏ nhắn của mình rất lợi hại.

Các ngón tay Đồng Nhạc sờ đến địa phương nơi bọn họ giao hợp, vạn lần không thể tưởng tượng nổi:

“Thầy, tại sao…… cái bím là để tiểu tiện làm sao có thể đem ©ôи ŧɧịt̠ thô đen nuốt hết được .”

Địa phương mềm múp bị lông ©ôи ŧɧịt̠ thô ráp cọ xát, so với ngồi ở trên càng thêm ngứa.

Đồng Nhạc cưỡi trên dươиɠ ѵậŧ khẽ run rẫy, bướm da^ʍ cắn nuốt qυყ đầυ đến say mê, còn biết mấp máy co bóp lấy lòng.

Thầy giáo Vương cầm lòng chẳng được ôm Đồng Nhạc, trở mình, nghiêng người đè cậu lên sofa, dưới háng gấp rút nhồi nhét, thọc vào rút ra bướm da^ʍ ướt nhẹp liên hồi.

“Cũng bởi bướm da^ʍ Đồng Nhạc sinh ra là cho ©ôи ŧɧịt̠ bự của thầy đυ. “

Mắt cá chân bị bàn tay cường tráng của thầy giáo nắm lấy, cưỡng ép tách sang hai bên, lộ ra lỗ bím bị thao đến nước da^ʍ tràn đầy, con cặt đen đúa càng thêm thong thả tiến vào khe l*и non nớt, mạnh bạo mà giã vách tường bên trong.

Đồng Nhạc nhúc nhích không xong, đôi mắt mê mang, chỉ biết đối mặt tiếp nhận những cú ȶᏂασ tung l*и của thầy Vương.

Hai viên trứng mỗi lần chụp đánh lên mông cậu, như muốn chen vào hai giữa đùi nếm thử hương vị của bím da^ʍ, tìm đến hoa môi nghiền nát một hồi cho thoả mãn. Toàn bộ cán ©ôи ŧɧịt̠ rời đi lại lần nữa đâm vào chèn ép.

Căn phòng phát ra tiếng phụt phụt đặc biệt rõ ràng, Đồng Nhạc vươn tay che lỗ tai không dám nghe khúc nhạc da^ʍ mỹ giao hoan tục tĩu này.

Gậy thịt đột nhiên cọ sát vào điểm nào của Đồng Nhạc, cậu bị đυ. đến kìm không được:

“Thầy ơi … cái gì vậy …”

“Thích bị thầy giáo dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ phải không? Bạn Đồng Nhạc? “

Thầy Vương cong khóe môi, qυყ đầυ đâm thẳng vào điểm mẫn cảm của cậu:

“Xem xem, ©ôи ŧɧịt̠ to của tôi ȶᏂασ lỗ l*и tới trào nước, tất thảy đều bị da^ʍ thuỷ làm ướt hết rồi. “

Đồng Nhạc hơi ngẩng đầu lên, liền trông thấy ©ôи ŧɧịt̠ đen ȶᏂασ cái l*и non. Dâʍ ɖị©ɧ bị đại điểu của thầy ép đến chảy dầm dề, tạo thành vòng tròn màu trắng sữa bao quanh thân ©ôи ŧɧịt̠.

Từng luồng nhiệt huyết trào dâng từ lỗ bướm, xông thẳng lên não, thiêu đốt cậu trong vô thức. Đồng Nhạc nhìn trần nhà thở hổn hển: Thân thể bị làm sao thế này, mới được thầy giáo dạy một tiết, mà suýt chút nữa thì không nhận ra chính mình rồi.

Hơn nữa, tại sao cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ của thầy giáo rất thoải mái, nhưng bím nhỏ của mình lại cảm thấy rất kì quái.

Đồng Nhạc có chút nghịch ngợm, vươn tay sờ sờ lôиɠ ʍυ của thầy giáo, dùng tay giật mạnh.

Thầy giáo Vương: …

Đồng Nhạc vẻ mặt ngoan ngoãn, tuyệt nhiên vô tội, đưa đôi mắt to tròn nhìn thầy Vương:

“Thầy có đau không?

Thầy giáo Vương: …..

Thật sự bất lực, không thể làm gì được Đồng Nhạc nghịch ngợm mà.

“Rất đau, thật muốn Đồng Nhạc dùng bướm da^ʍ an ủi thì mới hết đau.”

“ô… Thầy ơi, em sai rồi, nhẹ .. nhẹ thôi .” Đồng Nhạc khóc không ra nước mắt.

“Thầy sẽ yêu em thật tốt” Thầy Vương ấn mắt cá chân của Đồng Nhạc cố định lêи đỉиɦ đầu, ©ôи ŧɧịt̠ mãnh liệt ȶᏂασ vào cửa mình đỏ hỏn, dưới tư thế kia không chỉ có hắn mới thấy rõ, mà cả quá trình ȶᏂασ Đồng Nhạc cũng chứng kiến tất thảy.

CỘC, CỘC ,CỘC

“Thầy Vương có ở bên trong không? ” Giọng nữ réo rắt ngoài cửa bỗng chốc vang lên.

Trái ngược với vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Nhạc, là vẻ mặt không mấy vui vẻ của thầy Vương.