Edit : Hannah
Mục Tinh Thần còn không biết bản thân đã bại lộ, thấy tầm mắt Thẩm Ngộ Thành quét đến cậu , theo bản năng gục đầu xuống tránh né, thẳng đến bị hệ thống nhắc nhở Thẩm Ngộ Thành đang đi tới , mới ý thức được chính mình bị phát hiện.
Nhưng...... Sao có thể ? Tối hôm qua vội vàng , Thẩm Ngộ Thành như thế nào sẽ nhớ rõ cậu, hơn nữa cậu đã ngụy trang, hẳn là nhận không ra đi?
Mang theo sự sợ hãi khi bị nhận ra, Mục Tinh Thần ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang lạnh mặt tới gần, sợ tới mức chân đều mềm một nửa, muốn chạy lại không dám. Nhiệm vụ còn không có hoàn thành.Huhu
"Ký chủ đừng sợ, vai chính công không nhất định là tới tìm cậu, hắn có thể là nhìn thấy người quen, cậu hiện tại ngụy trang tốt như vậy, hẳn là không bị phát hiện đâu."
Mục Tinh Thần một chút cảm thấy an ủi cũng không có, cậu trăm phần trăm xác định, Thẩm Ngộ Thành chính là tới tìm cậu.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng ngắn, đến khi khoảng cách chỉ còn hai bước chân, bên tai Mục Tinh Thần truyền tới âm thanh hoàn thành nhiệm vụ , cậu không chút do dự xoay người liền chạy.
Thẩm Ngộ Thành thoáng dừng lại, nhìn bóng hình đang tẩu thoát, bật cười.
Sinh viên vây xem trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn vừa rồi, thực mau liền nhìn đến bóng hình nam sinh đang chạy , bị nam nhân cao lớn bắt lại khiêng lên xe biến mất ở trong tầm nhìn của họ, mọi người mới đột nhiên hoàn hồn.
"Tê? Tình huống như thế nào?!"
Có người nhìn nhìn ,vai chính thụ cũng sững sờ tại chỗ , "Vừa mới xem Lục Cẩm cùng nam nhân kia nói chuyện, còn tưởng rằng đối phương là tới tìm hắn ."
Lục Cẩm chính là vai chính thụ, bị vô số đôi mắt nhìn chăm chú , hắn có chút xấu hổ chạy nhanh tránh thoát, trong lòng cảm thấy may mắn lại mất mát, may mắn chính là nam nhân anh tuấn không truy cứu trách nhiệm của hắn , mất mát cũng là đối phương không truy cứu trách nhiệm hắn .
Vững vàng vào bên trong xe, mắt kính của Mục Tinh Thần bị lấy xuống, mặt đầy để phòng nhìn Thẩm Ngộ Thành, vừa sợ vừa tức, "Anh đây là bắt cóc!"
Hơn nữa cậu không nghĩ ra, rõ ràng vai chính thụ đứng ở trước mắt, người này vì cái gì sẽ bắt đi cậu - một người qua đường? Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua chạy trốn đem anh hạ, hạ...... Hạ thân bị thương sao?
Mục Tinh Thần nghĩ nghĩ liền mặt đỏ bừng, tầm mắt cũng không tự chủ được hướng quần tây của Thẩm Ngộ Thành nhìn , chỉ nhìn thoáng qua liền giống như bị bỏng đôi mắt nhanh chóng nhìn nơi khác. Chột dạ không đến một giây liền đúng lý hợp tình lên, nếu không phải người này một hai phải hôn cậu sờ cậu, cậu cũng sẽ không làm như vậy!
Nghĩ vậy lại sinh khí, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Thành một cái.
Cầm thú!
Thẩm Ngộ Thành bị cậu trừng mang theo ánh mắt tức giận miệng khô lưỡi khô, cố tình trên mặt còn duy trì biểu tình cười như không cười , " Em thật sự không biết vì cái gì tôi bắt em?"
Quả nhiên là vì chuyện đó!?
Mục Tinh Thần trên mặt rặng mây đỏ một mảnh, rồi lại nhịn không được vì chính mình biện giải, "Tôi lại không phải cố ý! Ai kêu anh cưỡng hôn tôi, còn, còn......" Cậu cảm thấy thẹn nói không nên lời , tức giận nói, "Đều là anh quá xấu rồi! Kia không thể trách tôi!"
Kỳ thật tới thời điểm này Thẩm Ngộ Thành suy nghĩ rất nhiều phương pháp trừng phạt thỏ con, nhưng nhìn gương mặt đang xấu hổ đỏ bừng , nhìn đôi mắt ướt linh động, tất cả ý tưởng đều biến thành du͙© vọиɠ, như nước ấm nấu ếch xanh tốc độ chậm rãi thiêu đốt, mà đầu sỏ gây tội còn hồn nhiên không biết gì.
Thẩm Ngộ Thành hầu kết khắc chế du͙© vọиɠ, ánh mắt dừng ở vành tai của Mục Tinh Thần trắng nõn mượt , " Em đem tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi còn không thể trách em?"
Anh xu hướng giới tính thích nam, không sai, chính là đoạn tử tuyệt tôn, không tính nói dối.
Mục Tinh Thần đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt tràn đầy không dám tin tưởng, "Không có khả năng! Tôi không dùng bao nhiêu sức lực!"
"Em xác định?"
Mục Tinh Thần bị hỏi lại chính mình cũng không xác định, ánh mắt do do dự dự nhìn hạ bộ Thẩm Ngộ Thành , nhưng mà cậu mới vừa xem qua , đối phương chân thon dài khẽ nâng một chút, đem hạ bộ che kín mít.
Cậu có chút hoảng nhìn về phía ánh mắt u ám thâm thúy của Thẩm Ngộ Thành, chột dạ, "Kia, vậy anh đi bệnh viện, hơn nữa tôi thật sự không dùng bao nhiêu lực." Mặt sau câu nói kia liền có vẻ có chút không chắc chắn, chính cậu cũng là nam, biết nam nhân nơi đó có bao nhiêu yếu ớt, tối hôm qua hoang mang rối loạn, làm không cẩn thận thật sự đem người ta bị thương nặng.
Thẩm Ngộ Thành nhẫn đến vất vả, bất động thanh sắc mà lấy chân mình che đi phản ứng bộ vị, "Không tin? Lại đây, tôi chứng minh cho em xem." Thanh âm trừ bỏ có chút khàn khàn ngoại, nghe không ra bất luận vấn đề gì.
Mục Tinh Thần dán vào cửa xe do do dự dự một lát, vẫn là rối rắm nhìn Thẩm Ngộ Thành , trong miệng lẩm bẩm, "Này như thế nào chứng minh?" Cậu hiện tại trong lòng loạn cào cào, sợ chính mình thật sự đem Thẩm Ngộ Thành nơi đó thương tàn nhẫn về sau không đứng dậy được.
"Hệ thống, nếu là vai chính công không được...... Làm sao bây giờ?"
Hệ thống: "......" Đứa nhỏ ngốc, quả nhiên vẫn là chết quá sớm.
Thẩm Ngộ Thành rũ mắt nhìn bàn tay trắng nộn còn mềm , sắc mặt thâm trầm mang theo tay đến dưới háng của mình "Chính em sờ xem có hỏng hay không?".
Không được hệ thống trả lời Mục Tinh Thần vốn đang có chút hoảng, thẳng đến khi đυ.ng tới nơi nào đó đang nóng hổi cứng rắn dựng lên, mới phản ứng lại đây chính mình bị lừa , giãy giụa muốn rút tay về , lại bị bàn tay to của anh giữ lại, mà Thẩm Ngộ Thành bởi vì cậu động tác giãy giụa sảng tới cực điểm, mắt đen như mực dục hỏa tràn ngập , thật đáng sợ .
Mục Tinh Thần tức đến đỏ mắt, "Dừng xe -- ngô ngô!"
Thẩm Ngộ Thành chưa bao giờ để bản thân bị thiệt. Anh hận không thể đem cậu nuốt ăn nhập bụng, giống cự long thấy bảo tàng, hôn lấy đôi môi ướt mọng kia.
Mục Tinh Thần khi chết còn chưa từng yêu đương, đã khi nào chịu nụ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiệt tình như lửa như vậy, trừ bỏ vừa mới bắt đầu còn giãy giụa , thực mau đã bị hôn đến mơ hồ, thoải mái nhỏ giọng hừ hừ, câu Thẩm Ngộ Thành hận không thể lập tức đem cậu ăn sạch.
Tiếng hôn mời ám lan truyền trong cả khoang xe, Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển thối lui một ít, nhìn đôi mắt mông lưng mờ mịt tràn ngập ý xuân, cúi đầu liếʍ đôi môi vừa bị hôn đến đỏ mọng của Mục Tinh Thần.
Liếʍ ɭáρ đến cổ , Thẩm Ngộ Thành bị cổ áo hoodie ngăn trở, nhíu nhíu mày, đem người ở trong ngực gắt gao ôm chặt, hung ác mà ngậm lấy vành tai mυ'ŧ thật mạnh.
"Ân......" Mục Tinh Thần không chịu nổi rên nhẹ, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đôi tay nắm chặt lấy áo của Thẩm Ngộ Thành , rốt cuộc từ trạng thái mê man dần tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt sâu thẳm thẳm của anh , còn chưa kịp phát ra âm thanh, miệng lại bị hung hăng lấp kín, đầu lưỡi bá đạo không cho phét cự tuyệt đỉnh tiến trong miệng.
Cậu mềm eo bị nam nhân bá đạo khống chế ở trong ngực, trong đầu giống pháo hoa nổ tung .
Hảo, thật thoải mái.
Còn một tia nhỏ lý trí nhắc nhở cậu đừng dây dưa với nam chủ, cậu lại đẩy Thẩm Ngộ Thành ra, đôi tay lại mềm căn bản nâng không được, sự giãy giụa nhỏ này tựa hồ biến thành câu dẫn. Ít nhất Thẩm Ngộ Thành là cho rằng như vậy , anh cũng xác thật bị câu dẫn dục hỏa đốt người.
Lại lần nữa bị hôn đến mơ hồ, Mục Tinh Thần nghe được âm thanh nhỏ, tựa như là tiếng cửa xe đóng lại . Cậu cũng không có cơ hội nghĩ nhiều, bởi vì người ôm cậu bắt đầu không thỏa mãn khi hôn môi, vừa mới vẫn luôn gắt gao ôm eo cậu tay đã chui vào quần áo , ở trên da cậu sờ loạn.