A Nhứ, Huynh Lại Phát Tao Rồi

Chương 2: Ôn Khách Hành thao cái huyệt nhỏ đến khi nước dâm bị ép ra

Cảnh báo 21+: Cao H, truyện 90% thịt

________________

Trên đỉnh Trường Minh Sơn, quanh năm tuyết phủ trắng xoá. Nghe đồn ở đây có tiên nhân đang tu luyện. Có người từng thấy một tiên nhân mặc bạch y đang điểm nhẹ từng bước chân trên mây. Cũng có người nhìn thấy một vị tiên nhân khác mặc thanh y, tóc dài bạc trắng đang đấu võ với bạch y tiên nhân kia. Họ đã ở trên đỉnh Trường Minh Sơn này bao lâu cũng không ai biết rõ.

Có người từng dẫn theo con cháu muốn lêи đỉиɦ Trường Minh Sơn bái hai vị tiên nhân làm sư phụ nhưng hai người họ đã từ chối hết thảy. Sau đó liền giới thiệu những người này đến Tứ Quý Sơn Trang. Dần dần mọi người mới biết. Hai vị tiên nhân này một người là Chu Tử Thư, từng là trang chủ Tứ Quý Sơn Trang, thủ linh Thiên Song uy danh lừng lẫy một thời. Người còn lại cũng không thua kém, y từng là quỷ chủ của Quỷ Cốc, nơi quỷ gϊếŧ quỷ để tồn tại, chỉ có kẻ mạnh nhất mới lên được cái danh Quỷ chủ. Sau khi cả hai dẹp yên hỗn loạn do Lưu Ly giáp gây ra, hai người cùng nhau quy ẩn giang hồ, ở trên núi tuyết ăn gió uống sương, làm một đôi thần tiên quyến lữ.

Ôn Khách Hành nhờ có Chu Tử Thư ngày đêm giúp y truyền nội lực điều dưỡng cơ thể, cộng với dược của Ô Khê, đã nối liền các kinh mạch bị tổn thương. Nội lực theo năm tháng tu luyện cũng đã quay trở lại. Theo phương pháp tu luyện mà Diệp tiền bối trước khi đi đã để lại, cùng với Chu Tử Thư đã có được lục hợp tâm pháp từ trước. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đã nhanh chóng thành công tu luyện đến tầng cao nhất của lục hợp tâm pháp, tiến đến ngưỡng bất tử.

" A Nhứ... huynh kẹp ta chặt quá... thả lỏng một chút"

Trên chiếc giường ấm áp, đôi thần tiên quyến lữ đang cùng nhau " tu luyện".

" A.... a....a...Lão Ôn... thật sướиɠ a... ưʍ... côn ŧɦịŧ của ngươi quá lớn... ép ta chảy nước"

" A Nhứ... A Nhứ ... A Nhứ à... "

Ôn Khách Hành đưa đẩy hông nhịp nhàng, cự long to lớn, gân guốc, đỏ sậm không ngừng ra ra vào vào. Tiếng nước nhóp nhép, tiếng thở dốc, rêи ɾỉ kêu da^ʍ của mỹ nhân trước mặt làm hắn sắp mất hết lí trí.

" A...a...a...sâu quá... ưʍ...muốn mạng aa"

" A Nhứ, nơi đó của huynh đang nuốt côn ŧɦịŧ của ta... ừm... hút rất chặt, A Nhứ... côn ŧɦịŧ của ta thao ngươi có thích không?"

" Ư... đại côn ŧɦịŧ... thao... thao rất thích, bị chọc tới tuột... quá thô... quá to... đâm ta sướиɠ muốn chết... aa... điểm tới... chạm tới rồi..."

Ôn Khách Hành thành công chọc tới điểm mẫn cảm của Chu Tử Thư. Y nâng hông, cong người phối hợp theo từng nhịp cắm rút của hắn. Côn ŧɦịŧ ra sức đâm chọc, niết lên tràng bích mềm mại. Chu Tử Thư bị đâm dồn dập không kịp thở, miệng hé mở kêu da^ʍ. Kɦoáı ƈảʍ đang bao vây lấy y, làm cho y hoàn toàn đắm chìm trong sự suиɠ sướиɠ khi hoan ái.

Ôn Khách Hành vòng tay nâng y ngồi dậy, để y tách hai chân ngồi lên cây gậy thịt thô to. Hắn vén tóc mai đang dính trên mặt y, nhanh chóng bắt lấy cái miệng đang không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ. Môi lưỡi cuốn lấy nhau, Ôn Khách Hành càn quét bên trong miệng y, không chỗ nào là cái lưỡi linh hoạt của hắn không chạm đến. Chu Tử Thư cũng không chịu rơi vào thế bị động, y nhanh chóng bắt lấy cái lưỡi xấu xa kia, cuốn lấy nó, chiếm lấy thế thượng phong, cả hai môi lưỡi giao triền, phía dưới cũng không quên ra vào, lên xuống, triệt để bị chìm vào du͙ƈ vọиɠ.

" Ưʍ....ư...."

Ôn Khách Hành buông tha cho đôi môi xinh đẹp của y, tìm đến hai khoả hồng đậu nhỏ nhắn phía dưới. Bên phải bị hắn dùng miệng hấp lấy, dùng lưỡi gẩy gẩy, cắи ʍút̼. Bên trái thì hắn dùng tay bóp nắn, mân mê, muốn ép ra nước. Cả hai viên đậu nhỏ bị hắn trêu đùa sưng đỏ.

Chu Tử Thư bị kɦoáı ƈảʍ từ nhiều nơi ập đến, không giữ nổi lí trí, đầu óc xoay mòng, ưỡn cong ngực dâng hai khoả hồng đậu cho hắn chơi đùa. Cái miệng nhỏ phía dưới cũng mấy máy phun nuốt cự vật thô to của hắn.

" Aaa... Lão Ôn... hút nhẹ một chút... sắp không chịu nổi"

" Hai viên đậu của A Nhứ ngọt quá, ta hút mãi vẫn còn ngọt"

" Ưʍ... cắn muốn hỏng... Lão Ôn... đừng cắn phía trên nữa... ưʍ... mau thao ta... ưʍ... phía dưới rất ngứa a..."

" Dâʍ đãиɠ... A Nhứ... tự mình động..."

Ôn Khách Hành cố tình chọc y, hắn nằm xuống hưởng thụ, mặc cho Chu Tử Thư đang nhún nhún cái hông trên người hắn. Hắn nắm lấy hai bàn tay của A Nhứ, giúp y lấy điểm tựa để cái động nhỏ lên xuống nuốt lấy đại côn ŧɦịŧ của hắn.

A Nhứ giống như đang cưỡi ngựa, cả người ướt đẫm mồ hôi, cái hông dẻo dai xoay tròn rồi lại nhấp nhổm. Ôn Khách Hành ở dưới thi thoảng cũng phối hợp cùng y để gậy thịt chọc đến nơi sâu nhất. A Nhứ điều khiển cái lỗ nhỏ hút lấy gậy thịt, mỗi lần ngồi xuống đều siết chặt tạo thêm càng nhiều kɦoáı ƈảʍ.

" A...ha...a...sâu quá... ưʍ... Lão Ôn... giúp ta..."

Ôn Khách Hành biết y đã mệt, hắn cũng nhịn không được, đỡ lấy y, thay đổi tư thế, giúp y quỳ gối xuống, nâng cái mông căng tròn lên. Hắn vỗ vỗ vài cái lên hai cánh mông tròn trịa, nhào nặn như nhào bột, sau vài năm điều dưỡng thân thể trên đỉnh Trường Minh Sơn, cơ thể A Nhứ càng lúc càng mê người. Da thịt trắng nõn, thơm mát, mịn màng, đến cả đôi bàn tay vì luyện kiếm chai sần cũng trở nên mềm mại nõn nà.

Ôn Khách Hành khụy gối, tìm tư thế thoải mái nhất, hắn cầm lấy cự long mơn trớn bên ngoài cửa huyệt rồi mới đẩy hông, đâm mạnh vào bên trong.

" A...a...ha..ha... bị lấp đầy..."

" Thao cái lỗ nhỏ của huynh, cho huynh kêu da^ʍ... A Nhứ... kêu lớn hơn một chút... cả đỉnh núi này chỉ có hai ta mà thôi..."

" A...ưʍ...xấu xa... vô sỉ..."

" A Nhứ... đến cả tiếng mắng người cũng dễ nghe như thế... thật muốn nhốt huynh mãi mãi ở đây... làm cho gậy thịt của ta ở bên trong huynh... cho huynh kêu da^ʍ... chỉ một mình ta được nghe ..."

Ôn Khách Hành thao cái huyệt nhỏ đến khi nước da^ʍ bị ép ra, chảy theo bắp đùi A Nhứ đi xuống, dược cao mà Ô Khê để lại rất hữu dụng, khiến cho hậu huyệt của A Nhứ càng thêm mềm mại, đàn hồi, co giãn, nước da^ʍ cũng tràn đầy, ẩm ướt. Hắn thao cái động này đến nghiện, lúc nào cũng mong nhớ không nguôi. Đã cắm vào liền không muốn rút ra. Hắn biết cả hai sắp đạt tới cao trào. Hông đưa đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc đều đâm lút cán. Hai túi tinh hoàn theo động tác đưa đẩy đập vào mông y phát ra tiếng " Bạch Bạch". Cả căn phòng ngập tràn hương vị của ái tình cùng du͙ƈ vọиɠ.

" A... quá nhanh... Lão Ôn ... ta sắp bắn...aaaa"

Dưới cường độ vận động vừa nhanh vừa mạnh của người phía sau. A Nhứ không khống chế được nhịp thở, hé miệng chỉ toàn là tiếng kêu da^ʍ, đôi lúc vì bị chọc đến điểm mẫn cảm mà hét lên. Cuối cùng y cũng nhịn không được mà bắn ra.

Ôn Khách Hành cũng đã tới đỉnh, hắn thao lộng thêm vài cái mới chịu xuất ra. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhồi đầy cái động nhỏ. Hắn đưa đẩy côn ŧɦịŧ chôn sâu bên trong, ép cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy ra ngoài.

Hắn ôm Chu Tử Thư đến ôn tuyền, tẩy rửa sạch sẽ. Rồi lại ôm y trở lại phòng. Cả quãng đường Chu Tử Thư chỉ im lặng dưỡng thần, phó mặc bản thân mình cho hắn.

Chu Tử Thư mỗi lần làm xong đều phải ngủ một giấc mới lấy lại được thần trí. Y giống như bị hắn hút cạn sinh khí vậy. Thế nhưng sau khi nghỉ ngơi đủ giấc, tỉnh dậy lại thấy cơ thể sảng khoái vô cùng, nhẹ nhàng phiêu phiêu. Đến cả võ công của y cũng biến đổi, nội lực càng lúc càng lớn mạnh, giống như có thể đột phá giới hạn của Lục Hợp Tâm Pháp, tiến tới một không gian khác. Ôn Khách Hành cũng vậy, chỉ một thời gian ngắn mà hắn đã thành công luyện được Lục Hợp Tâm Pháp, còn chạm đến ngưỡng cao nhất chỉ sau y có một chút. Hoá ra song tu lại lợi hại như vậy.

_ Hết Chương 2_

Cảm ơn mọi người đã đọc, nếu thấy hay thì bình chọn cho mình nhé. Yêu các chế ú hu. Hôm nay tui ra một lúc 2 chương luôn nhé 😆.