Editor: Dĩm
Phụ nữ bên cạnh Mộ Phỉ Nhiên cũng coi như là vô số, nhưng trước nay hắn không biết cái này có thể nghiện, hắn hoàn toàn không thể dừng lại, vẫn đè Thời Quang ra làm một ngày một đêm, thẳng đến sáng hôm sau, Thời Quang mệt đến không nâng được mí mắt.
Mộ Phỉ Nhiên đem cơ thể Thời Quang ép chặt trên đất, vừa mới bắn xong, côn ŧᏂịŧ vẫn còn chôn trong cơ thể của cô. Hắn vươn tay gỡ sợi tóc vương ở trên khóe miệng Thời Quang, chờ khôi phục hô hấp mới nhàn nhạt nói.
“Lão nguyên soái đang tìm đối tượng kết hôn cho Long Tuy Viễn, Mộ Phương Hàm cũng nằm trong danh sách, cùng Long gia kết hôn ý nghĩa chắc tôi cũng không cần nói. Mộ gia tuy là có cơ hội, nhưng điều kiện của Mộ Phương Hàm cũng tính là tốt nhất, cho nên tôi cho em đi tiếp cận Long Tuy Viễn, nếu có thể thành công, liền đem em cùng cô ta đưa cho hắn, đến lúc đó chị em cùng hầu hạ, cũng rất tốt.”
Lông mi Thời Quang khẽ run vì mệt, Mộ Phỉ Nhiên, tên tra nam này, đồ vật kia vẫn chôn trong tiểu huyệt của cô còn chưa mềm xuống, hắn lại nói với cô những lời này.
Trên thực tế khi Mộ Phỉ Nhiên nói về việc cô câu dẫn Long Tuy Viễn, cô cũng đã mơ hồ đoán được chút ít, chỉ là không nghĩ tới hắn lại đem Mộ Phương Hàm gả vào Long gia, loại hành động này tám phần là do hắn nghĩ ra.
Kế sách thì không có gì, chỉ là làm sao hắn dám chắc chắn, cho rằng cô sẽ câu dẫn được nguyên soái đế quốc?
“Nếu...thất bại?” giọng nói Thời Quang có chút nghẹn ngào, cô không có gì là không tin tưởng bản thân, chỉ là nếu lỡ có thất bại, Mộ Phỉ Nhiên sẽ làm gì mẹ cô.
Động tác của Mộ Phỉ Nhiên hơi dừng lại “Không...Tôi tin tưởng em sẽ thành công!” Trên thực tế thất bại cũng chẳng sao, hắn cảm thấy việc này nhất định thành công, nhưng hắn không thể nói vậy, phải để cô dốc toàn lực mà làm.
Thời Quang trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta trở về thôi.”
Ánh mắt Mộ Phỉ Nhiên hơi lóe lên, “Đi thôi, trở về khu thi đấu thôi.” Có thi thể mẹ cô, hắn cũng không sợ cô trốn thoát.
Thời Quang gắt gao siết chặt tay, cuối cùng bóng hình dần mờ đi.
Trong ngực tự nhiên mất đi một thân thể ấm áp, Mộ Phỉ Nhiên trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy sửa sang lại quần áo, đem đá quý trong suốt nhặt lên, mở cửa phòng vũ đạo ra.
Bọn người Mộ Phỉ Nhiên làm một ngày một đêm, số 99 cũng đứng bên ngoài một ngày một đêm, đương nhìn thấy Mộ Phỉ Nhiên mở cửa, cô vội vàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Trong phòng vũ đạo sao lại có nam nhân.”
Trong mắt Mộ Phỉ Nhiên lộ ra một tia châm chọc, đứng ở ngoài cửa một ngày một đêm, mục đích là gì đứa ngốc cũng nhìn ra được, loại nữ nhân này cũng được chọn vào tiết mục, đúng là lãng phí danh tiếng tổ chương trình.
Không thèm để tâm, Mộ Phỉ Nhiên lạnh lùng đi qua cô ta.
Sắc mặt số 99 không khỏi biến đổi, chờ Mộ Phỉ Nhiên đi ra liền đột nhiên đẩy cửa phòng vũ đạo ra, cô ta muốn xem xem là kẻ tiện nhân nào bắt được cơ hội này.
Nhưng là...trong phòng vũ đạo trống không, trừ mùi vị dâʍ ɖu͙© còn vương lại, còn lại đều không có gì, người đâu!
Thời Quang mở mắt ra nhưng cũng không có đứng dậy, thân thể cô trong hiện thực cũng bị nghiền áp giống nhau, căn bản là không thể động đậy, dưới thân cũng đã ướt, thậm chí còn làm ướt nhẹp hết chăn ga. Tất cả việc này đều cho thấy, hình chiếu kia thực sự rất chân thật.
Thời Quang nằm trên giường nhắm mắt trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói, “Mẹ..thực xin lỗi.” Cô không có cách nào nói như mẹ mình rằng sẽ tìm một nam nhân duy nhất của đời mình, cùng người đó trải qua một đời một kiếp. Nơi này không phải thế giới kia của mẹ, không có những điều hạnh phúc hay tốt đẹp.