Editor: Dĩm
Ánh mắt Mộ Phỉ Nhiên chợt lóe, cúi đầu nhìn bầu ngực nhỏ xinh của cô, không ngờ lại hồng hào như vây. Nhìn lại hình ảnh trong gương phản chiếu, lại không nghĩ tới bầu ngực trong gương hiện lên còn xinh đẹp hơn.
Bầu ngực xinh đẹp mê người, đầṳ ѵú đầy đặn như một tầng bánh bao thịt bọc thêm chút nước sốt, căng mọng nhiều nước khiến người ta muốn hung hăng ngậm lấy mà cắи ʍút̼, xem thử xem có thể mυ'ŧ ra loại nước ngon lành gì.
Mộ Phỉ Nhiên đột nhiên thả nhẹ động tác, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đầṳ ѵú đang run rẩy, xúc cảm cực kỳ mềm mại, cho người ta một loại cảm giác thoải mái. Nhưng theo từng lần chạm vào của hắn, đầṳ ѵú phảng phất như có tính tình, càng ngày càng cứng, càng ngày càng đứng thẳng lên, quật cường như một cô nhóc kiêu ngạo đang tức giận, khiến cho người ta muốn đùa nghịch một phen.
Thực tế hắn cũng định làm vậy, hai ngón tay không đủ, hắn trực tiếp dùng bốn ngón tay, có chút tức giận nắm lấy đầṳ ѵú sẽ tàn phá nó sao? Trong lòng Mộ Phỉ Nhiên không khỏi ngần ngại.
Hắn trước giờ chưa từng phải ủy khuất chính mình, chỉ cần nghĩ tới thì sẽ đi làm liền. Hắn cứ thế chà đạp ngực cô, vừa miết vừa ngắt, tựa như muốn dạy dỗ lại cái tính ngang ngạnh không được có của nó.
“A...” Thời Quang cắn chặt môi để kiềm lại tiếng rên đã nhịn từ lâu, cuối cùng cũng không kiềm được. Cô vốn đã mẫn cảm, lại chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy, chỉ vài lần đã mềm nhũn cả thân thể, chỉ có thể mạnh mẽ ép người vào gương, không muốn để cho Mộ Phỉ Nhiên nhiền ra thay đổi này, chỉ hy vọng, hắn có thể sớm kết thúc.
Vào lúc Thời Quang đau khổ giãy giụa, đột nhiên Mộ Phỉ Nhiên duỗi tay ra, lần này xuống phía dưới hông, luồn tay vào trong quần cô.
Đột nhiên Thời Quang bắt lấy tay Mộ Phỉ Nhiên, có chút run rẩy, “Mộ Phỉ Nhiên! Anh đừng có quá đáng!”
Sự cự tuyệt của Thời Quang khiến cho Mộ Phỉ Nhiên bỗng chốc tỉnh táo, hắn lúc này mới phát hiện, mình thế mà lại bị ngực của cô làm cho thất thần, thậm chí còn muốn thêm nữa.
Ánh mắt Mộ Phỉ Nhiên hơi trầm xuống, nhưng tay vẫn không rút ra, so với việc mình bị nữ nhân đê tiện này mê hoặc, bị cô cự tuyệt càng làm hắn tức giận hơn.
“Có muốn tăng hạng hay không?” Mộ Phỉ Nhiên lạnh lùng hỏi.
Tăng hạng...đồng tử Thời Quang hơi co lại, hắn không có nói ra, nhưng cô biết, nếu cô bị loại, vậy thi thể mẹ cô sẽ...
Tay Thời Quang liên tục run rẩy, một bên là thi thể của mẹ, một bên là bị anh trai cùng cha khác mẹ dâʍ ɭσạи, cô nên lựa chọn như nào đây?
Mộ Phỉ Nhiên cũng không hối cô, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, thẳng đến khi Thời Quang nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mi chảy ra, cô mới chậm rãi buông tay ra.
Thật đẹp...nhìn bộ dáng Thời Quang tuyệt vọng trong gương, sâu trong nội tâm của Mộ Phỉ Nhiên lại nổi lên một tia sảng khoái chưa bao giờ có, khóe môi hắn nở nụ cười đắc thắng, tay hắn chậm rãi lần mò xuống dưới.
Cả người Thời Quang căng cứng như chờ đợi Tử thần phán án tử, tay Mộ Phỉ Nhiên vẫn luôn đặt trước huyệt nhỏ của cô, chính cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn, hắn lại chậm chạp không hành động gì.
Chẳng lẽ...vào thời điểm Thời Quang cho rằng, hắn chỉ đang hù dọa cô, ngón tay nóng rực của Mộ Phỉ Nhiên đã cọ sát vào miệng huyệt ẩm ướt của cô.
“Ha...” Mộ Phỉ Nhiên cười lạnh, trong mắt nổi lên tia du͙© vọиɠ, “Đã ướt đến vậy rồi sao?” hắn một bên nhục nhã cô, một bên đem hai ngón tay di chuyển lên xuống, kéo ra nước da^ʍ của cô, “Cô...sao lại dâʍ đãиɠ đến vậy! Bị chính anh trai của mình chơi, vẫn có thể ướt thành như vậy!”