A Hổ sững sờ không nhúc nhích nổi, ánh mắt báo tinh lập lòe nhìn y: “Thành ý của ngươi? Không có à?”
A Hổ cắn môi dưới, cam chịu nghĩ làm cũng chết không làm cũng chết, chính mình còn có thể trông mong tên vô lại này sẽ nói chuyện đàng hoàng sao? Đúng là súc vật tϊиɧ ŧяùиɠ ngập não. Y gắt gao cắn chặt môi, bắt đầu cởi bỏ từng kiện quần áo vắt lên bình phong, nghĩ tới diễn biến tiếp theo mà mắt trái giật giật.
Báo tinh làm đổ rượu ra giường cũng không biết, trong lòng hắn giờ đây trăm hoa đua nở: ‘Cuộc sống này đúng là đáng giá mà. Cục cưng, ca ca yêu ngươi chết mất!’ Hai mắt báo luôn tập trung nhìn thẳng.
A Hổ đi tới bên cạnh hông ngựa gỗ, đây không hổ là kỹ viện xa hoa nhất kinh thành, ngay cả thứ da^ʍ cụ này cũng là dùng gỗ lim chế tạo thành, thoạt nhìn có vẻ mới.
Đoán không sai, thứ này là do Tây Hoa cẩn thận tự tay chọn lựa từ kho hàng của kỹ viện, không phải người nào cũng dùng được, không có nhiều khách quan có sở thích tìиɧ ɖu͙© đặc biệt thế này, chỉ có hắn khẩu vị nặng như vậy, cho nên thứ này vẫn còn rất mới.
A Hổ cứng ngắc nhìn ngựa gỗ, chẳng lẽ cứ thế ngồi lên? Tuy rằng con ngựa này dựa theo hình thể của phụ nữ mà làm nên kích thước cũng vừa phải, nhưng mà vẫn cao tới ngang hông y, muốn cưỡi cũng phải nâng chân khá cao. Đùi phải của y vừa mới nhấc đặt lên lưng ngựa, cửa mình bí ẩn liền lộ ra trước mắt báo tinh, hắn miệng lưỡi khô khốc, nhưng mà nhìn bảo bối muốn giải quyết cho nhanh liều chết miễn cưỡng ngồi lên ngựa khiến da đầu hắn tê dại. Dù biết hậu huyệt của y không dễ bị tổn thương, nhưng mà mấy ngày vừa qua vui chơi ở chỗ này hắn đã tiếp thu được không ít kiến thức. Biết rằng nếu không cẩn thận chăm sóc tiểu cúc hoa quý giá này về sau phải chịu khổ không ai khác ngoài hắn, vội kêu: “Khoan đã.” A Hổ dừng lại.
Báo tinh nuốt nước miếng: “Đừng vội như vậy, chúng ta cứ làm từng bước, quay mông lại đây, ta giúp ngươi nong mềm nó.”
A Hổ đứng ngay chỗ báo tinh có thể chạm tới, nhưng không chịu đưa mông ra trước mặt người nọ. Tây Hoa vẻ mặt bất mãn vươn tay ra kéo y xích lại: “Phải bảo vệ tiểu huyệt, mau nhấc mông cao lên.” Hắn nhẹ tay vỗ: “Nhanh lên.” Thúc ép A Hổ nâng cặp mông to tròn căng mẩy của y đυ.ng vào cái xúc tua của hắn. “Hôm nay là do ngươi tự nguyện, đừng có õng ẹo không giống đàn ông vậy.”
A Hổ còn đang không hiểu việc đưa mông ra cho hắn làm bậy với õng ẹo không giống đàn ông liên quan chỗ nào, đã bị bàn tay kia kéo tay trái của mình ra phía sau. Y quay đầu lại nhìn, báo tinh không biết lôi đâu ra một lọ sứ chứa dịch lỏng màu trắng ngọc đổ vào lòng bàn tay của y, nửa lượng còn lại trực tiếp rót vào khe mông, rồi quăng cái lọ qua một bên. Hắn một tay tách mở hai cánh mông nõn nà của A Hổ, một tay ép tay y tự cắm ba ngón vào cửa huyệt. A Hổ đau đớn kêu một tiếng, tự mình đút ngón tay vào trong cơ thể chính mình làm động tác trừu sáp khiến y nhục nhã đỏ cả mắt.
Báo tinh bỉ ổi nói: “Đúng, cứ như vậy, tự mình mở rộng, hôm nay ta sẽ không giúp ngươi đâu. Mau làm cho ta xem.” Hai bàn tay to của hắn đẩy ra hai cánh mông trắng nõn, phơi bày tiểu huyệt bạch hổ ra ngoài không khí, ép buộc y phải tự nong mềm lỗ hậu của mình, mắt báo không hề chớp nhìn chằm chằm. A Hổ cũng không dám ngoái lại đành cúi đầu nhìn mặt đất phía dưới, tay trái không dừng lại, ngoan ngoãn chậm rãi chọc vào rút ra. Cửa huyệt trở nên hơi sưng đỏ, dầu bôi trơn ướŧ áŧ phủ lên làm óng ánh vẻ da^ʍ mĩ, báo tinh lại nuốt nước miếng cái ực, cúi đầu hung hăng in lên bờ mông căng mượt một dấu răng, oán hận nói: “Đúng là cái mông dâʍ đãиɠ, mau cút lên ngựa gỗ đi, xem thử thứ kia thỏa mãn được lòng tham không đáy của ngươi không.”
Hắn đẩy A Hổ về phía trước, y mất đà ngã nhào vào thân ngựa gỗ, trước mắt lập tức sừng sững một cái dươиɠ ѵậŧ giả thô to mập mạp. Ngựa gỗ bị y đυ.ng trúng liền đong đưa, nhìn biên độ giao động của nó, nếu cưỡi lên thứ này, không biết có bao nhiêu kịch liệt. A Hổ sợ hãi nuốt nước miếng cái ực, quay đầu lại nhìn báo tinh khẩn cầu, lại bị hắn hối: “Nhanh lên. Mau leo lên. Quay lưng về phía ta nằm sấp xuống, ta muốn xem mông ngươi ăn nó.”
A Hổ động tác lưu loát trèo lên lưng ngựa, rồi do dự đứng yên trên hai bàn đạp gắn bên hông ngựa. Đúng là tự mình khiến mình bị thao mà. Báo tinh không kiên nhẫn tiến tới ung dung gỡ bàn đạp bên trái xuống, hắn thừa biết đối phương sẽ không quá ngoan ngoãn mà chịu nghe lời, rồi bước qua tháo bỏ bàn đạp bên phải, buộc A Hổ phải ngồi xuống gắt gao ôm cổ ngựa. Y căng cứng cơ đùi kẹp chặt hông ngựa mới giúp bản thân không bị ngồi hẳn vào đồ vật kia, ngựa này đủ cao, không có khả năng nhón chân xuống đất để nâng đỡ cơ thể. Báo tinh tét mông y thúc giục: “Mau ngồi vào.”
A Hổ cắn răng, run rẩy ấn cửa huyệt vào qυყ đầυ cái dươиɠ ѵậŧ giả lạnh như băng, thắt lưng lẫn mông đùi đều căng thẳng tới phát đau, chậm rãi hạ mông xuống, phần đầu khấc thô to của thứ đó không phải dễ dàng nuốt vào được. Báo tinh từ đằng sau kéo chân trái của y, làm cho tiểu huyệt phô bày càng rõ ràng, cũng khiến y không còn gồng cứng cơ thể mà ngồi bẹp xuống thân dươиɠ ѵậŧ giả. Mấy ngày qua không có làʍ t̠ìиɦ, giờ lỗ hậu bị ép buộc nuốt vào đồ vật to lớn như vậy, trướng không chịu nổi. Cái da^ʍ khí kia cứng rắn lạnh lẽo, không giống như dươиɠ ѵậŧ của người, A Hổ đột nhiên cảm thấy nó thật đáng sợ, so với việc bị báo tinh đè ra thao còn khó tiếp nhận hơn.
Trái lại Tây Hoa cảm thấy rất thích thú, ngắm nhìn cảnh tượng hắn đã trông ngóng bao lâu nay phô diễn trước mắt mình, một tráng hán toàn thân ửng hồng cưỡi trên lưng ngựa gỗ, bị dươиɠ ѵậŧ giả thô to tra tấn tới vành mắt hóa đỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm chặt cổ ngựa, lộ ra biểu tình yếu ớt đối lập mãnh liệt với thân hình cường tráng. Đúng là tối kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© thị giác. Báo tinh giơ chân một cước đạp mông ngựa, ngựa gỗ lập tức cót két lay động, A Hổ không nhịn được nữa kêu to: “Không được, thả ta xuống, a a a ~~ ưm ~ không được… a ~~~”
Tất nhiên thứ chết tiệt kia sẽ không dừng lại mà liên tục quấy phá khiến y mất sức dần. Báo tinh cười: “Còn chưa tới trò vui nhất mà.” Thì ra ngựa gỗ vẫn còn chức năng khác, có một cái cơ quan gắn ở dưới, khi mở ra, ổ trục sẽ quay khiến dươиɠ ѵậŧ giả động đậy, phối hợp với giao động của ngựa gỗ. Báo tinh ngồi trên giường một chân đạp mông ngựa kiểm soát biên độ lay động của ngựa gỗ, A Hổ tiếp thụ chấn động trước nay chưa từng có kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới quên mất mình đang ở đâu, chỉ có thể mở miệng rêи ɾỉ, dưới sự điều khiển của báo tinh trước sau cao thấp lắc lư, thanh âm càng lúc càng lớn, thậm chí không kiềm chế được nước miếng chảy ra khỏi khóe miệng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, tâm trí chỉ còn đọng lại duy nhất cái hung khí đang tàn sát trong cơ thể mình.
Báo tinh thấy tiểu hổ nương của mình lộ ra biểu cảm tìиɧ ɖu͙© mê man, vô cùng hài lòng mà đũng quần bất giác căng cứng. Lần đầu tiên bảo bối của hắn thất thần như vậy, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới rơi nước mắt, tiểu bạch hổ cũng cương lên rỉ dịch nhờn trong suốt. Tây Hoa xấu xa nghĩ, ngựa gỗ này có thể thay hắn thỏa mãn lỗ nhỏ kia, về sau dùng để nới rộng trước, sau khi nong mềm tốt rồi thì hắn sẽ đút vào. Với lại nói không chừng có thể dùng thứ này thao y lêи đỉиɦ. Hắn ác liệt điều khiển ngựa gỗ cùng dươиɠ ѵậŧ giả hung hăng ma xát điểm tối cảm trong cơ thể y, quả nhiên phân thân phía trước lập tức phun trào dịch lỏng trắng đυ.c, bạch hổ cả người run rẩy gắt gao ôm chặt ngựa gỗ, dễ dàng nhận thấy y đã cao trào.
Tây Hoa đứng dậy đi tới bên cạnh A Hổ, ôm lấy đối phương vào lòng, tay trái sờ mó ngắt nhéo núʍ ѵú sưng đỏ, tay phải lần mò sờ soạng lỗ huyệt vừa bị thao tới lêи đỉиɦ kia, cảm thụ nhiệt độ ấm nóng cùng tràng dịch ướt dính. Hắn thè lưỡi liếʍ láp lỗ tai bạch hổ đang xụi lơ: “Nhìn ngươi bị thứ này thao tới không biết mình là ai thật đẹp a, ta thực ghen tị với cái thứ đồ giả này. Thích nó tới vậy à? Nhanh như vậy đã bắn. So với ‘đả hổ bổng’ của ta thích hơn à?” Hắn nắm lấy tay A Hổ kéo xuống xoa dịu côn ŧᏂịŧ cương phình như sắp nổ của mình, tay còn lại vẫn ở cửa mình của y đυ.ng chạm ma sát, thân thể nam nhân trong lòng liền run rẩy, tiểu bạch hổ lần nữa bán cương dựng lên. “Nhìn xem, ta mới sờ hậu huyệt ngươi có chút, liền sướиɠ thành như vậy. Quả nhiên là cái mông trời sinh dành cho ta mà.”
A Hổ bắn qua một lần, sức lực đều cạn hết, l*иg ngực liên tục phập phồng thở dốc, giống như vừa lượn một vòng qua cửa tử.
Báo tinh vận sức bế A Hổ lên khỏi lưng ngựa, tiểu huyệt bị mạnh mẽ rút ra đột ngột kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạch hổ nức nở gầm một tiếng, y đã phải cưỡi trên lưng ngựa gỗ cứng rắn lạnh băng này cả buổi, giờ phút này cực kì lưu luyến nhiệt độ cơ thể ấm áp của người kia. A Hổ mê muội choàng tay ôm lấy cổ Tây Hoa, tìm tư thế thoải mái áp sát vào l*иg ngực hắn, giống như bị ngâm nước lạnh hồi lâu giờ bắt được cọng rơm cứu mạng, mặc dù chính cọng rơm đó đã đẩy y vào hoàn cảnh này. Có điều đáy lòng càng trở nên chắc chắn, hắn, thật sự sẽ không tổn thương y.
Thấy người yêu hiếm khi có tư thái mềm mại thế này, Tây Hoa vui như mở cờ trong bụng, ôm người trong lòng xoay người bước tới giường đặt y nằm xuống. A Hổ vẫn gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn không chịu buông, hắn đành phải bắt lấy tay y gỡ ra đè xuống giường, cười nói: “Thả chồng ngươi ra còn đi cởϊ qυầи áo tới đại chiến ba trăm hiệp với ngươi a!”
Hai mắt bạch hổ đỏ ngầu liếc nhìn cái chăn bằng gấm vắt bên cạnh, rõ ràng không muốn tiếp thu lời trêu chọc của hắn, nhưng vẫn bị hàm ý trong câu làm đỏ mặt, bản thân y thậm chí còn giống như mong chờ ác ma kia tới làm mình, lỗ hậu không nghe theo ý chủ nhân tự động nổi lên ngứa ngáy.
Tây Hoa thuần thục cởi sạch quần áo, thân thể nam giới cao lớn kiện mỹ liền phô bày ra, quả thực là cực độ đẹp đẽ, tản mát ra hương vị tìиɧ ɖu͙© cùng tính xâm lược mãnh liệt. Hắn kéo A Hổ nãy giờ đang lén ngắm nhìn cơ thể hắn tới trước mặt, hai người gần như sát rạt vào nhau, cúi đầu nói với bạch hổ đang ngại ngùng không biết phải làm sao: “Muốn ngắm cứ ngắm thoải mái, muốn sờ cứ sờ thoải mái, đây là cơ thể của nam nhân của ngươi, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mình ngươi được ngắm được sờ. E thẹn cái gì a!”
Hắn cầm hai bàn tay y áp vào gương mặt mình, ánh mắt A Hổ không khỏi nhìn chằm chằm vào nơi tay hai người đang chạm, báo tinh làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tướng mạo của chồng ngươi, không dám nói thiên hạ đệ nhất vô nhị, nhưng cũng coi như trăm dặm mới tìm được một, bình thường mọi người cứ nhìn ta chòng chọc cũng chẳng phải vui vẻ lắm đâu.” A Hổ thấy có gì đó sai sai: ‘Chứ không phải do ngươi ngại người ta dùng ánh mắt như thấy gái đẹp nhìn ngươi à?’
Tiếp tục kéo tay y xuống chạm vào cơ ngực nở nang của mình: “Mấy khối cơ bắp này a, có một lần ta cởϊ áσ đánh nhau với kẻ khác, mấy cô nương mấy tức phụ* xung quanh lén nhìn còn nói ai làm vợ ta sẽ sung sướиɠ muốn chết, nếu có thể được sờ một lần thì bị chồng đuổi cũng đáng.” A Hổ nghe thế bĩu môi véo ngực hắn một cái, nhưng mà cơ ngực săn chắc chỉ hiện lên vết ửng đỏ nhàn nhạt, báo tinh như bị gãi ngứa cười nói: “Cục cưng ghen tị với các nàng à? Ta còn chưa để mấy người đó nhìn tới chỗ kia đâu, nhìn thấy chắc họ phụt máu mũi mất.”
*Gái đã có chồng
Lôi kéo vuốt hổ sờ từ sáu múi cơ bụng đẹp đẽ thẳng tắp xuống tới đỉnh cái dươиɠ ѵậŧ ác liệt kia, trên đó nổi gân mạch giần giật giần giật như muốn làm bỏng tay người. Báo tinh xoay người A Hổ để y áp lưng vào l*иg ngực mình, một tay giữ tay trái của y vuốt ve côn ŧᏂịŧ thô to của hắn: “Vợ à, ngươi thỏa mãn tới nỗi không nói thành lời nổi rồi sao?” Tay còn lại lần mò khe mông bạch hổ tìm cửa huyệt mà cắm hai ngón tay vào, “Nơi này ướt nhẹp nước, đúng là lẳиɠ ɭơ quá mà. Ta thật sự không dám để nam nhân khác thấy ngươi, bọn đàn ông mà nhìn thấy cái mông này liền không kiểm soát được, giống ta mỗi lần nhìn thấy đều muốn nổi thú tính, ta không muốn bị vợ nɠɵạı ŧìиɧ đâu.” Nói xong lại càng nghĩ càng giận, giống như thể cái mông y đúng là đang đi câu dẫn người khác, oán hận chọc chọc hai cái liền từ phía sau thúc dươиɠ ѵậŧ vào.
A Hổ không hiểu tại sao lửa giận lại lan tới trên người mình, cảm thấy hắn càng nói càng không ổn, vội nghĩ muốn đưa tay bịt cái miệng báo kia lại, tay vừa với ra sau, đã bị hắn thúc mạnh tiến vào khiến y kinh hãi thở hổn hển. Báo tinh nghe thấy tiếng rên thì hài lòng mỉm cười, kéo hai tay A Hổ vòng ra sau ôm lấy cổ mình, hai tay hắn bóp giữ vòng eo thon gọn săn chắc của bạch hổ hung hăng nhấc y lên: “Nhưng mà chắc chắn không kẻ nào ngoài ta có thể thỏa mãn được cái mông dâʍ đãиɠ này, ôm chặt chồng của ngươi a, ta phải tưới cho cái mông hư hỏng này nở hoa, xem nó còn dám không trung thực sau lưng chồng mình đi quyến rũ kẻ khác không. Ta không chỉ làm nó nở hoa, ta còn đánh cho nó nở hoa thật đỏ. Tên Bạch Liên Hoa kia có điểm gì tốt? Hắn có hàng bự như ta, cứng như ta, lâu như ta không? Cái mông thiếu thao này, tức chết ông đây mất.”
Vóc người A Hổ không cao bằng Tây Hoa, chân cũng không đủ dài như hình người của hắn, hai tay gắt gao bám chặt lấy cổ báo tinh, lại bị bóp giữ thắt lưng nâng lên, chân không thể chạm đất, chỉ có thể mượn lực ở hai tay, hông eo do người kia nâng đỡ và cái vật cứng rắn đút trong mông, cả người y treo trong lòng báo tinh. Tuy rằng cơ thể A Hổ cao lớn tráng kiện, nhưng đối với báo tinh hầu như không chút nào tốn sức, hai cánh tay to khỏe thản nhiên bế bạch hổ nhấc lên dập xuống côn ŧᏂịŧ dựng đứng. Dập vài cái liền khiến A Hổ mất hết sức lực chỉ có thể dùng lỗ thịt ướŧ áŧ của y không ngừng cắи ʍút̼ lấy lòng gậy thịt nóng hổi, tính khí phía trước cũng run run ngẩng cao, chĩa vào sáu bức bình phong trước mặt.
Vừa hé mắt liền hốt hoảng nhận ra tuy từ phía ngoài đi vào chỉ nhìn thấy bình phong vẽ cảnh vật hoa cỏ, không ngờ mặt sau lại là những bức tranh khiêu da^ʍ. Một bức là vẽ kiểu tư thế cưỡi ngựa gỗ như y cưỡi vừa nãy, một bức là kiểu tư thế hiện tại của y và Tây Hoa. Kỹ viện này đúng có tâm, làm hẳn sáu tấm bình phong hai mặt chỉ để giúp vui cho khách quan. Trong tranh đều là một nam một nữ cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không biết mời được bậc thầy nào vẽ, chi tiết trong tranh rất tinh xảo, biểu cảm phóng đãng của nữ nhân trong tranh cũng thật sống động. Báo tinh cảm thấy tiểu hổ nương trong lòng hắn trở nên si mê, ánh mắt liền hiện lên vẻ ủy khuất nói: “Ta ngủ ở đây mấy ngày qua chỉ lo nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn tư thế để thao ngươi, hôm nay cuối cùng ngươi cũng trở về.”
A Hổ thu lại cánh tay nhức mỏi đã bám víu lấy cổ báo tinh cả nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng mắng: “Ngươi! A ~ cả ngày chỉ… a~ nghĩ tới mấy thứ… ưm ~ bậy bạ, a a ~ cái đồ bỉ ổi.” Y nói xong được một câu này liền thở dốc không thôi. Báo tinh nghe thấy khẽ nhướn lông mi, kéo người lùi về sau vài bước ngồi lên giường, A Hổ bị hắn giam trong ngực, ngồi xuống liền nuốt cái hung khí kia vô càng sâu hơn, bị thân côn ŧᏂịŧ thô to nóng rẫy tra tấn tới nức nở rêи ɾỉ. Tên đáng ghét kia cư nhiên ngừng động, ở tư thế này bắt đầu cãi lý: “Ngươi nói vậy là oan cho chồng ngươi lắm a, xa ngươi, ta luôn nhịn không được mà nhớ ngươi. Ta lo sợ ngươi sẽ chọn rời bỏ ta, đến với tên Bạch Liên Hoa kia cả ngày cùng hắn mây mưa, nghĩ ngươi bị hắn thao như thế nào, ngươi dùng cái mông lấy lòng hắn thế nào. Ta sợ chuyện chúng ta ở bên nhau là sai lầm.” Nói xong lời này quả thực lại cảm thấy chua xót muốn rơi lệ.
A Hổ tưởng tượng một chút cảnh y với tam vương gia ở cùng một chỗ, tự dưng có chút rùng mình không dám nghĩ nữa, nhưng vẫn yếu ớt cãi lại: “Ngươi chẳng bao giờ nghĩ tới mấy việc bổ ích khác, nam tử hán đại trượng phu, cả ngày trong đầu chỉ biết có phang nhau trên giường. Ngươi có biết xấu hổ không vậy?”
Báo tinh trêu đùa viên thịt tươi trước ngực A Hổ, thờ ơ đáp: “Ta đúng là nam tử hán đại trương phu hiếm có trên thế gian, đó là cho người ngoài xem thôi, trước khi thành nam tử hán đại trượng phu trước mắt người khác, đầu tiên phải là đại trượng phu của Hổ Nhi đã, ngay cả phu nhân nhà mình còn không thỏa mãn được, còn đòi làm việc gì lớn.” Khẽ nhéo cánh mông căng mẩy, “Ngươi còn chưa có làm điểm tâm cho ta ăn đâu.”
Bạch hổ đỏ mặt không biết nên nói với tên vô liêm sỉ kia kiểu gì nữa, báo tinh lại bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục: “Nghĩ nhiều làm gì, trước hết ngươi nghĩ xem làm sao thỏa mãn ta đi, nếu không mấy ngày tới ngươi đừng hòng mơ bước nổi xuống giường.” Dứt lời liền kéo mở hai đùi A Hổ ra hai bên, dạng háng y ra thật rộng, nhìn chằm chằm chỗ giao hợp của hai người, nói: “Nhìn xem, chính ngươi cũng rất thích, bị thao tới phía trước phía sau đều chảy nước đầm đìa, cái miệng này cắn gậy thịt của ta thật chặt a.” Hắn đẩy nhanh tốc độ, khiến A Hổ cảm thấy thẹn chìm nổi trong bể dục, không nghĩ nổi điều gì.
Tây Hoa mạnh mẽ trừu sáp người đang ngồi trong lòng mình, kịch liệt nâng lên hạ xuống khiến A Hổ mê loạn tới mức hai mắt đều xoay tròn, y yếu ớt rêи ɾỉ kháng cự: “Ta… ưm ~ không được… a! Chậm… chậm lại… a ~ a a ~~”, miệng mơ hồ không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Tiểu bạch hổ phía trước càng lúc càng cương đau, lại bị báo tinh bịt kín lỗ tiểu, thứ cần được giải phóng không thể thoát ra, cả người y co giật đắm chìm trong đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, chỉ có thể dùng lỗ hậu siết chặt côn ŧᏂịŧ hòng chiếm được một chút sảng khoái. Tiểu huyệt bị ma sát tới mức vừa sưng tấy vừa nóng rát, sức lực toàn thân hầu như chỉ còn tập trung tại nơi đó. Báo tinh miệt mài cuồng nhiệt làʍ t̠ìиɦ, khiến cho A Hổ rên ư ử không ngừng.
Hắn gia tăng tốc độ như thể đang đóng cọc, ra sức thúc dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu trong lỗ thịt, mỗi một lần đều mạnh mẽ nghiền ép hoa tâm. A Hổ cảm thấy thịt huyệt ngứa ngáy tới độ không chịu nổi rồi, phân thân phía trước vẫn bị bịt kín trướng đau đớn, y khóc lóc nức nở cầu xin: “Để cho… để cho ta… bắn ~ bắn ~ xin ngươi đó! A ~ để cho ta bắn… ô ô ~~” Báo tinh một tay vân vê núʍ ѵú non mềm sưng đỏ, từ tiểu anh đào phình lớn thành đại anh đào. “Muốn bắn à?! Chúng ta cùng nhau bắn, để xem tiểu da^ʍ yêu ngươi bắn xa tới đâu. Xa là đại gia đây ban thưởng ~”
Dứt lời liền buông ra tiểu bạch hổ, hai tay bắt lấy hai bắp đùi tráng kiện của A Hổ, thân dưới nhấp càng hăng, tư thế giống như bế trẻ con đi tiểu, côn ŧᏂịŧ như gắn thêm động cơ, mỗi một lần rút ra thọc vào đều đâm tới tận cùng, xùi bọt nước trắng xóa, khắp phòng vang vọng tiếng giao hợp da^ʍ mĩ hòa cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của A Hổ. Mắt báo nhìn chằm chằm phân thân bạch hổ, muốn nhìn xem nó có thể bắn xa tới đâu.
Hậu huyệt A Hổ tê dại ngứa ngáy muốn chết bị tàn bạo đâm chọc mấy cái, cực kì nhanh chóng, y co quắp đầu ngón chân, oằn mình ưỡn ra một vòng cung thật tròn, gầm một tiếng đau đớn, co thắt cửa mình, tính khí phía trước rung rung hai cái rồi phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thành một đường cong bắn ra ngoài không trung. Báo tinh cũng quát lớn, trong thịt huyệt phun trào, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nồng nóng bỏng ập lên vách tràng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ A Hổ giật bắn lên, phảng phất như cao trào xong sẽ chết ngất.
Tây Hoa trở mình A Hổ đặt y nằm sấp xuống giường, thân trên ghé vào chăn mền bằng gấm, thân dưới khuỵu dưới chân giường, hắn tách mở hai bờ mông y, chăm chú nhìn cửa huyệt, chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra. Tiểu cúc hoa đỏ tươi lưu luyến không buông nhả ra đại côn ŧᏂịŧ hồng tím đã nửa xìu xuống, khi đầu khấc vừa tách khỏi miệng huyệt, lập tức từ trong phọt ra một cỗ nùng tinh chưa kịp hấp thụ hết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ lỗ nhỏ, quả là một cảnh đẹp nɧu͙© ɖu͙©. Hắn vói tay vào móc móc vài cái, cảm nhận dịch của chính mình bị cái miệng nhỏ ấm nóng tham lam cắn nuốt, hài lòng mỉm cười, rút ngón tay ra đưa lên môi bạch hổ còn đang mê man sau cao trào, ngón tay vói vào trong miệng y trêu ghẹo cái lưỡi mềm mại, cười nói: “Cái miệng nhỏ phía dưới của Hổ Nhi thật ham an a.” A Hổ cảm nhận vị tanh nồng loang trong khoang miệng, nghĩ tới ngón tay hắn vừa chọc vào chỗ nào, gương mặt liền nhăn nhó đỏ lên, vội nghiêng mặt phun ra cái ngón tay mất dạy, buồn bực không thèm nghe tên vô lại kia nói gì.
Báo tinh dán lên người A Hổ, liếʍ lộng mồ hôi cùng lỗ tai ửng hồng của y, ôm chặt y bắt đầu chà sát côn ŧᏂịŧ to dài của hắn vào khe mông mềm mại, A Hổ cảm thấy hung khí cứng cáp nặng nề đè trên mông liền nằm im không nhúc nhích, sợ tên kia lại một câu do ngươi quyến rũ ta mà hành y một trận nữa. Có điều y cũng thừa biết đồ tϊиɧ ŧяùиɠ ngập não như hắn còn lâu mới có vụ một hiệp là thỏa mãn được, dù biết là sớm cũng chết muộn cũng chết, nhưng mà cứ trì hoãn cái chết được bao lâu thì càng tốt, thế nên dù bầu không khí hồng phấn nguy hiểm này đang sát rạt bên người, bạch hổ vẫn giả ngơ như không cảm thấy gì.
Báo tinh cứ dán vào người y không chịu đứng dậy cũng không chịu động, côn ŧᏂịŧ đang cạ sát rỉ ra dịch chảy ướt nhẹp cái mông y, trong lòng A Hổ ngậm nước đắng: ‘Tên vô lại nhà ngươi, nghĩ muốn cái gì cứ cọ ngứa ta vậy a ~ mặc kệ ngươi nghĩ cái gì, toàn là ta chịu khổ. Ngươi rốt cuộc muốn cái gì chứ? Làm luôn đi a!’
Thời điểm A Hổ hết chịu nổi vì bị hắn cọ qua cọ lại, cuối cùng cũng ngưng giả ngơ chủ động đi tiếp nhận cái chết, quyết định mở miệng hỏi báo tinh rốt cuộc hắn muốn làm cái trò quỷ gì. Tây Hoa một tay bóp tiểu A Hổ, thì thầm vào tai phải của y nói: “Cục cưng, ta có một nguyện vọng, nếu có thể hoàn thành được thì kiếp này không đòi hỏi gì nữa… có điều ý nguyện này cần ngươi phối hợp. Chúng ta… chúng ta…”
A Hổ nheo mắt nhìn hắn chằm chằm: “Như thế nào?!”
Báo tinh dán mặt lại đặt lên môi y một nụ hôn sâu, dùng hết toàn bộ kỹ xảo mà hắn có, liếʍ mυ'ŧ cuốn lấy toàn bộ khoang miệng của y, sau nụ hôn, mắt hổ liền mất hồn hờ hững khép, lông mao cũng muốn rũ ra. Tây Hoa lúc này mới đáp: “Hổ Nhi, cho ta dùng nguyên hình thao ngươi một lần đi.”
A Hổ vừa mới tiếp thu được ý tứ trong câu nói, người trên thân đã niệm chú hóa thành hình báo, tức khắc vuốt báo hung mãnh liền giẫm đằng sau mông bạch hổ hình người, đại báo vui vẻ liếʍ miệng, cái đuôi vẫy vẫy đợi được ăn. A Hổ cảm giác dươиɠ ѵậŧ của loài thú thô to hơn cả cánh tay đàn ông áp lên cửa mình, hơn nữa nằm dưới bá khí vương giả của đại báo, lông toàn thân lập tức dựng đứng lên, lớn tiếng quát: “Đồ khốn! Biến về mau!”
Lần đầu tiên A Hổ bị Tây Hoa dùng hình báo gây sức ép đã muốn bay mất nửa cái mạng, y đối với dạng thú của hắn luôn luôn ghi nhớ, mặc kệ là kích thước, hình dạng, thời gian hay tốc độ đều so với hình người khủng bố hơn rất nhiều, cho nên y cực kì ghét cay ghét đắng việc hai người làʍ t̠ìиɦ mà sử dụng thú hình, không bao giờ muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. Bạch hổ hoảng loạn quát mắng con báo lớn đè trên người mình: “Khốn khϊếp, không được, mau biến về!”
Báo tinh một chân đè lên bả vai A Hổ giữ chặt y, cái lưỡi dài liếʍ đi những giọt mồ hôi trên cổ và lưng y, đuôi báo quấn lấy đùi trái bạch hổ kéo ra sau, khiến cho tiểu cúc hoa trong khe mông bại lộ hoàn toàn, để dươиɠ ѵậŧ hướng lỗ nhỏ đẩy vào. Vật to lớn như vậy tiến vào chắc chắn không dễ, dù đã có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn sẵn, A Hổ vẫn cảm thấy cửa mình của y như sắp bị nứt ra, không khỏi yếu ớt cầu xin tha thứ: “Tây Hoa, ngươi biến về đi, như vậy ta chịu không được. Không được đâu… ưm ~”
Dĩ nhiên báo tinh sẽ không tha cho y, một bên an ủi liếʍ láp sau gáy, một bên khàn khàn nói: “Sẽ không sao, Hổ Nhi, thả lỏng, có thể đút vào được, thả lỏng cho ta đút vào.”
A Hổ biết giờ phút này tên kia đã phóng lao rồi thì không thể dừng lại được, chỉ có thể thở hổn hển gắng sức thả lỏng cơ mông, côn ŧᏂịŧ của báo tinh luôn tận dụng triệt để mọi cơ hội, cửa huyệt vừa giãn ra một chút, hắn liền nhấp hông đẩy vào bên trong. Trải qua một hồi được liên tục nong mềm, cái miệng nhỏ kia tuy rằng cực kì khó khăn vẫn nuốt được gậy thịt mập mạp, đỉnh dươиɠ ѵậŧ bén nhọn không ngừng tiết ra nùng dịch, mổ xẻ lỗ thịt mềm nóng bỏng. A Hổ bị loại xúc cảm kinh dị cùng mãnh liệt trướng đầy kích động chảy nước mắt, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn cái chăn thật chặt, nếu không y thật sự tin mình sẽ thét ra một tiếng gầm rất thảm thiết.
Báo tinh điều chỉnh góc độ, chậm rãi mà cứng rắn đẩy dươиɠ ѵậŧ vào, thời điểm hắn hoàn toàn vùi sâu vào trong, mới phát hiện A Hổ cả người yếu ớt gục trong chăn, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt, báo tinh cảm thấy thương tiếc lại có chút sung sướиɠ nhẹ nhàng dỗ dành y: “Đừng sợ, đã tiến vào rồi, toàn bộ vào rồi, không bị chảy máu, rất tốt a. Cái mông quý giá của Hổ Nhi ngày sau còn phải sinh bảo bảo, ta lo lắng lúc đó ngươi sẽ không chịu nổi. Trước giờ ta chỉ dùng nhánh rễ cỡ nhỏ và vừa để giãn tiểu huyệt này, hiện tại xem ra làm thế ngày sau sẽ hại ngươi. Cục cưng đừng sợ, rất tốt, ngoan nào.” Dứt lời thì bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
A Hổ run rẩy khóc nấc, rung động từ cơ thể truyền xuống lỗ hậu, côn ŧᏂịŧ của đại báo hưởng thụ vách tràng siết chặt cũng run run, trơn mềm ướt ấm, hắn không khỏi tuôn ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Hổ Nhi còn đau không? Ta đã nói không sao hết mà, ngươi không tin thì nhìn này, sờ xem, chỗ chúng ta kết hợp thực sự rất tốt a. Cảm thấy thế nào?” Dươиɠ ѵậŧ kia giống như một sư tử đực oai hùng đang đi tuần tra lãnh thổ của nó, thong thả nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ rút ra thọc vào. A Hổ nhanh chóng thích ứng, cảm giác khủng bố tinh thần cùng đau đớn trong lòng dần dần giảm bớt, chỉ cảm thấy rất trướng, như bị đâm sâu vào nội tạng, y nghiến răng căm hờn nghĩ: ‘Rốt cuộc kiếp trước mình nợ hắn cỡ nào để kiếp này bị hắn hành hạ thừa sống thiếu chết!’
Tây Hoa kiềm chế dục tính, vẫn nhẹ nhàng đưa đẩy để bản thân với A Hổ cùng hưởng khoái lạc, song hương vị tuyệt vời của thịt huyệt lại khiến cho mỗi phút nhẫn nhịn đều biến thành tra tấn. Đương nhiên hắn tin tưởng càng bị giày vò thì hồi sau càng thêm ngọt, nhưng mà không nên kéo dài thời gian quá ~ đại báo sắp bị lửa dục nướng khét lẹt rồi. Cái đầu báo lông xù dụi dụi cổ A Hổ: “Cục cưng, có thể không? Cục cưng ơi, có thể động không? Cục cưng à…”
Khí lực của bạch hổ đã hồi phục được năm sáu phần, chẳng qua là không thể nói nên lời, y chôn đầu vào cánh tay, xấu hổ cảm thụ cái thứ kia, tuyệt không lên tiếng.
Báo tinh nhìn cơ lưng khỏe khoắn của người dưới thân dường như đã có lại sức lực để phối hợp theo hắn, nghĩ hẳn là không có việc gì, lắc lắc đầu kêu lên: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, nhịn không nổi nữa rồi. Hổ Nhi, bắt kịp ta.” Dứt lời liền đẩy nhanh tốc độ nhấp hông, liên tục đập vào cái mông bạch hổ đánh cho sưng nguyên một mảng đỏ, hậu huyệt phát ra tiếng nước ba ba dâʍ ɭσạи, A Hổ không thể ngậm miệng mãi được cũng theo từng cái thúc vào mà ô ô a a, tất cả trộn lẫn thành một bản nhạc tính dục da^ʍ mĩ. Báo tinh hài lòng nghe trong giọng điệu của y có thống khổ xen lẫn vui sướиɠ, cảm nhận thịt huyệt khít rịt ấm áp siết chặt quanh thân dươиɠ ѵậŧ, tâm nghĩ hắn với tiểu hổ nương nhà hắn đúng là trời sinh một cặp.
Đại báo giao phối tốc độ lẫn cường độ đều cực kì hung mãnh, A Hổ dần không thể theo kịp nổi nhịp độ tàn bạo của hắn, chỉ có thể xụi lơ thân thể tiếp nhận đâm thọc dập vào lỗ hậu, miệng rên ư ử, nước miếng không quản được chảy nhòe nhoẹt một bãi. Lông mao mềm mại trên bụng báo chà sát tấm lưng trần cùng bờ mông cong khiến bạch hổ mẫn cảm sởn hết cả da gà. Cực độ kɧoáı ©ảʍ khủng bố quá mức trực tiếp, nước mắt sinh lý chảy mãi không dừng được, tiểu A Hổ phía dưới cứ không bao lâu lại bắn một lần, xuất tinh liên tục vài lần làm y không thể cương nổi nữa, đành âm thầm cầu nguyện báo tinh mau chóng chấm dứt. Mỗi lần rêи ɾỉ cầu xin tha thứ đều chỉ đổi lấy tận lực va chạm, A Hổ thật hy vọng mình bị ngất đi, nhưng mà sức lực cường tráng của bạch hổ khiến ước muốn nhỏ nhoi ấy cũng trở nên xa xỉ. Y vừa sướиɠ vừa mệt khẽ ai oán rơi lệ: Hình thú là đáng ghét nhất! Ô ô ~~~
Báo tinh nghĩ muốn thao thật lâu, hiếm có cơ hội được dùng dạng báo để làʍ t̠ìиɦ, hắn dễ gì chịu làm nhanh cho xong, trừu sáp mãi mới bắt đầu lêи đỉиɦ, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng hết vào mông bạch hổ, bắn thật nhiều thật nhiều, bắn xong dươиɠ ѵậŧ vẫn cực kì cương cứng.
Quá nhiều nùng tinh phọt vào trướng đầy bụng A Hổ phình lên thành một cái đường cong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nồng còn bị côn ŧᏂịŧ thô to chặn ở miệng huyệt không thể trào ra ngoài, mà khả năng hấp thụ của bảo châu trong bụng rõ ràng không đủ nhanh. A Hổ bị bắn tới căng cả bụng thậm chí nghĩ ngay lập tức y sẽ chết vì vỡ bụng. Nhưng có vẻ y đã xem nhẹ cái bụng của mình, bảo châu vui mừng tỏa ra ánh sáng, hoàn toàn mặc kệ cơ thể mẹ đau khổ co giật run rẩy, sung sướиɠ vì được thưởng thức một bữa tiệc lớn, thỉnh thoảng còn động đậy, tăng thêm gánh nặng cho cơ thể mẹ. A Hổ trán ướt sũng mồ hôi nhỏ giọng thì thào: “Con ngoan nào, đừng nháo. Ngoan nào…” Bảo châu trong bụng dường như thực sự nghe hiểu, liền ngừng động đậy, tham lam hấp thụ tinh khí. Đại báo ghé mặt vào liếʍ láp vỗ về người dưới thân, hy vọng có thể giảm bớt khổ cực y phải chịu, nhưng mà chẳng có tác dụng mấy.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Tây Hoa cảm giác được hậu huyệt thít chặt vì đau đớn cuối cùng cũng thả lỏng, cơ thể A Hổ dần bình ổn lại, hắn rút ra dươиɠ ѵậŧ vẫn còn căng cứng. Quả nhiên tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều được tiểu huyệt hấp thụ sạch sẽ, bởi vì vừa giao hợp thời gian dài nên chưa thể khép lại có thể rõ ràng thấy được tràng thịt non mềm, cửa mình bị va chạm sưng đỏ lên, nhìn như một cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đang chu môi. A Hổ vừa lượn một vòng qua địa ngục, cả người tê liệt nằm bẹp trên giường, ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi. Báo tinh khôi phục hình tượng một đại báo ngoan hiền, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nhìn cái lỗ nhỏ ở giữa khe cái mông căng tròn nõn nà, ngượng ngùng cười: “Hổ Nhi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta ngươi ăn sạch hết, xem ra ngươi cũng rất thích a ~”
Bạch hổ rống giận trong lòng: ‘Ngươi mới thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả nhà ngươi đều thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙!!!’ Cổ họng y kêu rên tới độ tắc tiếng, hơn nữa chẳng còn sức lực, một câu cũng không muốn nói.
Đại báo dụi đầu vào A Hổ đang hoàn toàn xụi lơ, mở to đôi mắt mèo ra vẻ ngây thơ vô số tội: “Vất vả ngươi rồi, vợ à ~ ta giúp ngươi mát xa.” Sau đó không thèm để ý tới ánh mắt sắp phóng ra lửa của bạch hổ, vẫy đuôi rúc đầu vô mông y: “Vợ yêu a, ngươi đừng có hay ngượng ngùng như vậy, chúng ta là vợ chồng mà, không sao cả, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm cho ngươi. Đừng tức giận mà.” Dứt lời liền thè lưỡi nhám liếʍ láp lỗ thịt mẫn cảm đang hé mở.
A Hổ sợ run người, cảm giác như bị hắn liếʍ vào tim, cố gắng rướn người né đi, “Cút ngay!”
Móng vuốt đại báo giẫm đè ngăn cản động tác của A Hổ, vừa liếʍ vừa ậm ờ nói: “Ngươi rất thích mà, chẳng qua không dám thừa nhận thôi. Nằm yên nào, ta giúp ngươi mát xa cái nơi phải hoạt động vất vả này. Rất nhanh sẽ tốt lên.”
A Hổ khóc nức nở mắng: “Ưm ~ cút ngay… không được… a ~ chạm vào ta! A ~ đồ khốn… được voi đòi tiên! Tên súc sinh này! Ô ~” Càng mắng càng hăng, bạch hổ hồi phục được một ít khí lực cả người run rẩy cứ nằm mắng con báo đang hành hạ mình. Báo tinh tâm luôn nghĩ phải hầu hạ tiểu hổ nương của mình thật chu đáo, giả điếc ra sức liếʍ láp. Không bao lâu sau, giọng điệu A Hổ liền lẫn vào âm rung của tìиɧ ɖu͙©, tiếng chửi người ta cút cũng trở nên không còn cương quyết. Báo tinh càng liếʍ càng thấy nứиɠ, thừa dịp y không để ý, liền áp thân báo vào nhấp một cái, A Hổ mắc nghẹn, gục xuống.
Một người một báo, một bên vừa rêи ɾỉ vừa mắng, một bên vừa an ủi vừa làm. Tây Hoa tin tưởng chỉ là do vợ của hắn da mặt mỏng, dễ xấu hổ mà thôi, bởi vì tiểu bạch hổ phía dưới lại bắt đầu dựng lên có thể chứng minh điều đó.
Sau mấy canh giờ lăn qua lăn lại, A Hổ lần cuối tiếp nhận lượng nùng tinh nóng bỏng, khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đập vào trên vách tràng tim y đột ngột đập nhanh, rốt cuộc như ý nguyện được ngất xỉu. Báo tinh thỏa mãn liếʍ gò má bạch hổ đã bất tỉnh, biến trở về hình người ôm y ngủ.