Editor: Dĩm
Thời Quang cảm nhận được côn ŧᏂịŧ to lớn liên tục đỉnh lên miệng huyệt của cô, sau đó chậm rãi đâm rút, mà phía sau hô hấp của Mộ Phỉ Nhiên càng ngày càng nặng nề, tựa hồ rất hưởng thụ. Cô gắt gao cắn môi, thậm chí cắn đến bật máu, cô muốn bản thân thật tỉnh táo, không chìm sâu vào du͙© vọиɠ đáng xấu hổ này.
Chỉ là...không phải cô muốn là được.
“A...” rốt cuộc, Thời Quang không kiềm được rên lên một tiếng, một tiếng này giống như cho Mộ Phỉ Nhiên một tín hiệu, hắn bỗng nhiên đẩy mạnh tốc độ, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn ngực cô.
Kɧoáı ©ảʍ một đợt lại một đợt giống như sóng biển dồn dập bao phủ Thời Quang, đầu óc cô dần trỗng rỗng, trừ bỏ nam nhân phía sau, còn lại cô chẳng còn biết gì.
Cũng ngay tại lúc này, Mộ Phỉ Nhiên lơ đãng nhìn vào trong gương, ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe.
Do đắm chìm trong du͙© vọиɠ, Thời Quang đã quên mất không che giấu ánh mắt của mình. Lúc này đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người kia đang ngập tràn du͙© vọиɠ, mê hoặc đến mức khiến người ta tự nguyện lấy tim trao cho cô, mong muốn hôn lên khóe môi vương tơ máu của cô.
Đáy lòng Mộ Phỉ Nhiên trào lên một cảm giác khó nói thành lời, chiếm hữu, tàn phá, bạo ngược...Đôi tay hắn siết chặt eo Thời Quang, nhìn chằm chằm đôi mắt như yêu tinh ăn thịt người kia, nào còn nhớ rõ điểm mấu chốt của chính mình, đôi tay dùng lực, bên dưới đột nhiên đỉnh một cái.
“A...” Thời Quang thảm thiết kêu một tiếng, bên dưới huyệt nhỏ truyền đến một cơn đau nhức, nháy mắt đem cô đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ lôi ra. Ánh mắt Mộ Phỉ Nhiên chợt lóe lên tia kinh ngạc, lập tức dừng lại: “Cô là xử nữ?” Không trách hắn lại kinh ngạc, hiện nay xã hội đã thoáng, tuy là vẫn có pháp luật, cũng chỉ là trưng ra như vậy. Cưỡиɠ ɧϊếp, dụ dỗ nhìn mãi cũng thành quen.
Tuy rằng những người đó cũng rất có bản lĩnh, người tự nguyện cũng không ít, trong thế giới như vậy vẫn có thể giữ cho mình là một xử nữ...không thể không nói....ảnh hưởng của mẹ cô đến cô quả thực không nhỏ.
Cơn đau làm cho huyệt nhỏ của Thời Quang co rút. Khiến Mộ Phỉ Nhiên hít sâu một hơi. Hắn chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn trên mặt côn ŧᏂịŧ còn vương theo tia máu đỏ rực, thân thể sảng khoái khiến cho du͙© vọиɠ không kiềm được bùng nổ.
Mộ Phỉ Nhiên đem Thời Quang quay qua đối mặt với chính mình, nhìn trong mắt cô có sự thống khổ, có khϊếp sợ, càng nhiều hơn là không dám tin tưởng, phảng phất mang theo cả tức giận: "Anh đã nói....anh sẽ không đâm vào mà..."
Cơ thể Mộ Phỉ Nhiên hưng phấn đến run lên, hắn nhấc một chân lên, sau khi điều chỉnh lại tư thế liền đâm mạnh vào “A...” Đầu tiên hắn kêu lên một tiếng “Là mẹ em dạy cho em nhỉ, bảo em để lại cho chồng của mình? Cùng hắn nhất thể đồng tâm? Ha ha” Hắn có chút cao hứng bật cười, lại liên tục rút ra đâm vào.”Nếu bà ấy biết trinh tiết của con gái bà ấy là do tôi phá, sắc mặt chắc hẳn sẽ rất thú vị lắm đây...”
Tưởng tượng trong lòng khiến cho thân thể Mộ Phỉ Nhiên càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng dùng sức nhiều hơn, từ lúc ra đời đây cũng là lần đầu tiên của hắn, rất nhanh liền lên đến đỉnh.
Mộ Phỉ Nhiên điên cuồng đâm rút “Bắn vào trong em thì thế nào? Dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai bắn ngập trong huyệt nhỏ của em, khiến cho em sinh cho anh trai một đứa con, sau đó cha con chúng ta cùng nhau thao em!”
Cơ thể đang chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thời Quang lập tức thanh tỉnh, “Không! Không cần!” Cô điên cuồng giãy giụa, muốn tránh thoát côn ŧᏂịŧ của Mộ Phỉ Nhiên. Thời Quang càng giãy giụa càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, đột nhiên Mộ Phỉ Nhiên động thân đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của cô, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong.
Cùng lúc đó, Thời Quang cũng đạt đến cao trào...dưới tình huống này, cô thế nhưng...lại có thể đạt đến cao trào.
“Sướиɠ thật...” Côn ŧᏂịŧ vẫn chôn sâu trong huyệt nhỏ của cô, Mộ Phỉ Nhiên cảm thán nói, mà dư âm sau khi đạt cao trào của Thời Quang vẫn chưa dứt, bên dưới cô tiêp tục run rẩy, mà côn ŧᏂịŧ của hắn lại tiếp tục cương lên.