Edit : Hannah
Tan học.
Giang Khương đi trong vườn trường , nhận được điện thoại tài xế .
“Khương Khương, bác nơi này bị kẹt xe, ngoan ngoãn ở cửa trường chờ bác a!”
Giang Khương gật gật đầu, mềm mại nói : “Biết rồi bác, cháu sẽ ở yên chờ ".
Điện thoại bên kia tài xế còn có chút không yên tâm, nhưng cũng không cách nào khác biện pháp, đành phải thở dài một hơi: “Khương Khương ngoan ngoãn, ngàn vạn đừng chạy loạn.”
Nghe điện thoại kia đầu lại ngoan ngoãn ứng thanh, treo điện thoại, tài xế vẫn là khó nén lo lắng.
Lo lắng không phải đứa nhỏ này chạy loạn, mà là…… đứa nhỏ đẹp như vậy, vạn nhất bị tên điên nào bắt về nha? Vạn nhất ông không có kịp thời đến, bị tên côn đồ khi dễ làm sao bây giờ?
Do dự luôn mãi, ông liền gọi cho Giang Dạng.
Đại thiếu gia chuẩn bị tham gia thi cử mấy ngày nay đi tỉnh ngoài phỏng vấn, cũng chỉ có nhị thiếu gia có thể chăm sóc một chút.
Chính là…… Nhị thiếu gia luôn luôn cùng Khương Khương bất hòa, vạn nhất……
" Alo ".
Tài xế đang chuẩn bị nói, điện thoại kia đầu đã xuất hiện một cái không kiên nhẫn thanh âm: “Ai?”
~~~~~~
Giang Khương ôm cặp sách, an an tĩnh tĩnh đứng ở một góc cổng trường .
Cậu đến nơi hẻo lánh, cũng không chọc người chú ý, chính là cảm thấy, luôn có người nhìn chằm chằm cậu
Giang Khương cả người đều cứng đờ. Lúc này cậu giống như là một con mèo mới sinh tò mò thăm dò về sau, đến từ ngoại giới càng sâu càng có uy hϊếp .
Giang Khương lo âu mà nắm chặt tay, đem môi dưới cắn đến tái nhợt, lắng nghe âm thanh phía sau.
Đột nhiên có một bàn tay bịp miệng cậu, một mùi hương sộc thẳng vào mũi , làm cậu hôn mê bất tỉnh.
Giang Dạng bực bội đến cổng trường nhìn xung quanh.
Anh vẻ mặt bực bội, mắng một câu phiền toái tinh, kêu đàn : “Đem Giang Khương tới đây a!”
Hai mươi phút sau.
Giang Dạng tìm người tìm đến phiền lòng, thời điểm kết nối được điện thoại liền mắng: “ Này , mẹ nó cậu ra cổng trường ngay , nêu không ....."
Giang Dạng thanh âm đột nhiên im bặt.
Bên kia dừng như âm thanh nức nở , lại như tiếng mèo kêu.
Thanh âm kia mềm mại nhu nhu, ở trong lòng Giang Dạng , muốn nhũn ra , thật mẹ nó câu nhân.
Điện thoại đột nhiên bị lấy xa,thanh âm khụt khịt cũng biến mất không thấy, trái lại truyền đến giọng nói của giáo bá trường trung học phụ thuộc
“Uy?” Bên kia người đắc ý dào dạt, cắn tàn thuốc, “Giang Dạng, con mẹ nó ai là con mày?”
Nghe bên kia thật lâu không có động tĩnh, giáo bá phản xạ có điều kiện mà luống cuống hoảng, nhưng vẫn là thở hắt ra, nhìn khói trắng bay lên , mới định thần thần, tiếp tục nói: “Tao mẹ nó hôm nay mới biết được, mày còn có em trai lớn lên xinh đẹp như vậy .”
Giáo bá cúi đầu liếc liếc thiếu niên mềm thân thể nằm nghiêng trên mặt đất , ánh mắt sắc mị mị, cổ thôn dài trắng nõn, cùng thoạt nhìn mông công đầy đặn, như suy tư gì mà đối điện thoại kia đầu nói: “Còn đừng nói, lấy kinh nghiệm tao chơi nhiều đứa con trai như vậy, chỉ là tướng mạo, em trai mày chính là cái cực phẩm.”
“Vương Tranh, mày hôm nay nếu động hắn một sợi lông, ngày sau Giang gia nhất định phải các Vương gia trả giá đại giới.” Giang Dạng nghiến răng nghiến lợi.
“Cái gì đại giới? Táng gia bại sản sao? Ha, Giang Dạng, mày có thể cho đại biểu Giang gia?”
Vương Tranh cười ha ha, không đem Giang Dạng nói để ở trong lòng, nói tiếp: “Giang Dạng, tao cho ngươi mười phút. Nếu mày không đến ,tiểu mỹ nhân bị hạ dược tao chỉ có thể chiếm tiện nghi "
Điện thoại Giang Dạng một phen cắt đứt, anh mặt vô biểu tình nhìn đàn em ,nam sinh đầy đầu mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Giang nhị thiếu, em tra được, tín hiệu ở thành tây kho hàng.”
Giang Khương thời điểm tỉnh lại, đã bị đám người kia bắt tới kho hàng.
Cậu như là hàng hóa không chút lưu tình ném vào trên mặt đất xi măng , mơ mơ hồ hồ , cổ tê rần, bị rót vào lạnh lạnh chất lỏng.
Mu bàn tay, cánh tay, xương bả vai chỗ, đều giống như bị mài ra máu, Giang Khương chỉ cảm thấy cả người đều vô cùng đau đớn, chung quy vẫn là nhịn không được, ủy khuất mà nhỏ giọng khụt khịt lên.
Nhưng là thực mau, trên người không đau.
Bởi vì cậu đột nhiên bị một cổ tìиɦ ɖu͙ƈ mãnh liệt thổi quét toàn thân, chỉ cảm thấy da thịt đều nóng đến dọa người, trằn trọc , thế nhưng chỉ có mặt đất xi măng có thể mang cho cậu một tia mát lạnh.
Giang Khương mặt dán trên mặt đất, làn da trắng nõn dính một tầng hôi, nhưng cậu không hề biết, vẫn là rêи ɾỉ, muốn làm giảm cơn nóng.
Mơ mơ hồ hồ , một người đem quần áo cậu cởi.
Trong nháy mắt lạnh lẽo làm cậu nhịn không được phát ra một tiếng vừa lòng than thở, chính là ngay sau đó, đôi tay kia lên sơn lên trái anh đào trước ngực.
Giang Khương đầṳ ѵú bị đôi tay kia đùa bỡn đến sưng đỏ không thôi, hơi hơi phiếm đau, cậu ủy khuất ba ba khóc chít chít vài thanh, người nọ mới bắt tay thay đổi vị trí.
Bên ngoài có tiếng xe, Giang Khương cảm giác chính mình bị ôm lên, người kia ở bên tai cậu vội vàng mà nói cái gì, Giang Khương đều nghe không rõ, chỉ cảm thấy nóng.
Cậu nỗ lực mở mắt ra, thấy được thiếu niên đẹp cơ hồ là không có động não, ngẩng đầu, tiểu động vật dường như gặm đôi môi trước mặt .