Edit : Hannah
Căn cứ theo tuổi, Giang Triệt trực tiếp đem Giang Khương xếp lớp tới lớp 10.
Dù sao Giang Khương từ nhỏ đến lớn đều không có tới trường học tiểu học, sơ trung , cao trung, kỳ thật có thể nói kết quả chỉ có một là học cũng như không.
Chi bằng an bài đến lớp Giang Dạng , vừa lúc Giang Triệt sắp đi công tác , để anh ở lớp chiếu cố tâm can bảo bối.
—— Giang Triệt vốn là như thế tính toán.
Nhưng là ông nơi nào có thể nghĩ đến, biến số lớn nhất thế nhưng cũng liền lại ở con thứ hai của mình.
Giang Dạng dùng thế lực của mình tại trường, cô lập Giang Khương.
Dần dần Giang Khương cũng cảm nhận được khác thường.
Cũng không phải ác ý rõ ràng , nhưng giống như là một cuộn chỉ rối, tìm được đầu sợi rồi ,mặt khác cũng lại rồi theo.
Đi nhà ăn không có bạn học, học thể dục không có cộng sự, thầy bố trí nhiệm vụ xuống dưới nhưng không ai nhắc nhở liền bỏ lỡ ……hỏi chuyện bạn ngồi cùng bàn , kia cũng là một bộ tránh như tránh tà .
Theo thời gian nhập học nụ cười trên mặt Giang Khương dần mất đi , thay vào đó là sự chết lặng , sự cô đơn .
Giang Khương cũng muốn chạy đi cao tam , tìm Giang Tịch nói hết ủy khuất, chính là, không biết làm sao tìm ?
Nói lớp bạn học đều không thích cậu, đều trốn tránh cậu, làm cậu rất khổ sở?
Chính là……
Giang Khương buông xuống đầu ngồi ở trên ghế ngồi, nhìn trên bàn tràn đầy bài thi đỏ tươi , một cổ nồng đậm tự mình ghét bỏ thổi quét toàn thân.
Chính mình thật sự…… làm người chán ghét sao?
Tiểu hồ ly trắng như tuyết tay nhỏ ủy ủy khuất khuất không hề ý thức mà xoa xoa, . Cậu cái mũi nhỏ dần dần biến thành màu đỏ, đôi mắt chớp nha chớp, nước mắt rơi xuống.
Lại nghĩ tới chính mình mấy ngày hôm trước bởi vì bị bạn học cự tuyệt mà khóc thảm hề hề, sau đó bị Giang Dạng thấy, cười nhạo thành tiểu khóc nhè, Giang Khương ức chế cổ họng phát ra vài câu nghẹn ngào, đỏ bừng đôi mắt hiện lên ủy khuất, ghé vào trên bàn khóc lên.
Càng khóc càng khó ngừng, càng khóc càng ủy khuất, như thế nào cũng không thể tưởng được chính mình vì cái gì sẽ bị nhiều bạn học chán ghét.
Cậu đem toàn bộ thời gian tiết học ngồi khóc, sau lại khóc mệt mỏi.
Giang Khương càng ủy khuất.
Cậu nháy nước mắt lưng tròng đôi mắt tròn xoe, một bên xé bài, một bên sợ hãi bị người khác nghe được ,nhẹ giọng chán ghét Giang Dạng: “Anh ba ghét nhất, ghét nhất……”
Lại đột nhiên nhớ tới chính cậu cũng không thích anh ba: “…… Chính là Giang Khương so anh ba còn muốn chán ghét……”
Tiểu hài tử lâm vào trầm mặc.
Cậu lúc này ủy khuất lại mê mang, rõ ràng anh ba đã quá đáng trước, luôn chê cười cậu , luôn cười nhạo cậu, lời nói làm Giang Khương hận không thể phùng má há mồm, cậu mới không hư như vậy .
Tiểu hồ ly hãm ở trong suy nghĩ vì chính mình đào hố bên trong ra không được, suy nghĩ vài phút cũng không có đáp án.
Đến cuối cùng nghĩ nghĩ, thế nhưng đầu gối lên cánh tay đã ngủ.
Nam sinh ngồi bên cạch sững người thực sự bị manh đến nhũn người.
Hắn nhanh chóng vào nhóm chat.
Quả nhiên, một đám bà tám đã xin đợi lâu ngày:
【 mau, mau, mau! Khương bảo bảo vừa rồi vì cái gì lại khóc? Khóc đến mẹ tâm đều phải mềm! 】
Phía dưới một liệt cùng cầu, nam sinh rất có nghi thức cảm mà thanh thanh giọng nói, ngón tay bay nhanh:
【 cụ thể không có nghe được, chỉ nghe được Khương Khương nói cái gì, “Ghét nhất”, “anh ba” linh tinh, a a a a a thật sự rất ủy khuất!! Nói nói bậy cùng làm nũng giống nhau, trực diện Khương Khương ta phải bị gϊếŧ chết lạp!!! 】
Đàn tin tức xoát đến bay lên, một đợt người hận nam sinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, mãnh xoát “Bổn cung một ngày bất tử, ngươi chờ chết vì tức”; một đợt người thổ bát thử thét chói tai, tự mình nhộn nhạo; mặt khác một đợt phá lệ lý trí, Holmes bám vào người, bắt đầu căn cứ dấu vết để lại phỏng đoán Khương Khương bảo bối trong miệng “Anh ba” là ai.
Nam sinh thu di động, thầm hô một hơi, đối với từng người vì doanh lớp đàn sớm đã tập mãi thành thói quen.
Trên thực tế, từ khi Giang Khương xếp lớp tiến vào, bọn họ ban lớp đàn trước nay liền không có an tĩnh quá.
Còn nhớ rõ tiểu hài tử lần đầu tiên bị chủ nhiệm lớp mang theo đi lên bục giảng, mềm mụp cục bột trắng đáng yêu nhắm mắt theo đuôi giống nhau mèo nhỏ đi theo sau. Mới vừa cảm nhận được toàn lớp tò mò đánh giá, liền lập tức ngượng ngùng mà cúi đầu, tai phiến hồng.
Ánh mắt đầu tiên liền bắt được tâm mọi người.
Tiểu hài tử lắp bắp tự giới thiệu, mới vừa nói xong tên của mình, trong ban lớn mật nữ sinh đột nhiên một trận “Hảo đáng yêu” “ Muốn xoa xoa” kêu, sợ tới mức Giang Khương chạy nhanh bưng kín mặt chính mình , chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, cùng trong tay kẹo que.
Nhưng sau đó lại được đánh tiếng rằng nghiêm cấm gần Giang Khương ,ai cũng không được độc chiếm Khương Khương, nếu không sẽ đứng đối lập toàn ban, tiếp thu ác ý đến từ các bạn học.
Nhưng là trước có trương lương kế, sau từng có tường thang. Nếu Giang Khương cũng đủ nhận thức bạn học, liền không khó phát hiện, mỗi lần đi nhà ăn ăn cơm , đều có bàn để ngồi ; thể dục cậu ngồi một chỗ , đối diện là một đám fan mẹ đang ngồi bàn tán “Hảo đáng yêu muốn sờ”, “Awsl (a ta đã chết) tiểu mỹ nhân hảo hảo khang”, trực tiếp bị manh đến ngất đi.
Giang Dạng nhìn chằm chằm di động, sắc mặt khó phân biệt.
Trong nhóm đối “Anh ba” thân phận phỏng đoán đã tới hồi kết thúc. Một đám “Holmes” cùng “Conan” nhất trí cho rằng, “Anh ba”, hoặc là tên tra nam nào đó, hoặc là từ sinh ra liền không đầu óc , nếu không, như thế nào bỏ được làm Khương Khương bảo bối khổ sở đâu?
Phía dưới rải hoa, đỏ lên chén rượu, vuốt mông ngựa, một mảnh náo nhiệt.
“Một đám thiểu năng trí tuệ.”
Giang Dạng nghẹn thật lớn một hồi, nghẹn ra tới bốn chữ.
Anh đem điện thoại phóng tới túi áo, cảm thấy vừa rồi bản thân có hơi thiểu năng trí tuệ.
Hơi thu thần, thiếu niên ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên độ cong.
Anh tản mạn dựa cột điện, liếʍ liếʍ môi, cười nói: “Trường trung học phụ thuộc, lại đến một ván, đánh không lại, kêu ba ba.”
Thanh âm tự mang theo một cổ tà ý, cuối cùng kia hai chữ bị anh nói nhẹ chọn lại trào phúng, nháy mắt liền khơi dậy hai bên chiến ý.