Bác sĩ tựa lang tựa hổ mà điên cuồng đong đưa eo đυ. c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc, trên trán đã đổ mồ hôi đầm đìa. Trương Thạc cũng bị đυ. đến cả người nóng lên, con da^ʍ thú cũng bị đυ. ra tới, thế mà lại chủ động vặn vẹo mông đón ý nói hùa bác sĩ, còn bản thân lại điều chỉnh góc độ làm dươиɠ ѵậŧ bác sĩ cọ xát đến nơi ngứa ngáy nhất trong da^ʍ huyệt.
Thịt huyệt bị dươиɠ ѵậŧ lớn cọ xát đỉnh lộng, dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn của Trương Thạc cũng nhanh chóng cương cứng lên, lỗ tiểu trên qυყ đầυ còn thấm chảy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Cùng lúc đó, một lượng lớn nước da^ʍ trong suốt dính nhớp không ngừng phun ra, thẳng tắp chảy xuôi theo dươиɠ ѵậŧ, đem dươиɠ ѵậŧ Trương Thạc làm cho ướt dầm dề.
"Bà xã, sướиɠ không?" Bác sĩ cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, thế mà lại cầm lòng không được mà gọi một thanh niên trẻ tuổi mới gặp lần đầu là bà xã, còn buộc người ta gọi mình là ông xã, nhưng mà cầm lòng không được chính là cầm lòng không được, anh cảm thấy giờ này khắc này gọi như vậy mới là chính xác.
Lý trí của Trương Thạc đã hoàn toàn bị bao phủ trong bể dục, nghe được bác sĩ hỏi hắn không cần suy nghĩ liền đáp: "Sướиɠ... Ha... Ông xã... Anh đυ. em sướиɠ muốn chết... Dùng sức một chút... Ông xã... A..."
Hắn không chỉ kêu dâʍ đãиɠ đến như thế, c̠úc̠ Ꮒσα còn kẹp chặt cực kì, mỗi lần qυყ đầυ của bác sĩ đâm vào chỗ sâu nhất trong lỗ nhỏ, hắn liền dùng sức co lại miệng huyệt kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ bác sĩ, sau đó chỗ sâu trong huyệt thịt sẽ mấp máy mà dùng sức liếʍ mυ'ŧ vài cái quấy nhiễu qυყ đầυ đang làm việc, chính là vài cái như vậy, làm bác sĩ sướиɠ đến tột đỉnh, cảm giác cốt tủy mình cũng bị hút ra tới, cơn sướиɠ đó quả thực khó để dùng ngôn ngữ hình dung.
"Ưʍ... Bà xã... Cái miệng nhỏ phía dưới của em tuyệt thật... Linh hồn bé nhỏ của ông xã đều sắp bị em hút ra..." Bác sĩ nhịn không được mà nâng hai chân thon dài rắn chắc của Trương Thạc đặt lên vai mình, sau đó cúi người áp xuống, đem thân thể hắn làm thành chữ U, còn bản thân mình vùi đầu đến trước ngực Trương Thạc, một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn dùng sức mυ'ŧ vào, thường thường còn dùng đầu lưỡi sắc tình mà liếʍ láp vài cái.
"A... Ha... Ông xã... Ngứa quá... Đừng... Đừng liếʍ nơi đó..." Trương Thạc cũng không biết đầṳ ѵú mình lại mẫn cảm như thế, chỉ bị liếʍ vài cái liền vừa sướиɠ vừa ngứa, lại còn có chút trướng trướng, cực kỳ kì quái.
Đầu lưỡi bác sĩ ở trên núʍ ѵú liếʍ láp vài cái, sau đó một đướng hướng lên trên liếʍ, lướt qua cơ ngực rắn chắc, xương quai xanh gợi cảm, cái cằm kiên nghị, cuối cùng là hai cánh môi hơi mỏng, bác sĩ động tình mà hôn lên môi Trương Thạc, càng hôn lửa tình trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh dần dần gia tăng nụ hôn này, sau đó lại nhịn không được mà vươn đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng Trương Thạc, truy đuổi đầu lưỡi hắn quấn quýt trêu đùa.
Trương Thạc cũng thực ngoan ngoãn thuận theo, chủ động hé miệng đón ý nói hùa bác sĩ hôn, còn vươn tay gắt gao ôm lấy cổ bác sĩ, đem thân thể mình hoàn toàn giao ra cho bác sĩ đùa bỡn.
Đầu lưỡi hai người cuốn lấy thời gian rất lâu mới tách ra, trong lúc này eo bác sĩ chuyển động không ngừng, dươиɠ ѵậŧ ở trong lỗ da^ʍ Trương Thạc đỉnh lộng đến nước sốt đầm đìa, nước da^ʍ vung vẩy khắp nơi, đem khăn trải giường dưới thân hắn làm cho ướt một mảng lớn.
"Bà xã, thích ©ôи ŧɧịt̠ bự ông xã đυ. em không?" Môi lưỡi vừa tách ra, bác sĩ hổn hển thở gấp hỏi, ánh mắt nóng cháy như lửa thẳng tắp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Trương Thạc.
"Thích... Em thích ông xã đυ. em... Ha... A... Ông xã... To quá... Thật mạnh..." Tay chân Trương Thạc đều cuốn lên trên người bác sĩ, dùng tư thái dâʍ đãиɠ nhất đón ý nói hùa dươиɠ ѵậŧ bác sĩ đỉnh lộng, căn dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân hắn vẫn luôn chảy nước, hai viên tinh hoàn ở dưới bộ rễ cũng chậm rãi bành trướng, bên trong chắc đã đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Ông xã cũng thích đυ. em!" Bác sĩ càng thêm nhanh chóng mà đυ. huyệt da^ʍ của Trương Thạc, bàn tay lung tung vuốt ve toàn thân da thịt mật sắc của hắn, yêu thích không nỡ buông tay: "Bà xã, ông xã sắp bắn... Ha... Kẹp chặt thật... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông xã đều bị yêu tinh nhỏ nhà em hút ra! Bà xã, ông xã bắn bên trong em được không?"
"Được... Ha... Ông xã... Bắn cho em... A... Em muốn ông xã bắn vào bên trong..." Trương Thạc vừa nghe bác sĩ muốn bắn, tay chân càng thêm dùng sức quấn lấy bác sĩ không bỏ, cái mông dâʍ đãиɠ cũng càng thêm điên cuồng mà vặn vẹo.
Mông thịt chỉ xoay vài cái, còn chưa kịp đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bác sĩ ép ra, ngược lại Trương Thạc đã vội vàng cao trào trước: "A... A... Ưʍ... Không được... Ông xã... Em muốn bắn... A... Ha... Bắn... Muốn bắn..."
Hô hấp càng thêm dồn dập tiếng kêu cũng càng thêm dâʍ đãиɠ, dươиɠ ѵậŧ Trương Thạc nhảy dựng mà phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà đặc sệt, trong lúc cao trào, c̠úc̠ Ꮒσα hắn cũng kẹp đến càng chặt, lực đạo liếʍ mυ'ŧ đến muốn mạng, quả thực làm bác sĩ sướиɠ đến da dầu tê dại.
"Ưʍ... Mẹ nó sướиɠ chết..." Bác sĩ khó được mà nói chuyện thô lỗ một hồi: "Bà xã da^ʍ, ông xã cũng muốn bắn... Ha... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã đều cho em... Toàn bộ đều bắn cho em..."
Vừa dứt lời, dươиɠ ѵậŧ anh bên trong lỗ da^ʍ Trương Thạc bạo phát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng luồng nóng bỏng ở thịt huyệt đấu đá lung tung, đem nhục bích mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, Trương Thạc vừa mới bắn tinh xong, chịu một kích này, dươиɠ ѵậŧ lại run rẩy lên, phun ra từng cỗ nướ© ŧıểυ!
Thanh niên dưới thân ấy vậy mà bị mình đυ. đến bắn nướ© ŧıểυ, bác sĩ xem đến đôi mắt đều phát sáng.
Sau khi hai người bắn tinh xong, Trương Thạc nằm, bác sĩ đứng, đều thở hồng hộc, sau khi bắn tinh lý trí bác sĩ cũng dần dần khôi phục lại, anh nhìn Trương Thạc đang nằm ở trên giường, trên khối cơ bụng rắn chắc rõ ràng tràn đầy mồ hôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ, lại nhìn mặt Trương Thạc, trên mặt hắn vẫn còn một mảnh ửng hồng tràn đầy xuân sắc da^ʍ mĩ, mặt mày tuấn lãng còn mang theo vài phần tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt vẫn ở trạng thái mê ly mất hồn.
Này...
Mình vừa làm cái gì?!
Trong lòng bác sĩ dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt, đồng thời cũng nảy sinh một cỗ không nói rõ tình tự, anh nhanh chóng lấy một tấm khăn trải giường khác lại đây, luống cuống tay chân mà chà lau chất lỏng da^ʍ mĩ trên người Trương Thạc.
"Cậu Trương, tôi thực xin lỗi, tôi... Tôi..." Bác sĩ không dám nhìn thẳng mặt Trương Thạc, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Qua một lát Trương Thạc cũng tỉnh táo lại, sau khi bị dươиɠ ѵậŧ ȶᏂασ bắn thì c̠úc̠ Ꮒσα hắn cũng không còn ngứa nữa, lửa tình thiêu đốt quay cuồng trong cơ thể cũng biến mất, ý thức bây giờ đã hoàn toàn thanh minh.
Hắn ngơ ngác ngồi trên giường không nhúc nhích, tùy ý để bác sĩ cầm khăn trải giường giúp hắn chà lau thân thể.
Mình vừa mới... Bị một người đàn ông đè?!
Trong đầu Trương Thạc lặp đi lặp lại mà quanh quẩn những lời này, cả người như bị sét đánh, thật lâu cũng vô pháp phục hồi tinh thần lại.
Sau một lúc lâu Trương Thạc mới từ trong trạng thái khϊếp sợ quá độ tìm về một chút thần trí, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt bác sĩ, đó là một khuôn mặt cực kì đẹp trai lại không kém phần nho nhã, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, giữa mặt mày toát ra vài phần thành thục ổn trọng.
"Tôi..." Trương Thạc ngây ngốc chỉ chỉ mình, sau đó chỉ chỉ bác sĩ: "Anh..." Cuối cùng lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tình cảnh làʍ t̠ìиɦ lúc nãy vẫn cứ rõ ràng mà hiện lên trong đầu hắn, là bản thân hắn dâʍ đãиɠ mà quấn lấy bác sĩ, muốn người ta dùng sức làm hắn, hoàn toàn là tự nguyện hiến thân, cái này làm hắn không có cách nào hướng bác sĩ nói lời chỉ trích.
"Cậu Trương, tôi thực xin lỗi, vừa nãy đã làm ra sự tình quá đáng với cậu." Bác sĩ đứng ở mép giường, ngữ khí áy náy mà nói: "Tôi cũng không biết lúc nãy mình bị sao nữa, giống như bị mất khống chế, nhìn cậu là tôi nhịn không được, tôi thật sự xin lỗi."
Trương Thạc hít sâu một hơi, tận lực làm bản thân bình tĩnh lại. Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt bác sĩ, nhưng lúc vừa thấy gương mặt kia trong đầu hắn lại không nhịn được mà nhớ lại khoảnh khắc mình dâʍ đãиɠ quấn lấy eo bác sĩ kêu ông xã, hút lấy dươиɠ ѵậŧ người ta không buông, hắn vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội vàng di chuyển tầm mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng bác sĩ.
"Bác sĩ, vậy anh nói xem hiện tượng này có phải là do trực tràng tôi phân bố ra chất lỏng tạo thành không?" Trương Thạc hỏi.
"Cái này tạm thời còn không thể xác định." Bác sĩ dùng ngữ khí chuyên nghiệp đáp: "Cần phải xét nghiệm vật mẫu mới có thể xác định được nguyên nhân."
"Lúc nãy đã thu thập vật mẫu rồi, vậy mất bao lâu mới có thể thu được kết quả?" Trương Thạc vội vàng hỏi.
"Bình thường chỉ cần ba ngày, nhưng bệnh trạng của cậu tương đối kì lạ, tôi cần phải trở về tìm một ít tài liệu, cho nên khả năng yêu cầu một tuần mới có thể cho ra kết quả." Bác sĩ nói.
"Như vậy à..." Trương Thạc nói xong ba chữ này liền trầm mặc, trong phòng lâm vào một loại an tĩnh xấu hổ, bác sĩ vốn là thẳng nam, trước nay chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ cùng một người đàn ông lăn giường, mà Trương Thạc là cường công, trước nay chỉ có hắn ȶᏂασ đàn ông, đời này cũng chưa bị ai nhúng chàm cúc hoa của hắn, trăm triệu không nghĩ tới bản thân cũng có ngày bị người bạo cúc, trong một sớm một chiều đúng là không có cách nào tiếp thu.
"Bác sĩ, tôi..."
"Cậu Trương, tôi..."
Hai người đột nhiên đồng thời mở miệng, đυ.ng vào nhau, liếc mắt lẫn nhau sau đó lại nhanh chóng xê dịch tầm mắt, không dám cùng đối phương đối diện.
"Vậy, bác sĩ, nếu không còn biếc gì thì tôi đi về trước, chờ một tuần sau tôi lại đến lấy báo cáo." Trương Thạc nói.
"À, được!" Bác sĩ đáp, trên mặt lộ ra một tia cô đơn.
Trương Thạc xuống giường, muốn nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, nhưng chân hắn vừa chạm đất, nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong c̠úc̠ Ꮒσα ào ào chảy ra, theo đùi hắn lăn trượt xuống dưới. Một màn da^ʍ mĩ không chịu nổi này làm bác sĩ xem đến miệng khô lưỡi khô, nhưng anh thực mau ý thức bản thân thất thố, vội vàng ra vẻ trấn định mà nghiêng đầu, làm bộ không nhìn đến, chỉ là lúc Trương Thạc mặc quần áo không chú ý, tầm mắt bác sĩ lại nhịn không được lén nhìn mông cùng chân Trương Thạc.
Trương Thạc đương nhiên biết c̠úc̠ Ꮒσα mình đang chảy nước, đã làm trò ở trước mặt bác sĩ, hắn cũng ngại ngùng lau lại một lần, chỉ có thể căng da đầu mà tăng nhanh tốc độ mặc quần áo, chờ về nhà lại tắm rửa sau.
"Vậy... Bác sĩ, tôi đi trước." Mặc quần áo chỉnh tề xong, Trương Thạc cùng bác sĩ cáo từ.+
"A, được, gặp lại sau!" Bác sĩ ngơ ngác nhìn Trương Thạc mở cửa phòng đi ra ngoài, thật lâu cũng chưa hồi phục tinh thần lại.