Hổ Thụ

Chương 11

A Hổ vẫn không thả lỏng, y biết bộ dạng bây giờ của mình thật sự rất mất mặt, tuy bị báo tinh cắи ʍút̼ đôi môi chỉ có thể lộ ra vài tiếng kêu nhỏ không vừa lòng, nhưng giữa nụ hôn y như nghe thấy tiếng lòng của báo tinh: Hắn thích muốn chết bộ dạng xấu hổ này. A Hổ có một loại cảm xúc ủy khuất không nói nên lời, ánh mắt cũng ửng đỏ, mơ hồ ướŧ áŧ.

Báo tinh dứt khỏi nụ hôn thấy được vẻ mặt đỏ bừng tội nghiệp của đối phương, du͙© vọиɠ bản thân càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng mà an ủi vẫn phải an ủi a, hắn niệm chú biến ra đôi tai và đuôi báo, nhét đầu vào ngực A Hổ, mập mờ nói: “Bây giờ chúng ta giống nhau rồi.” Sau đó nhanh chóng hàm viên thịt tươi đáng yêu kia vào miệng.

Trước ngực A Hổ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm y run lên, đầu nhũ mẫn cảm được người ta liếʍ mυ'ŧ, vừa nóng ấm vừa ướŧ áŧ, y cảm giác hồn mình giống như bị hút theo luôn. Cái đầu đang chôn trước ngực y, mái tóc vàng mềm mại rủ xuống thắt lưng, dưới ánh trăng tựa hồ lóe lên một tầng hào quang, lộ ra hai cái tai có lông mao màu vàng, theo tâm tình của báo tinh kích động, đôi lúc giật giật, cái đuôi báo phía sau vẫy và vẫy. A Hổ nhìn, không thể không thừa nhận, quả thực có chút đáng yêu. Y vươn tay bắt lấy một bên lỗ tai báo, bóp nhẹ, nhất thời không biết nghĩ cái gì, hung hăng nhéo, giống như muốn trả thù vì mấy ngày này phải chịu khổ.

Báo tinh liền lui đầu ra, vẻ mặt ủy khuất, một tay xoa xoa lỗ tai của mình, kết hợp với khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt trần kia. A Hổ nhận ra mình xuống tay hơi nặng, y quay qua một bên, phát hiện mặt mình rất gần ngọn cỏ, là do báo tinh đã đè y xuống đất. Nhìn thấy bầu trời sao phía trên mà cảm khái, tại nơi thiên nhiên hoang dã này, thực sự rất dễ buông thả bản thân.

A Hổ túm tóc báo tinh lại vùi đầu vào ngực y kéo hắn lên đối diện với mình, nhìn thấy đôi đồng tử vàng kim xinh đẹp có bóng hình mình, lần đầu thuận theo tiếng lòng nhắm mắt hôn lên. Báo tinh đối với diễm phúc đột ngột bay tới này làm cả kinh trong chớp mắt, nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, môi lưỡi không chút khách khí công thành đoạt đất, mỗi lần đều xâm nhập tới gần cổ họng đối phương, giống như hận không thể nuốt y vào bụng. Chờ hắn buông người ra, trong mắt A Hổ đã nhiễm du͙© vọиɠ cùng si mê. Báo tinh hôn nhẹ lên môi y, rồi trườn xuống tìm phần da thịt hắn thích nhất, công kích trực tiếp, ngậm lấy tiểu A Hổ bán cương vào miệng, khiến y tức khắc tràn ra một tiếng kêu rên.

Báo tinh cảm thấy A Hổ khó mà phối hợp như hôm nay, càng thêm làm càn, hắn vừa hàm chứa phân thân của y vừa chuyển mình, đem côn ŧᏂịŧ đang giương cung bạt kiếm của hắn buông xuống môi A Hổ, một bên sử dụng kĩ năng lấy lòng tiểu bạch hổ, một bên hé mắt nhìn cạ cạ gậy thịt vào môi y. A Hổ lúc này mới hiểu được hắn muốn y cũng khẩu giao cho hắn, nhưng mà lần đầu dù sao tâm lý vẫn có chút e ngại, hơn nữa mấy lần trước y đã biết dươиɠ ѵậŧ của báo tinh khủng bố thế nào, nhiều lắm chỉ để cơ thể mình cảm thụ, bây giờ hung khí của hắn gần như vậy, tức khắc hiểu được mỗi lần làʍ t̠ìиɦ y đều bị dày vò tới chết đi sống lại không phải không có lý do, kẻ này đúng là thiên phú dị bẩm.

Bên này A Hổ rụt rè không chịu há miệng, bên kia báo tinh vì y mắc cỡ mà trong lòng ngứa ngáy vô cùng, ngẩng đầu, nửa xoay người vươn tay kẹp lấy mũi y, thừa dịp y hé miệng để thở mà đem côn ŧᏂịŧ thật lớn chèn vào, hắn thấy A Hổ chỉ là nghiêng đầu một cái, sau đó cầm lấy tiểu bạch hổ ra sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

A Hổ hàm chứa gậy thịt kia, không cảm thấy quá chán ghét, chẳng bao lâu đã học theo báo tinh liếʍ láp côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn, có khi mυ'ŧ một chút, liền cảm thấy cơ thể hắn run lên. Một lúc sau thì dịch thể tanh nồng rỉ ra từ lỗ nhỏ và nước miếng không kịp nuốt tràn ra khóe miệng, trong khoang mũi khoang miệng đều có hương vị tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, y càng thêm hứng tình.

Nước miếng của báo tinh từ phân thân chảy xuống cửa huyệt đã có chút ẩm ướt, không cần cố sức liền xâm nhập được tiểu cúc hoa mà hắn thèm nhỏ dãi. Theo trí nhớ nhét ngón tay vào, dùng góc độ xảo quyệt vừa chọc vừa ấn, vài cái đã làm người dưới thân không chịu nổi phải giãy dụa. Cái miệng phía trên của A Hổ đang nhồi đầy côn ŧᏂịŧ của báo tinh, còn cái miệng phía dưới bị ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút liên tục, tức thì sập hết phòng ngự, tựa như sắp đến bờ cực lạc.

Báo tinh rút dươиɠ ѵậŧ ra, thuận thế xoay người, ôm A Hổ vào lòng, lấp kín đôi môi đang hé ra để thở, dùng sức liếʍ mυ'ŧ, nhét thêm hai ngón tay vào, làm động tác trừu sáp, một tay tiếp tục an ủi tiểu bạch hổ, không để A Hổ cảm thấy khó chịu một chút nào. Nhưng mà du͙© vọиɠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lúc càng nhiều khiến y có loại cảm giác có sức mà không có lực không thể chịu nổi, không ngừng giãy dụa dưới thân hắn.

Tiểu A Hổ phía trước hình như trướng thêm một vòng, gân mạch tựa hồ cũng nổi lên, báo tinh biết y sắp đạt đến cao trào, vội lấy đầu ngón tay bịt kín lỗ tiểu, đồng thời rút ngón tay ở hậu huyệt y ra, há miệng nhay cắn một bên tai hổ, hàm hồ nói:

“Ngón tay của ta có thể thỏa mãn ngươi sao? Bị thao sướиɠ đến thế sao? Chúng ta thử xem xem.” Rồi mạnh mẽ đâm vào.

Rốt cuộc A Hổ vì bị gậy thịt kia nặng nhẹ ra vào mà rêи ɾỉ liên hồi: “Ư! Ư ~ ư ~ a! Ư ~~~ a! Ô –––”

Động tác của báo tinh càng mạnh bạo, cường ngạnh nắm hai chân A Hổ giơ lên, từ trên nhìn xuống thưởng thức cảnh đẹp, dươиɠ ѵậŧ rút ra, cái miệng nhỏ liền gắt gao cắn, mạnh mẽ đẩy vào, nó liền tham lam ăn. Báo tinh chậm rãi rút qυყ đầυ ra đến tận cửa rồi đâm lút cán vào lỗ thịt A Hổ, tạm dừng một chút rồi dồn sức va chạm hoa tâm, tức khắc A Hổ rêи ɾỉ vừa dài vừa da^ʍ. Lặp lại như thế vài lần, báo tinh cảm thấy hậu huyệt y giống như một cái lò sưởi gắt gao ủ ấm côn ŧᏂịŧ của mình, đệ nhất cực khoái cũng không gì hơn cái này.

Tay trái hắn vẫn giữ chặt một chân A Hổ, tay còn lại si mê sờ soạng cơ bụng căng chặt của y, nặng nhẹ vuốt ve. Ngắm y bị thao đến thần chí mơ hồ, ánh mắt mất đi tiêu cự, có chút ác ý hung hăng nhéo đầṳ ѵú bên phải của y, mắt y nhất thời đỏ thêm, thanh âm nức nở cũng càng lớn, bất mãn kêu rên. Hắn giở giọng bỡn cợt: “Thích bị thao đến vậy sao? Hai cái miệng này chẳng biết cái nào thích bị đâm chọc hơn nữa a.”

Ngón tay hắn không biết dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ai vói vào miệng A Hổ trêu đùa cái lưỡi non mềm, thời điểm ánh mắt y nổi lên lửa giận chuẩn bị cắn xuống thì nhanh chóng rút ngón tay ra. Rồi tiếp tục nâng chân y lên mạnh mẽ trừu sáp, vừa lòng nhìn thấy y không khắc chế được mặc sức rêи ɾỉ, lại cười: “Đừng nóng vội cắn môi nha, cái miệng nhỏ ở dưới cứ cắn chặt, còn ở trên cứ mở là được rồi, ta thích nghe ngươi rên.” A Hổ ngượng ngùng ửng đỏ cả mặt, oán hận cắn môi dưới của mình, giận dỗi quay đầu qua một bên không thèm để ý đến ác ma tìm niềm vui trên chính cơ thể mình.

Báo tinh thấy thế càng vui vẻ, mỗi động tác hắn thực hiện trên cơ thể y đều cho ra kết quả hắn muốn. Hắn cúi người hôn lên môi y, vươn tay sờ soạng lỗ tai hổ, kể cả cái đuôi báo phía sau cũng giở trò, thỉnh thoảng cọ cọ núʍ ѵú sưng đỏ mẫn cảm, yếu hầu, cơ bụng căng chặt đến đau nhức, thậm chí ác ý khẽ chạm vào tiểu A Hổ rỉ đầy niêm dịch, chà xát một chút, chưa được hai cái, A Hổ đã phải buông lỏng mà hé miệng, tiếng rêи ɾỉ tràn ra không rõ là bất mãn hay thích thú. Phỏng chừng chính y đang ở ngưỡng cửa thiên đàng với địa ngục rồi, không biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa, hết thảy đều giao cho đối phương định đoạt.

Cuối cùng A Hổ cũng không chịu nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của báo tinh, một tay đẩy đi cái đuôi đáng ghét, một tay mò xuống định an ủi phân thân trướng đau muốn phát tiết. Báo tinh lại nắm lấy hai cổ tay y bẻ lên trên đầu, trán hắn ấn vào trán y, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử của y, hạ thân dùng sức nhấp, trầm giọng quyến rũ nói: “Không ngoan ~ tất cả của ngươi đều là của ta, kể cả du͙© vọиɠ của ngươi, ta không cho ngươi chạm ngươi cũng dám chạm, ta đây rất không vui, ta phải trừng phạt ngươi.”

A Hổ thất thần trước đôi đồng tử vàng kim kia mất một lúc mới hiểu được lời báo tinh nói, không khỏi rống giận: ‘Lão tử bị ngươi chơi thành như vậy, ngươi còn muốn thế nào!’ Nhưng y chỉ có thể gầm thét trong lòng, vì miệng đã bị báo tinh si mê lấp kín.

Báo tinh nắm lấy hai cổ chân A Hổ nhấc lên cao, để mông y hướng thẳng lên trời, tư thế này đối với một tráng nam như A Hổ mà nói, thắt lưng phải chịu sức ép rất lớn, tức khắc y không còn đủ sức để nói chuyện, chỉ có thể đỏ mặt cắn răng chống lại áp lực đè lên phần hông. Báo tinh tách hai chân A Hổ ra, vẫn cố ép cho đến khi mũi bàn chân chạm đất, mới làm ra vẻ kinh ngạc đối biểu tình tức giận của A Hổ giữa hai cái chân của chính y, nói: “Không nghĩ tới cơ thể ngươi lại mềm dẻo tốt đến vậy.”

Nội tâm A Hổ rít gào: ‘Ngươi mới mềm dẻo tốt, cả nhà ngươi mới mềm dẻo tốt! Đồ khốn! Đồ vô lại!’ Sức lực toàn thân đều dồn tại thắt lưng để chống đỡ áp lực, thật sự không thể hô ra mấy lời này được.

Báo tinh nhờ ánh trăng sáng ngời thưởng thức cửa huyệt hé ra hợp lại phun dâʍ ŧᏂủy̠, thở dài: “Người xưa nói hậu đình hoa*, không phải gạt người a, ngươi thử nhìn xem, mông ngươi thật sự rất hợp để người cắm a.”

Báo tinh một tay vẫn ép chặt chân A Hổ duy trì tư thế mông hướng lên trời, một tay vói vào tiểu huyệt đâm chọc, rồi lại nói: “Vừa nóng ẩm vừa trơn trượt, tính co giãn cũng tốt nữa, ăn đại nhục bổng của ta mà lập tức khôi phục nguyên trạng được, cái mông này của ngươi đúng là trời sinh dành cho cậu em của ta a.” A Hổ máu dồn lên não, rốt cuộc nhịn không được mắng: “Vô sỉ!”

Báo tinh chỉ cười: “Ngươi còn không tin, đúng rồi, ngươi chưa cảm thụ đủ, để ta giúp ngươi.” Hắn ác ý kéo lấy đuôi A Hổ nhét vào, y trừng mắt nhìn hậu huyệt quả nhiên vô cùng thoải mái hút lấy nó, không tự chủ thít chặt lại, nhưng mà lông mao cọ xát vách tràng mẫn cảm, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò trong cơ thể, lúc này A Hổ cảm giác lông toàn thân đều dựng hết cả lên. Báo tinh không dừng tay, vừa nhét cái đuôi sâu vào trong, vừa nói: “Hơn nữa còn có thể đâm vào cơ thể ngươi rất sâu, ngươi tự nhìn xem, dài như vậy cũng nuốt được.”

A Hổ bị cảm giác sởn gai ốc trong cơ thể làm chảy nước mắt hồi nào không biết, báo tinh trông thấy, có chút ngượng ngập nói: “Hẳn là không đau đâu a, ta không thể hỏi ngươi, là đau hay là thích đi?”

A Hổ trừng đôi mắt đẫm nước nhìn tên ác ma trên người, báo tinh cẩn thận điều chỉnh tầm nhìn: “Để ta đoán, chắc là rất thích a, ta biết cái miệng nhỏ này của ngươi đói khát đã lâu, một cái đuôi sao có thể thỏa mãn ngươi được nhỉ?” Đột nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm A Hổ, y tức khắc có dự cảm vô cùng không tốt, quả nhiên hắn nói tiếp: “Ta và ngươi cùng nhau vào.”

Chưa kịp tiếp thu gì hắn đã đem cái đuôi của hắn nhét vào, chen chúc với đuôi hổ của y, lập tức khiến A Hổ rêи ɾỉ liên hồi. Y nghĩ muốn đem chúng rút ra, nhưng báo tinh nắm hai cái đuôi thay phiên đâm chọc khiến hậu huyệt y co rút. Cảm giác trướng đầy hơn lúc chỉ có côn ŧᏂịŧ của báo tinh trong cơ thể khiến A Hổ không dám động đậy, xúc cảm lông xù làm tăng độ mẫn cảm, A Hổ vừa nằm rêи ɾỉ vừa thề với lòng: ‘Khi nào mình thu được cái đuôi, không bao giờ… dùng cái hình thái này nữa, đuôi gì gì đó, mình ghét hết, ô –––’

Báo tinh đùa giỡn một lúc, thấy A Hổ bị chơi đến tâm trí mơ hồ, nước miếng từ khóe miệng chảy ra tích trên đất, ánh mắt không có tiêu cự, phía trước là tiểu bạch hổ cương cứng, cảm giác tự mình xuất trận vẫn tốt hơn, liền đem cái đuôi rút ra, đối với A Hổ đang chìm nổi giữa bể dục oán trách: “Ngươi chỉ sướиɠ một mình, không quan tâm ta.”

Chờ khi A Hổ tiếp thu được lời hắn nói, y chỉ có thể dùng thanh âm khàn khàn mệt mỏi mắng: “Ngươi còn có thể vô sỉ tới cỡ nào nữa?”

Báo tinh mắt điếc tai ngơ, giống như đứa trẻ đã giành được món đồ chơi nó thích, vui vẻ trở mình A Hổ, bắt y phải bày ra tư thế hắn thích nhất, mông nhếch lên cao, hai vai ép xuống đất, làm tư thế khuất nhục chờ người đến thao. Hắn tách mở hai đùi y, khiến cho cái mông căng vểnh lẫn phân thân đang rỉ nước bại lộ hoàn toàn dưới ánh trăng. Đưa một tay tách mở hai cánh mông, nâng dươиɠ ѵậŧ đặt lên tiểu huyệt, không có tiến vào, chỉ ở huyệt khẩu, qυყ đầυ ấn vào một chút liền rút ra, rồi vào được hai, ba tấc lại rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

A Hổ không cần nghĩ cũng biết sắc ma trên người muốn cái gì, hắn đang đợi y cầu hắn tiến vào, nhưng y lại thành lợn chết không sợ nước sôi, đã chơi thì chơi đến cùng, xem ai nhịn được lâu hơn, mà không nhận ra rằng vì ở cạnh báo tinh lâu ngày, chỉ số thông minh của y giảm bớt không ít.

Tinh thần A Hổ chủ yếu tập trung tại lỗ hậu, báo tinh dùng đuôi mình quấn lấy đuôi hổ, tỉ mỉ mυ'ŧ mát tấm lưng y, rồi nói thầm vào tai y: “Dấu hôn trên lưng ngươi giống như một bức tranh vẽ hoa mai rơi, thật muốn lột xuống dán lên tường ngắm, bất quá không sao, về sau ta vẫn có cơ hội ngắm bức tranh này, là thời điểm của chúng ta đó, Hổ Nhi, ở cạnh ngươi thật tốt, ta thấy ta tài hoa hẳn ra. Trước kia ta không cảm thấy kiểu tranh văn hoa này có điểm gì đẹp, hiện tại xem ra, đúng là có chút thú vị nha.”

A Hổ mắng thầm: ‘Ngươi mà có tài hoa, văn nhân nghệ sĩ đều bị ngươi làm tức chết.’

Báo tinh oán giận: “Hổ Nhi, ngươi cũng không gọi ta, ngươi xem tiểu thϊếp của Vương viên ngoại dưới chân núi, mỗi lần làm đều kêu: ‘Hảo quan nhân, vào đi, ta còn muốn. Hảo tướng công, lại dùng lực một chút.’ Tại sao ngươi không kêu như vậy?”

A Hổ bị gây xích mích bực mình đen mặt: ‘Chờ ta trở về nhất định sẽ dạy bảo tên Vương viên ngoại kia, rảnh rỗi toàn để báo tinh không có việc gì làm đi nghe trộm góc nhà người ta, dám dạy trẻ con mấy thứ vớ vẩn như vậy, mỗi lần làm mình đều xui xẻo bị lấy ra thực nghiệm.’

Báo tinh cuối cùng cũng tiến vào, nũng nịu giả vờ khóc: “Ô ––– ngươi không thích ta… ô –––” Nói xong cảm thấy mình thật sự oan ức, hắn đã trả giá nhiều như vậy, vừa mất đất mất tiền, còn phục vụ, nuông chiều y đủ thứ, thế mà người nọ vẫn chưa chịu đáp ứng. Nước mắt thật sự chảy ra, thế là hắn khóc lóc nức nở một hồi.

Nước mắt báo tinh rơi xuống lưng A Hổ nóng như muốn làm bỏng người, thời điểm hắn khóc có chút run lên ảnh hưởng đến gậy thịt trong cơ thể y cũng giần giật theo, A Hổ đầu đầy hắc tuyến, đối với tình huống này không làm gì hơn ngoài chửi má nó:

‘Ngươi đừng có vừa khóc vừa thao ta a, tuy rằng đồng dạng bị thao, nhưng bị sơn chủ đại vương thao còn có thể biện hộ rằng mình đánh không lại, bị đứa con nít ba tuổi khóc lóc thao còn ra thể thống gì nữa…… Thằng khốn này, sao lại vô liêm sỉ vậy hả?!’

Báo tinh khóc xong tiếp tục trầm mê tại loại vận động tình ái này, có khi thúc thật mạnh nghiền nát hoa tâm, làm A Hổ phải thở dốc liên hồi, có khi đâm chọc lung tung, làm A Hổ cảm thấy ruột của mình sắp bị hắn móc ra ngoài. Không biết qua bao lâu, báo tinh mới buông phân thân A Hổ không rõ bị hắn nắm lấy khi nào, há miệng cắn vào gáy y, phun trào trong lỗ thịt của y. Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ập lên vách tràng khiến cơ thể y run rẩy, giữa kɧoáı ©ảʍ cực độ, cũng xuất theo. Hậu huyệt A Hổ căng thẳng kẹp chặt, báo tinh cứng người vội kêu:

“Cái miệng này đừng nóng vội a, cho ngươi, cho ngươi hết, ngươi muốn bao nhiêu cũng được.”

Hỗn Nguyên Châu trong bụng A Hổ phát ra ánh sáng nhu hòa, thoải mái ăn đã đời, y cũng cảm thấy đứa nhỏ rất hài lòng, cảm xúc sung sướиɠ truyền tới l*иg ngực, miệng lại ngậm đầy nước đắng: ‘Báo tinh nói mình không thể rời khỏi hắn, thì ra là thật.’

Báo tinh rút dươиɠ ѵậŧ ra, lật lại cơ thể mềm nhũn của A Hổ để y nằm ngửa trên đất, lần này y thật sự không còn sức để căng thẳng nữa, hắn dễ dàng nâng hai chân y lên cao, nhờ ánh trăng cẩn thận xem xét tiểu huyệt. Cúc hoa bị thao đến sưng đỏ run rẩy khép mở, báo tinh cảm thấy thân dưới lại rục rịch cương. Hắn vói hai ngón tay vào, không nhận thấy có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc trong đó, chỉ là một tầng dịch ruột non do cơ thể tự phân bố bao bọc ngón tay hắn, báo tinh hài lòng nói: “Bảo bảo đúng là tham lam, ăn sạch sẽ cả rồi.” Dứt lời tại cánh mông trắng nõn của y hôn một cái, A Hổ cảm thấy máu lại dồn lên não.

Báo tinh rướn người lên hôn A Hổ, y cũng ỡm ờ đáp lại, quả nhiên không bao lâu liền cảm thấy lỗ huyệt trướng, côn ŧᏂịŧ thô to kia lần nữa tiến vào. A Hổ vốn không trông mong báo tinh làm một lần đã buông tha mình, y chỉ cầu nguyện tốt nhất hắn đừng nghĩ ra mấy trò bổ não nào nữa, thỏa mãn nhanh một chút, thả cho y con đường sống, nếu không cái lưng của y thật sự gãy mất.

A Hổ cảm nhận hậu huyệt bị côn ŧᏂịŧ ma xát đến sinh nhiệt, sau khi cơ thể bị xếp thành mấy kiểu tư thế không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc mơ mơ màng màng cảm thấy một lượng nhiệt lớn phóng vào sâu bên trong, trước mắt tối sầm, ngất đi.

Báo tinh rút tính khí ra, nhìn xuống A Hổ bị hắn thao ngất, liếʍ liếʍ môi, liếc nhìn ánh mặt trời đã gần ló lên khỏi chân trời, bĩu môi: “Ta còn muốn vừa thao ngươi vừa ngắm mặt trời mọc, đúng là thể lực kém, trở về sẽ hảo hảo huấn luyện ngươi.”

Thời điểm A Hổ tỉnh lại thấy toàn thân bủn rủn đau nhức, bụng đói réo ra réo rắt, thân thể được ngâm trong nước nóng, mở mắt liền thấy, đã trở lại động phủ của báo tinh, y đang ở chỗ hồ nước sâu trong động. Y quay đầu nhìn, thấy mông của mình bóng loáng không có cái đuôi nào, xem ra đứa nhỏ hấp thu tinh khí của báo tinh thì nhu cầu với cơ thể mẹ giảm bớt rất nhiều.

Cúi đầu nhìn cái bụng của mình, không biết có phải ảo giác hay không, cơ bụng thật sự có chút thay đổi, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng mình bụng to mang bầu, tự nhiên thấy buồn nôn, hoảng sợ lùi ra sau một bước, lại đυ.ng phải một khối da thịt ấm áp. Y xoay người thì thấy báo tinh ngủ bên cạnh cũng vừa tỉnh dậy, trong lòng ‘ting’ một tiếng, rốt cuộc không có tinh thần suy nghĩ đến cái bộ dạng bụng chửa đáng thương của mình, nhìn chòng chọc báo tinh. Y biết cùng hắn tắm chung, rất khó toàn thây trở ra, mà xương cốt lại đang kháng nghị không chịu nổi lần hoan ái nào nữa.

Tây Hoa tỉnh ngủ hẳn, nhìn thấy A Hổ liền hớn hở nhào qua, nhưng thấy y nhanh chóng chuyển thành trạng thái phòng thủ, không khỏi ủy khuất ra vẻ đau khổ: “Hổ Nhi, ta không định làm gì ngươi hết.”

Vẻ mặt A Hổ hoàn toàn không tin.

Báo tinh thừa nhận: “Hậu huyệt của ngươi lâu như vậy mới nhận của ta, không chịu nổi làm nhiều lần, ta thông cảm cho ngươi. Nhưng ta đã đi hỏi nhân sâm tinh thông thái kia, hắn nói hậu huyệt của ngươi khá chặt, ngày sau sinh nở sẽ rất đau đớn, ta hỏi hắn có biện pháp nào……” Báo tinh thẹn thùng nhìn A Hổ, da đầu y không khỏi run lên.

*Hậu Đình Hoa: Hoa ở sân sau.

Đây là một tập thơ chọn lọc rồi phổ thành âm điệu cho các cung nữ, phi tần hát của Trần Hậu chủ đời Hậu Trần, thời Nam Bắc triều (420-587).

Trần Hậu chủ (583-587) tên Trần Thúc Bảo, là một ông vua nổi tiếng tài tử phong lưu. Hậu cung lúc nào cũng có hàng ngàn mỹ nhân tuyệt sắc. Trong số đó có hai nàng là Khổng Quý Tần và Trương Lệ Hoa được nhà vua sủng ái. Hai nàng chẳng những có sắc đẹp lộng lẫy, người mẫn tiệp lại có tài thi phú, thường cùng Hậu chủ cùng các bực thi văn tài danh trong triều xướng họa mỗi khi có yến tiệc linh đình. Vì yêu người đẹp nên Hậu chủ phải tổn phí nhiều tiền của, cho dựng trước điện Quang Chiếu ba tòa lầu lớn. Hằng đêm, Trần Hậu chủ bày yến tiệc, họp các mỹ nhân uống rượu tại lầu Lâm Xuân cùng với các học sĩ ngâm thơ xướng họa. Một khi có những bài thơ hay, thích, nhà vua cho chép lại thành tập và phổ vào khúc đàn để những cung nữ hát xướng suốt đêm, nên được gọi là Trường Dạ Ẩm.

Suốt đêm ngày, Trần Hậu chủ bỏ cả việc triều chính, say sưa bên cạnh Trương Lệ Hoa, Khổng Quý Tần và những mỹ nữ ca hát bên tiệc rượu làm cho đất nước càng suy đồi.

Nhà Hậu Trần bị diệt vong, người ta cho rằng sở dĩ nước mất nhà tan cũng do khúc hát “Hậu Đình Hoa” ấy, vì có tính cách ủy mỵ.

“Hậu Đình Hoa” chỉ về khúc ca vong quốc.

Tóm lại là ý chỉ phía sau (hậu huyệt) dễ khiến người ta mê đắm.