Cảnh báo 21+: Cao H, 90% thịt
_____________________
Sau khi chăn đệm đã được Ôn Khách Hành thay mới, y an an ổn ổn ngủ một giấc tới chiều. Cho đến khi nghe thấy tiếng tiêu của Ôn Khách Hành mới tỉnh giấc. Y mở cửa sổ, nhìn Ôn Khách Hành đang ngồi ở bàn đá bên ngoài, trên bàn đã pha sẵn một ấm trà nóng hổi.
Y khoác áo lông, nhẹ nhàng bước ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Lão Ôn. Ôn Khách Hành kết thúc một khúc nhạc, đặt cây tiêu lên bàn đá. Hắn rót cho y một tách trà nóng hổi.
" A Nhứ, lấy trà thay rượu, cùng nhau ngắm hoàng hôn nha"
Khi tu luyện phải tịch cốc để chuyên tâm tu hành nên từ rất lâu hai người không chạm vào rượu thịt. Thi thoảng có ăn chỉ là hoa quả tươi mát, thưởng trà, uống sương.
" Lão Ôn, tình hình tu luyện của ngươi sao rồi? Dạo này nội lực trong cơ thể ta càng lúc càng dồi dào, chảy cuồn cuộn, ta cảm giác như nó sắp đưa ta đột phá một giới hạn nào đó... trong sách không hề viết về trường hợp này"
Chu Tử Thư nói ra toàn bộ những điều y đang suy nghĩ.
" Ta cũng cảm giác nội lực đang căng đầy, có những lúc ta không thể khống chế được, phải phát ra ngoài mới an ổn một chút, ta nghĩ trên đời này ngoài bất tử còn có một cảnh giới khác cao hơn mà chưa ai đạt được"
" Lão Ôn, ngươi có sợ không?. Chúng ta đang không biết mình tu luyện đến cảnh giới nào"
" Ta có gì mà phải sợ, cùng lắm là cả hai chúng ta cùng tan biến, chỉ cần được ở cùng A Nhứ, có chết ta cũng phải theo ngươi"
" Chết cái gì mà chết, cùng lắm là phế bỏ võ công, ta và ngươi lại quay lại làm một người bình thường, uống rượu, phơi nắng"
Trải qua nhiều trận sinh tử, chia ly, giờ đây võ công đối với y không còn quan trọng bằng người đối diện. Bỏ một thân võ công để đổi lại 10 năm ở bên cạnh hắn, y tình nguyện làm. Lại nghĩ tới ngày đó ở võ khố, Ôn Khách Hành chấp nhận từ bỏ sinh mạng để cứu y, y liền không nén được cảm giác đau ở ngực. Y đã biết quý trọng bản thân mình hơn, quý trọng những năm tháng ở bên cạnh hắn.
" Được được, nghe theo huynh hết. Huynh đi đâu ta sẽ đi đó."
Chu Tử Thư nhấp một ngụm trà, nở nụ cười cưng sủng nhìn Ôn Khách Hành, hắn giống như con cún nhỏ đang lấy lòng y.
Ôn Khách Hành chống cằm ngắm nhìn mỹ nhân cười, A Nhứ của hắn sao lại xinh đẹp đến vậy, thật muốn giấu y mãi mãi ở đây, để y chỉ thuộc у về một mình hắn.
A Nhứ không cần quay đầu cũng biết được đôi mắt cún kia đang nhìn chằm chằm mình. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên y bị hắn nhìn bằng ánh mắt như muốn lột trần mình như vậy. Hắn muốn nhìn thì mặc kệ cho hắn nhìn. Nhìn cho chán thì tự giác thu con mắt lại.
" A Nhứ thật là đẹp, muốn hôn một cái"
Ôn Khách Hành lại bắt đầu khua môi múa mép trêu chọc y.
" Da của huynh giống như trong suốt vậy, muốn sờ sờ"
" Mũi của A Nhứ sao lại thẳng như vậy, chọc cho tim ta nhộn nhạo lên này"
" A Nhứ... A Nhứ... A Nhứ à..."
" Lão Ôn..."
Chu Tử Thư nghe đến phiền, y quay đầu gọi một tiếng.
" Lão Ôn..."
" A... ta ở đây"
" Lão Ôn...."
" A Nhứ... làm sao vậy?"
Chu Tử Thư cười nhẹ, đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Khách Hành. Y củi đầu xuống, ghé sát tai hắn, môi hé mở.
" Lão Ôn... ta... lại muốn rồi"
Ôn Khách Hành như không tin vào tai mình, hắn kéo người đối diện ngồi vào lòng mình, nhìn khuôn mặt y đỏ ứng, hai chân không ngừng cọ cọ vào nhau. Hắn liền biết, A Nhứ của hắn lại phát tao rồi.
" Lão Ôn... có phải ngươi lại lấy của Ô Khê thứ gì đó không? Tại sao mỗi lần ta cách xa ngươi một chút, cơ thể liền mất không chế ... mà... mà... phát tạo xấu hổ chết mất"
" Không có, từ lần tạm biệt lần trước ta nào có gặp lại hai người họ, cả ngày ta ở bên cạnh huynh, làm gì có thời gian đi gặp người khác"
" Vậy... tại sao trên người ngươi lại có mùi thơm kỳ lạ như vậy, làm ta không thể cách xa ngươi quá 2 canh giờ chỉ khi ở gần ngươi ta mới cảm thấy thoải mái. "
Ôn Khách Hành cũng không biết trên người hắn có mùi gì, chẳng lẽ chỉ có mình y ngửi thấy.
Thật ra Chu Tử Thư đã ngửi thấy mùi hương này ngay từ sau lần Ôn Khách Hành tỉnh dậy. Nhưng y cũng không chú ý nhiều lắm. Sau này ngày ngày hai người ở cạnh nhau, song tu, cùng nhau tu luyện, Chu Tử Thư ngửi cũng thành quen, tự cho nó là mùi hương cơ thể của hắn. Cho tới khi y phát hiện ra, mỗi lần y cách xa hắn trong khoảng thời gian hai canh giờ, y liền không khống chế được cơ thể mình mà phát tạo.
Chỉ khi y ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, dựa sát vào người hắn, cơ thể mới thoải mái hơn một chút. Nhưng một khi đã phát tao, chỉ có làm một trận mới giúp y trở lại bình у thường.
Ôn Khách Hành bây giờ mới biết vì sao có những lúc A Nhứ của hắn lại đột nhiên phát tao, chạy tới chiếm lấy thế chủ động. Lúc đó Ôn Khách Hành nào có nghĩ ngợi gì ngoài việc dụng sức mà thoả mãn y.
" Lão Ôn...nơi đó... ngứa quá..."
" Ưʍ...Lão Ôn... ta không chịu được..."
Ôn Khách Hành nhanh chóng cởi nút áo của y, Chu Tử Thư chỉ mặc một lớp áσ ɭóŧ cùng áo khoác bên ngoài. Vì cơ thể đã sớm thích nghi được với cái lạnh của Trường Minh Sơn này nên cũng không cần mặc nhiều y phục. Hơn nữa, trải qua năm tháng tu luyện, cả hai người đều có thể tự vận công sưởi ấm. Nhưng cũng không cần dùng nhiều, ở trong khu vực suối nước nóng này, nhiệt độ cũng ấm áp hơn nhiều rồi.
Ôn Khách Hành nhanh chóng thoát áσ ɭóŧ của y rồi lại khoác cho y áo khoác ngoài, bản thân hắn chỉ nới lỏng phía dưới. Vì tao huyệt vừa mới được làm qua nên không cần phải chuẩn bị quá kỹ, nước da^ʍ của y tràn ra cũng y nhiều. Nãy giờ y vì phát tao mà liên tục cọ sát cái mông lên đại côn ŧᏂịŧ phía dưới của hắn. Nhanh chóng đánh thức nó dậy. Tao huyệt không thể chờ được thêm đã nhanh chóng hút lấy gậy thịt.
" Um... aa....a..."
" A Nhứ, tự mình động"
Ôn Khách Hành giữ lấy eo y, giúp y lên xuống dễ dàng hơn. Chu Tử Thư ngồi lên đùi hắn, chân chạm đất, gậy thịt đang ở sâu bên trong hậu huyệt. Y bám lấy hai vai của hắn, làm điểm tựa vận động hông eo lên xuống, lên xuống rồi lại xoay tròn cái mông. Hậu huyệt ướŧ áŧ ra sức co giãn, mấp máy cắn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ.
" A...a....Lão Ôn... của ngươi thật lớn... nhồi ta trướng quá... ưʍ... sáng khoái..."
" Được mỹ nhân khen ngợi, ta không biết làm gì ngoài việc thoả mãn mỹ nhân"
Ôn Khách Hành thuận thế nâng cái hông, mỗi khi Chu Tử Thư ngồi xuống, hắn lại chọc lên, kết hợp cùng lúc khiến cho đại côn ŧᏂịŧ đi thật sâu, kéo dãn vách thịt, muốn đâm đến ruột. A Nhứ bị hắn chọc quá mạnh, kɧoáı ©ảʍ truyền từ nơi kết hợp đánh thẳng lên đại não, làm y thở dốc kêu da^ʍ. Ưỡn cong người, hậu huyệt kẹp chặt lấy đại côn ŧᏂịŧ.
" A... quá sâu... ưʍ... đại côn ŧᏂịŧ của Lão Ôn thao ta sướиɠ muốn chết... um..."
" Ta thao huynh cũng sướиɠ muốn chết, cái động của huynh đúng là cực phẩm, hút ta không muốn tách khỏi huynh."
" Ưʍ...bị thao đến nghiện... a...a...a... quá sâu.... ưʍ..."
Chu Tử Thư vận động lên xuống càng lúc càng nhanh, y ưỡn cong người mỗi khi gậy thịt chọc đến điểm mẫn cảm. Ôn Khách Hành còn đang hôn khắp ngực y, cắи ʍút̼ hai viên đậu hồng phấn xinh đẹp. Hắn hấp cho đến khi cả hai viên đậu nhỏ sưng đỏ lên.
Ôn Khách Hành không nhịn nổi khi nhìn mỹ nhân phát tao, hắn gạt bay toàn bộ ấm chén xuống đất, dùng ngoại bào của mình lót một lớp đệm lên bàn đá rồi mới giữ nguyên tư thế kết hợp đặt y lên bàn đá. Hắn nâng hai chân y lên, bắt đầu tiến công dũng mãnh.
" A...a...a...ha...ha..."
Chu Tử Thư chống hai tay lên mặt bàn, ngửa cổ để lộ cần cổ trắng nõn, miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ. Ôn Khách Hành vừa thao lộng cái lỗ nhỏ, vừa khao khát cái cần cổ xinh đẹp kia, hắn cúi đầu hôn mυ'ŧ cổ y, mạnh mẽ để lại vài dấu hôn hằn lên da thịt nõn nà.
" A Nhứ... A Nhứ... huynh hút ta chặt quá..."
" A Nhứ... huynh thật đẹp.. ngắm bao nhiêu cũng không đủ"
" A Nhứ... kêu da^ʍ cũng hay như vậy... làm sao ta có thể kiềm chế nổi đây..."
" Ha....ha... A Nhứ, ta cũng bị huynh mê hoặc rồi... một ngày không thao cái động này của huynh chắc ta chịu không nổi mất"
Ôn Khách Hành đâm rút nhanh hơn, cái hông vận động không còn dựa vào lý trí, toàn bộ đi theo kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ. Hắn chọc cho nước da^ʍ của y tràn ra ngoài. Côn ŧᏂịŧ thô to nhét đầy cái động nhỏ, khai phá, mát xa, nghiền ép. Mỗi lần chạm đến điểm mẫn cảm đều có thể làm cho A Nhứ hét lên sung sướиɠ.
" A...a...a... Lão Ôn... của ngươi thao ta thật sướиɠ ….a...a...lại chạm tới... sướиɠ chết ta..."
" Ha...a...đại côn ŧᏂịŧ thao lỗ da^ʍ của ta... ưʍ...nơi đó đang nuốt lấy gậy thịt.... a..a. thao ta muốn bắn..."
Ôn Khách Hành cũng nhanh chóng đáp lời, vừa vận động cắm rút vừa nói lời tình ái.
" A Nhứ... A Nhứ... A Nhứ... Ta yêu huynh, yêu cái động da^ʍ của huynh, yêu mọi thứ trên cơ thể huynh... huynh làm cho ta mất trí đến nơi rồi..."
" Ta cũng yêu ngươi, thích muốn chết... a... Lão Ôn... ưm ...Lão Ôn thao ta sảng khoái... không muốn rời khỏi ngươi"
" Sẽ không để huynh đi...ha...a... ta phải buộc chặt huynh bên cạnh ta, tùy thời liền thoả mãn cái động nhỏ của huynh."
" Ha...ha....làm cho huynh phát tao, nghe được tiếng kêu da^ʍ của huynh, toàn bộ đều là của một mình ta"
A Nhứ đã bị hắn đưa tới đỉnh, lỗ da^ʍ tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, phân thân của y cũng nhịn không được xuất ra.
Ôn Khách Hành chạy nước rút, cày cấy thêm mấy chục nhịp nữa rồi mới bắn toàn bộ vào bên trong y. A Nhứ siết chặt cái động không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài. Gậy thịt bắn xong còn chưa mềm đi đã bị cái động mê người này làm cho cứng thêm.
Ôn Khách Hành bế y đi về phòng ngủ, nơi kết hợp cũng không có rời nhau.
Đi được vài bước hắn lại nhịn không được thao thao cái huyệt da^ʍ. Chu Tử Thư vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào trong l*иg ngực ấm áp. Miệng không thể ngừng rêи ɾỉ. Đến khi tới được phòng ngủ y đã bị hắn thao tràn hết nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.
Hai người họ lại quấn lấy nhau, bện chặt như bánh quẩy. Nơi kết hợp không ngừng phát ra tiếng nước "nhóp nhép". Cả căn phòng lại tràn ngập âm thanh giao hợp, mùi hương của ái tình, của du͙© vọиɠ vây quanh. Không biết họ "tu luyện" đến bao lâu mới dừng lại, chỉ biết là sau lần song tu này, cả hai đã đạt đến cảnh giới mà ở thế giới này chưa ai làm được.
_ Hết Chương 3_
Cảm ơn các bạn đã đọc, nếu thấy hay thì bình chọn cho mình nhé.
Một lúc lên hai chương, đã bội thực chưa các chế ơi. Nấu một lúc hai nồi thịt cũng mệt chết tui rồi đây. Chương 4 sẽ chậm một chút mới lên nhé các chị em.
Tui lại lười soi lỗi chính tả rồi, chị em soi giúp tôi luôn nhé. Thấy chỗ nào sai thì cmt giúp tôi nha.