Edit: Hannah
Ngày kế, khi Giang Khương xuống lầu, Giang Triệt đã đi công ty.
Cậu chân cẳng còn có chút đau nhức, đi đường hành động tiểu huyệt vẫn cứ trướng trướng, như là không có lúc nào là không muốn ăn ƈôи ŧɦịŧ nam nhân .
Bị cảm giác này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến khóe mắt phiếm hồng, Giang Khương ngồi ở trên ghế , tay nhỏ trắng nõn đang muốn bưng sữa bò lên uống, lại có hai người đi tới nhà ăn.
Đi trước là một thiếu niên khí chất ôn nhã , 17-18 tuổi, trên người lại hoàn toàn không có hơi thở của thiếu niên lứa tuổi này . Bình tĩnh thanh trí, quý khí thiên thành, trầm ổn lãnh đạm.
Người đi phía sau cũng không thua kém . Chỉ là mặt mày càng có công kích tính, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng toát ra một tia khinh thường, màu đen con ngươi nhìn qua, có vẻ đã tình thâm lại mỏng lạnh.
Giang Khương cứng thân mình, đôi mắt ngơ ngác ướt mềm nhìn hai người, thật lâu sau, mới vừa rồi nhớ lại lắp bắp mà cùng người chào hỏi: “Anh , xin chào.”
Giang Tịch cười nhìn nhìn Giang Khương, kéo ghế ngồi xuống. Anh như là biết Giang Khương nghi hoặc , thanh âm mát lạnh, mang theo ôn nhu giải thích: “Khương Khương buổi sáng tốt lành. Ngày hôm qua ba ba an bài, để bọn anh hôm nay mang theo em đi học. Cho nên bọn anh đều xin nghỉ, chờ Khương Khương thu thập xong, cùng đi trường học.”
Kỳ thật Giang Triệt đâu chỉ vô cùng đơn giản an bài. Ông đêm qua cùng Giang Tịch nói gần một giờ những việc cần chú ý, sợ rằng Giang Khương lần đầu tiên đi học không thích ứng, lo lắng tiểu hài tử không được bạn học hoan nghênh, đói bụng làm sao bây giờ, mệt nhọc làm sao bây giờ…… .
Thấy cậu nghe xong phản ứng ngây thơ , Giang Dạng cười nhạo một tiếng, ngữ khí âm dương quái khí: “Như thế nào, ngây ngốc, ngày hôm qua mệt đến ngơ luôn đầu óc?”
Giang Khương lại ngốc. Tiểu động vật trực giác rất chuẩn, cậu cảm giác Giang Dạng đối với cậu phá lệ mãnh liệt chán ghét, nhưng ở trong đầu tìm một vòng, cũng không phát hiện chính mình rốt cuộc là nơi nào chọc người này.
Giang Tịch cũng nhìn nhìn Giang Dạng, ý bảo hắn đem tính tình thu một chút, đừng có dọa em trai bị bệnh.
Giang Dạng thu được ánh mắt đại ca , lại liền không có phản ứng. Anh lập tức cúi người về phía trước, duỗi tay ác liệt mà vỗ vỗ khuôn mặt tinh xảo của cậu, trên mặt giấu không được khinh thường, khom lưng, giống ác ma ở bên tai cậu nói nhỏ: “ Đừng tưởng rằng ngày hôm qua tôi không biết xảy ra sự việc gì ? ".
Anh ánh mắt đen kịt tràn đầy ác ý, đối với đứa nhỏ không biết liêm sỉ khinh thường cùng khinh thường.
Ngày hôm qua buổi chiều anh theo thường lệ trốn học, thời gian về nhà cũng so ngày thường sớm rất nhiều. Vốn định quan tâm một chút với cậu, bởi vì không biết nguyên nhân mà “Ốm đau trên giường” , lại không nghĩ tới, thế nhưng nhìn ra trò hay.
Nhớ tới từ cửa thư phòng thấy, thân thể thiếu niên trắng gầy được đặt dưới người ba ba, anh liền nhịn không được bởi vì tâm lý chán ghét mà buồn nôn, đối với cậu cũng liền càng thêm căm ghét.
Giang Dạng nghĩ đến đây, khóe miệng độ cung càng thêm châm chọc, anh trong mắt mang theo khinh miệt cùng chán ghét, ở nháy mắt liền biết Giang Khương không ngây thơ mà còn rất tâm cơ.
Giang Khương sống ngàn năm, cũng ngủ say ngàn năm.
Cậu lúc trước khi ngủ vẫn là con non , tỉnh lại lúc sau cũng như cũ là đứa nhỏ không hiểu thế sử . Ngàn năm qua đi, Giang Khương không đợi đến khi hiểu rõ sự đời , liền lại bị hệ thống trói định, rồi đến thế giới này bổ khuyết chỗ trống.
Ngày xưa, cha mẹ huynh trưởng đều sủng tiểu hồ ly con, mỗi ngày hận không thể dùng trân châu dị bảo dỗ tiểu bảo bối ăn cơm. Vừa nhìn thấy cậu nước mắt lưng tròng, toàn bộ tộc đều phải luống cuống nơi nào sẽ bị nới nặng lời như vậy ?
Hệ thống cũng luyến tiếc làm cậu chịu ủy khuất. Tuyên bố nhiệm vụ , đều là muốn sủng tâm can bảo bối ,đối mặt với gương mặt ngây thơ mờ mịt mặt của cậu thật cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Giang Khương nghĩ tới mà uỷ khuất còn muốn người ôm ấp hôn hít mới có thể hoãn lại đây. Lần này đối mặt Giang Dạng cơ hồ muốn hóa thành ác ý, quả thực là ủy khuất cực kỳ.
Cậu thấy Giang Dạng còn dám đến gần vỗ mặt mình, tức giận chu lên cái miệng nhỏ, tay nhỏ trắng như tuyết hung hăng đámh tay anh.
Giang Dạng nhất thời kinh ngạc không kịp trốn tránh, thật đúng là anh bị đánh.
Đánh cũng luyến tiếc chính mình bị đau, Giang Khương cuối cùng đỏ hốc mắt, che lại tay nhỏ, mắt to đầy hơi nước.
Bên tai lại là Giang Dạng cười nhạo, đáng thương hề hề cậu nhảy xuống ghế dựa, lộc cộc chạy đến Giang Tịch , nắm ống tay áo thiếu niên , ủy khuất: “Đại ca ca, Nhị ca ca khi dễ em……”
Tiểu hài tử làn da mỏng, trắng như tuyết mặt bị véo đến đỏ một tảng lớn. Cậu phấn phấn nộn nộn môi nhấp ủy khuất , trước mắt màu đỏ lệ chí kiều diễm ướŧ áŧ, một bộ dáng nhận hết ủy khuất đáng thương .
Giang Dạng nhìn cậu, một hồi mới phục hồi tinh thần lại, cơm cũng không ăn, chỉ để lại một câu “ Tôi về trước trường học”, sau đó như là mặt sau có quỷ đuổi theo rời đi.
Giang Tịch thần sắc vi diệu nhìn em trai hấp tấp rời đi , thật lâu sau, vỗ vỗ bên người em trai nhỏ, ôn nhu cười nói: “Khương Khương mau đi đem sữa bò uống hết, cùng anh đi trường học.”
Giang Dạng một chiếc xe đi trước, Giang Tịch cùng Giang Khương lại ngồi một cái xe khác đi tới trường học.
Giang Tịch đầu tiên là cùng Giang Khương đi phòng giáo vụ , cùng giáo vụ chủ nhiệm nói vài câu, mang sách giáo khoa cùng giáo phục; sau đó đem cậu đưa tới văn phòng, đem Giang Khương giao cho chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, mặt mũi ôn hoà , yêu thích trẻ con .Giang Tịch thấy vậy mới bớt lo, báo tình huống đặc thù của Giang Khương , lại sờ sờ Giang Khương đầu tóc mềm mại , ôn hòa nói: “Anh phải lên lớp rồi.”
Đột nhiên tới một hoàn cảnh mới, Giang Khương khó tránh khỏi hoảng loạn. Cậu không tha mà bắt lấy tay Giang Tịch , cùng đứa nhỏ giống nhau rầm rì một hồi.
Giang Tịch bất đắc dĩ mà nhìn cậu, đối mặt như vậy em trai dính người , cũng không biết làm như thế nào . Đành phải yêu thương mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mụp của cậu , lại cúi đầu hôn hôn, sủng nịch nói: “Ngoan Khương Khương, tan học anh liền tới tìm em, được không?”
Giang Khương đầu nhỏ để vùi trong cơ thể anh , mắt hồng hồng ,chủ nhiệm lớp từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kẹo que.
Hồ ly nhãi con tò mò mà nhìn theo, lực chú ý đều phóng tới cái kẹo.
Chủ nhiệm lớp trên mặt mang theo ý cười , dỗ Giang Khương lấy kẹo que.
Giang Tịch đem giấy gói kẹo bóc ra thấy cậu gấp không chờ nổi nhét kẹo vào trong miệng, một bên má phình phình, rất giống một con hamster nhỏ ăn vụng lương thực .
Anh không cấm lòng được bật cười, lại thử tạm biệt cậu. Như thế rất tốt, hồ ly nhãi con cong mắt đào hoa sáng lấp lánh phất phất tay.
.