A Nhứ, Huynh Lại Phát Tao Rồi

Chương 4: " Dâʍ đãиɠ, sáng sớm đã phát tao rồi"

Cảnh báo 21+: Cao H , truyện 90% thịt thịt

_____________________

Họ quấn lấy nhau cả một ngày, cơ thể hoà làm một, không lúc nào rời nhau. Hết trận này lại đến trận khác, tinh lực của hai vị tiên nhân đúng là khác người thường.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ làm y tỉnh giấc. Chu Tử Thư hơi hơi hé mở đôi mắt, nhìn người đối diện vẫn đang ngủ say. Y không nhịn được đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt tinh xảo anh tuấn của hắn. Lông mi của hắn thật dài, thật cong làm y cũng có chút ghen tị. Trên người hắn có mùi thơm khiến y cảm thấy sảng khoái. Hương thơm thoang thoảng, nhè nhè, thanh mát.

Phía dưới của Chu Tử Thư vẫn đang ôm chọn lấy côn ŧɦịŧ thô to của hắn. Y hơi dùng sức co dãn hậu huyệt, vách thịt mềm mại mấp máy ma xát lên côn ŧɦịŧ của hắn, muốn hút nó vào sâu hơn. Chu Tử Thư hơi động động hông eo đánh thức con ác long mới nãy còn đang ngủ say. Y cảm nhận được nơi đó đang dần dần trướng lên, căng đầy.

Ôn Khách Hành bị y gắt gao hút chặt làm cho tỉnh. Hắn ôm chặt lấy y, có chút ngái ngủ, nhìn y đang vùi mặt vào ngực mình mà rêи ɾỉ.

" Dâʍ đãиɠ, sáng sớm đã phát tao rồi"

" Ưʍ... còn không phải vì ngươi ... a... thao ta cả một đêm còn không rút ra..."

" A Nhứ... chẳng phải đêm qua huynh hút ta chặt đến nỗi ta không rút ra được sao? "

" Ưʍ... không phải... ngươi... vô sỉ... lại chọc ta"

" Được, được, được... không trêu huynh nữa, ta đây giúp huynh vận động buổi sáng nha"

Dứt lời, Ôn Khách Hành chế trụ Chu Tử Thư ở dưới thân mình. Cùng nhau làm một chút vận động cho thư giãn gân cốt.

Sau khi cùng nhau tẩy rửa ở ôn tuyền, cả hai ăn mặc chỉnh tề, vào phòng luyện công, điều tức khí trong cơ thể. Song tu là phương pháp tu luyện rất nhanh và lợi hại, sau mỗi lần song tu cả hai đều nhận thấy thay đổi rõ rệt của cơ thể.

Hai người mặt đối mặt khoanh chân ngồi thiền. Hai đôi bàn tay áp lên nhau, nhắm mắt lại, bắt đầu vận nội lực kiểm tra. Qua một lúc lâu, cả hai người giống như bị hút vào một không gian vô tận. Cơ thể bay lên, giống như muốn hoà vào không khí.

Nội lực càng lúc càng tăng cao đến độ mất kiểm soát, cả hai đang cố gắng giữ vững thần trí, nhập tâm điều khiển khí trong cơ thể tránh để nó bị đảo ngược. Nội lực quá mạnh phát ra bao lấy cả hai, cả căn phòng rung lắc như muốn sụp đổ. Ôn Khách Hành nhận ra Chu Tử Thư đang hơi hoảng loạn, khí trong cơ thể y có biến động, muốn đảo ngược. Phải mất rất nhiều sức mới làm y bình tĩnh lại.

Cơ thể cả hai lơ lửng trên không, khí tức bao quanh họ càng lúc càng mạnh. Trán Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đầy mồ hôi, họ đang cố gắng khống chế khí tức đang hỗn loạn. Mãi một lúc lâu sau, cả hai mới dần dần thu lại toàn bộ nội lực. Đây cũng là lúc họ đột phá cảnh giới cuối cùng của thế giới này, thành công có được năng lực tinh thần.

Giờ đây cả hai giống như có thể hoá thành nguyên tố, thành công dung nhập với đất trời, có thể hấp thụ được linh khí của trời đất, tinh thần đạt đến ngưỡng cao nhất. Dùng ý chí cũng có thể điều khiển mọi vật. Trong thế giới này đã không còn ai có thể vượt qua được hai người.

Thành công đột phá tầng thượng thừa, cả hai mất vài ngày mới có thể kiểm tra hết được năng lực của bản thân. Năm giác quan đều trở nên cường đại hơn rất nhiều. Ngồi một chỗ nhưng có thể nhìn thấy, nghe thấy vạn vật ở xa ngàn dặm.

" A Nhứ, ta muốn xuống núi, huynh có đi cùng ta không?"

" Ngươi muốn đi đâu?"

" Ta muốn đi thăm cha mẹ, muốn quay lại nông trang ngày xưa"

" Ta muốn đi thăm A Tương cùng Tiểu Tào"

" Còn muốn đến Tứ Quý Sơn Trang, nhìn tên tiểu tử Thành Linh"

" Được, ta đi cùng ngươi"

Chu Tử Thư cười hiền dịu, nắm lấy tay Ôn Khách Hành như muốn tăng thêm sự chắc chắn của y. Đây chính là tâm nguyện của hắn, cũng là của y. Lâu như vậy rồi không xuống núi, không quan tâm thế sự nhân gian, cũng đã tới lúc đi thăm cố nhân.

Hai người nói liền làm, cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, cả hai cùng nhau đạp gió, rẽ mây, nháy mắt đã tới khu nông trang ngày xưa Ôn Khách Hành từng ở với cha mẹ.

Giờ đây nó đã có chủ nhân mới, được sửa sang đẹp đẽ. Năm đó hắn bị bắt đi Quỷ Cốc, thân xác cha mẹ hắn cũng không biết bị mang đi đâu. Sau khi trưởng thành muốn quay lại cũng chỉ biết ngắm nhìn nông trang này mà tưởng nhớ.

" Lão Ôn, nhiều năm đã đi qua, bá phụ, bá mẫu không biết trừng đã đầu thai chuyển kiếp, nếu còn duyên có thể họ sẽ lại ở bên nhau."

" Cảm ơn huynh đã an ủi ta, thù của họ ta đã báo, nợ máu trả bằng máu, những kẻ đáng chết năm xưa đều đã chết hết rồi. Nếu họ đang ở một nơi nào đó trên thế gian này, chỉ mong rằng họ sống thật tốt, A Hành cũng sẽ sống thật tốt"

Ôn Khách Hành ngắm nhìn nông trang một lúc lâu mới quyết tâm rời đi. Hắn sẽ mãi mãi đặt họ ở trong tim.

Tiếp theo hai người đi thăm A Tương cùng Tiểu Tào. Ôn Khách Hành đứng trước mộ phần, hắn lại nhớ đến cảnh A Tương nằm trong lòng hắn gào khóc muốn hắn gϊếŧ hết những tên gọi là " danh môn chính phái" kia, báo thù cho muội ấy, báo thù cho Tiểu Tào.

Nghĩ đến đây, hắn lại có chút tự trách mình, hắn không thể bảo vệ A Tương, hắn không kịp đến, tất cả đã muộn. Hỉ sự biến thành tang lễ.

Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành có điểm lạ, hai bàn tay nắm chặt, móng tay sắp cấu đứt da thịt. Y nhanh chóng tiến tới nắm chặt lấy tay hắn, trấn an Ôn Khách Hành.

Cũng đã 10 năm trôi qua rồi, có lẽ A Tương và Tiểu Tào đã đầu thai chuyển kiếp. Mong rằng kiếp sau, A Tương có thể đầu thai vào một nhà tốt hơn, nhanh chóng có thể gặp lại Tiểu Tào, nối lại tình duyên đã bỏ lỡ.

Họ nán lại sửa sang hai phần mộ một chút rồi mới lên đường về Tứ Quý Sơn Trang.

Thật khéo, họ xuống núi đúng dịp xuân về, hoa đào nở nộ, phủ hồng một vùng trời. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cùng nhau đi xuyên qua rừng đào, đi về phía Tứ Quý Sơn Trang.

" Hai vị xin dừng bước, cho hỏi quý tính đại danh của hai vị, không biết đến sơn trang có việc gì"

Một nhóm người đứng chặn trước cổng vào của Tứ Quý Sơn Trang. Chắc hẳn là các đệ tử tuần tra.

" Tại hạ họ Ôn... Ôn Khách Hành. Vị bên cạnh là phu nhân..."

Ôn Khách Hành chưa nói hết câu đã bị A Nhứ thúc mạnh vào eo, lườm một cái.

" A... Vị bên cạnh ta đây họ Chu ... Chu Tử Thư"

Ôn Khách Hành phóng con mắt cún lấy lòng A Nhứ, ra vẻ hối lỗi. Chu Tử Thư cũng mặc kệ hắn, không nói lời nào tự đẩy cửa bước vào.

" A Nhứ... A Nhứ.... ta sai rồi... ta sai rồi... A Nhứ..."

Cả nhóm đệ tử như bị hoá đá sau khi nghe thấy danh tính hai vị trước mặt. Không ai dám tin vào mắt và tai của mình. Chỉ có thể đứng chết chân nhìn hai vị tiên nhân mở cửa đi vào.

Tứ Quý Sơn Trang sau 10 năm đã thay đổi rất nhiều, thằng bé Thành Lĩnh đúng là không phụ lòng của hai người họ. Xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang không thua kém gì y năm xưa, còn có chút khang trang hơn, rất nhiều đệ tử đã xin về đây học tập.

Thành Lĩnh được các đệ tử báo tin, nhanh chóng chạy đến sảnh trước, sau khi nhìn thấy sư phụ cùng sư thúc, Thành Lĩnh không kìm được nước mắt chạy bổ nhào đến ôm lấy hai người họ.

" Sư Phụ, Sư Thúc... hai người đến rồi. Con nhớ hai người lắm. Trước đây con cũng muốn đi tìm hai người nhưng lại gặp Ô Khê thúc thúc cùng Thất gia thúc thúc, bọn họ bảo con không nên đi, bảo con ngoan ngoãn luyện công, tiếp quản sơn trang thay sư phụ, đợi hai người tu luyện xong sẽ đến tìm con... Cuối cùng... cuối cùng con cũng đợi được"

Thành Lĩnh giờ đã là một chàng trai anh tuấn, cao lớn. Tiểu Thành Lĩnh mới năm nào còn chưa cao đến vai y, vậy mà giờ đã có thể một vòng tay ôm lấy hai người bọn họ rồi.

" Nam tử hán, không được khóc. Khóc lóc cái gì, mau đứng cho ra dáng trang chủ cho ta"

Thành Lĩnh bị sư phụ mắng, ủy khuất đứng thẳng, mắt rưng rưng nhìn Ôn Khách Hành, muốn cầu cứu.

" Được rồi, được rồi, A Nhứ... Thành Lĩnh chỉ là quá vui mừng thôi"

Ôn Khách Hành kéo kéo cánh tay y, nói đỡ cho Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư cũng không làm khó Thành Lĩnh nữa. Nhanh chóng thay đổi sắc mặt hướng Thành Lĩnh gọi tới.

" Thối tiểu tử, lại đây"

Chu Tử Thư bật cười, tiến lên ôm Thành Linh, vỗ vỗ vai hắn. Thành Lĩnh ban đầu có chút sợ sệt nhưng giây sau liền ôm thật chặt Chu Tử Thư.

" Sư phụ... Sư phụ... Thành Lĩnh đã nghe theo lời mọi người, luyện công thật tốt, xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang. Người nhìn xem, con làm có tốt không?"

" Tốt tốt tốt, hơn ta nhiều lắm"

Thành Lĩnh được khen cười tít mắt. Ôn Khách Hành phe phẩy quạt, ở một bên nheo mắt cười, nhìn thầy trò hai người. A Nhứ của hắn đúng là miệng cứng lòng mềm.

Một nhà ba người cùng nhau ôn chuyện. Thành Lĩnh đem toàn bộ chiến công và thành quả của bản thân trong 10 năm ra khoe với hai vị sư phụ, sư thúc. Kể chi tiết từng mốc thời gian một. Thành Lĩnh cũng biến đổi rồi, từ một cậu nhóc lầm lì, ít nói, giờ đã trở mình thành một chàng trai dương quang, xán lạn hơn. Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư ngồi nghe hắn kể chuyện thôi cũng thấy đặc sắc.

Kể mãi cho đến tận tối, Thành Lĩnh mới ngừng lại câu chuyện, đang định kêu người chuẩn bị cơm tối mới nhớ đến hai vị ngồi trước mặt hắn không còn là người bình thường nữa. Đều đã trở thành tiên nhân rồi, không được uống rượu, ăn thịt. Thành Lĩnh nhanh chóng chuẩn bị một bàn thức ăn chay, thay rượu bằng trà. Một nhà ba người lại quây quần bên nhau.

Đang vui vẻ, A Nhứ đột nhiên hơi khó chịu, y cố gắng bày ra dáng vẻ tự nhiên nhất, nói rằng mình muốn đi nghỉ, đến cả Lão Ôn cũng bị lừa, y nhanh chóng đi về gian phòng Thành Lĩnh đã kêu người chuẩn bị sẵn cho y và Lão Ôn. Là một căn phòng rộng rãi thanh nhã, nằm biệt lập trên một đảo nhỏ nhân tạo, xung quanh là hồ sen thanh mát. Biết y thích yên tĩnh nên Thành Lĩnh đã cố tình chọn gian phòng ở nơi này.

Ôn Khách Hành vẫn ngồi tiếp chuyện với Thành Lĩnh nhưng trong đầu luôn nghĩ tới A Nhứ, hắn nghĩ y đi đường lâu, chắc là thấy mệt, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện với Thành Lĩnh, đi tìm y.

Vừa mới mở cửa phòng, hắn đã nghe thấy thanh âm rêи ɾỉ ngọt nị, đi vào bên trong phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh A Nhứ đang nằm trên giường, quần áo buông lả lơi, một bàn tay đang không ngừng mân mê hai điểm nhỏ trước ngực, bàn tay còn lại thì đang lộng cái động da^ʍ đang chảy nước.

" Ưʍ... Lão Ôn...Lão Ôn..."

A Nhứ không biết vì sao bản thân lại phát tao, vì có Thành Lĩnh đang ngồi bên cạnh nên y không thể nói với Lão Ôn. Y định dùng truyền âm chỉ cho Lão Ôn nghe thấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại thật sự quá mất mặt. Vậy nên y đành nhanh chóng trở về phòng, dự định vận công áp chế. Nhưng dù có cố gắng áp thế nào, y cũng không thể kìm nén được. Cả người như phát hoả, cơ thể ngứa ngáy, khó chịu làm y vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cái động da^ʍ đã chảy rất nhiều nước, y dùng hai ngón tay tham nhập trước tiên, lộng một hồi vẫn không thấy đủ, y liền đưa thêm một ngón nữa vào. Ưỡn cong người, nâng cái mông lên cao, ngón tay chọc thật sâu vào trong, nước da^ʍ tràn hết ra ngoài chảy xuống đùi. Miệng trên cố gắng nén lại tiếng rêи ɾỉ, nhưng vẫn có lúc không chịu được mà gọi tên hắn.

Nhưng y có làm thế nào cũng vẫn không thể thoả mãn cơ thể đang khát khao một đại côn ŧɦịŧ đến thao lộng. Cái động da^ʍ ra sức co giãn, mấp máy, muốn hút lấy ngón tay y vào sâu hơn. Y cọ sát cơ thể vào nệm giường nhưng vẫn không thể làm vơi đi sự ngứa ngáy, khó chịu.

Từ lúc Lão Ôn đi vào, A Nhứ đã nhận ra hắn, nhưng y không thể nào dừng lại những động tác kia, cơ thể đang khao khát muốn giao hoan. A Nhứ cứ nghĩ rằng Lão Ôn đến rồi, sẽ nhanh chóng đến giúp y nhưng cái tên xấu xa kia vẫn không chịu đi vào.

" A... Lão Ôn... Lão Ôn... ta ngứa quá... ưʍ.. nơi đó rất ngứa... a ... ưʍ... không hiểu sao... lại ... lại phát tao rồi"

Ôn Khách Hành đúng là rất xấu xa, y định đứng coi mỹ nhân nhà mình làm sao thoả mãn cái động da^ʍ cơ khát kia. Nhưng hắn đứng nhìn A Nhứ chưa đến năm phút mà cơ thể hắn cũng phản ứng rồi. Hắn tiến đến giường, nhanh chóng giải khai y phục vướng víu. Ôm lấy mỹ nhân đang động tình.

Hắn xoay người A Nhứ, đặt y dưới thân mình, cầm lấy dây buộc tóc của y buộc chặt hai cánh tay y, chế trụ trên đỉnh đầu. Không cho y dùng tay sờ nắn cơ thể. Hắn muốn tự mình thoả mãn cái thân thể cơ khát này.

" A Nhứ... huynh lại phát tao rồi. Muốn đại côn ŧɦịŧ của ta rồi đúng không? Hửm... thoả mãn huynh ngay đây. "

Ôn Khách Hành thì thầm bên tai Chu Tử Thư, giọng nói trầm khàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ tai y, làm hai tai y đỏ ửng lên, cả người y đều đang nhuộm một màu phấn hồng.

" Ưʍ....a...ha...a.... Lão Ôn, mau thao ta... ưʍ... mau dùng đại côn ŧɦịŧ của ngươi thao ta..."

Ôn Khách Hành cầm lấy cự long đã ngóc đầu, biến lớn, nổi gân xanh tím, hơi giật giật càng lúc càng đứng thẳng. Hắn vuốt ve đứa con cưng này rồi đưa nó đến cửa huyệt vẫn đang rỉ nước da^ʍ. Mơn trớn bên ngoài cửa huyệt rồi mới đâm lút cán vào bên trong.

" A....a....a.... vào rồi... quá sâu... ưʍ... chạm đến ruột... aaaa thật sướиɠ, bị côn ŧɦịŧ nhồi đầy... aaaaa"

Ôn Khách Hành nghe được tiếng kêu da^ʍ của y lại càng sung sức hơn, hông eo vận động, đưa đẩy đại côn ŧɦịŧ đang ở bên trong động da^ʍ của y. Hậu huyệt quá nhiều nước da^ʍ, giúp hắn đâm rút càng thuận tiện hơn, nơi kết hợp phát ra tiếng "nhóp nhép" , nước da^ʍ bị côn ŧɦịŧ ép ra ngoài.

Hắn chuyển động theo nhịp nhẹ nhàng, không có quá nhanh để cả hai đều cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ từ nơi kết hợp truyền đi mọi ngóc ngách trên cơ thể. Hắn đưa đẩy cái hông, để cự vật tùy ý tàn phá cái động da^ʍ, tay trái chống lên giường làm điểm tựa, hắn ngả người về phía trước tham lam hút lấy hai viên đậu nhỏ trước ngực y. Lần lượt từng bên một được hắn chăm sóc tỉ mỉ, hút cắn, liếʍ lộng cho tới khi cả hai đầṳ ѵú sưng đỏ mới buông tha.

" A...ha ... ưʍ... Lão Ôn... Lão Ôn.... aa...."

Đôi chân thon dài xinh đẹp của y vòng qua hông hắn, cái mông hơi nâng lên, phối hợp với từng cú thúc của hắn. Tràng bích ra sức co bóp, hút côn ŧɦịŧ vào thật sâu.

" Ưʍ...a... bị thao thật thích... ưʍ... Lão Ôn ... nhanh hơn chút... mau thao nát cái động của ta..."

" Dâʍ đãиɠ, thả lỏng một chút, huynh kẹp ta chặt quá"

A Nhứ nới lỏng hậu huyệt, côn ŧɦịŧ lại được tự do tung hoàng bên trong. Hắn đâm chọc nhanh hơn, côn ŧɦịŧ như muốn nghiền nát vách thịt. Tìm đủ loại góc độ, cho tới khi đâm đến điểm mẫn cảm khiến y hét chói tai. Hắn biết mình đã đâm đúng chỗ, giữ nguyên góc độ này mà thao lộng, nhấp cái hông dồn dập, cự vật mỗi lần ra vào đều đâm trúng điểm mẫn cảm.

" A...ha... ha... muốn chết.... ưʍ... bị thao muốn bắn aaa... ưʍ... chọc đến rồi... a.... Lão Ôn... Lão Ôn... yêu ngươi ... thích ngươi thao cái động của ta... ưʍ... muốn hút đại côn ŧɦịŧ của ngươi... chỉ cho nó ở bên trong ta...a...."

" Dâʍ đãиɠ, huynh học ở đâu mấy từ dâʍ đãиɠ như vậy... nhưng mà... ta thích lắm... A Nhứ... đến... lại kêu cho ta nghe"

" A....ưʍ... muốn đại côn ŧɦịŧ của Lão Ôn thao ta... ưʍ... đâm đến ruột... a... ha... huyệt da^ʍ bị ép ra nước..."

" Côn ŧɦịŧ của Lão Ôn đang ở bên trong huyệt da^ʍ... ưʍ... thật trướng... a... bị nhồi đầy..."

" Côn ŧɦịŧ của ta có thoả mãn huynh không? Có uy mãnh không? Thao huynh có thích không? "

" A... thật thích... thích Lão Ôn thao ta.. Côn ŧɦịŧ của ngươi thật to... ưʍ... thật dài... đại côn ŧɦịŧ uy mãnh.... thao ta sảng khoái muốn chết"

Ôn Khách Hành đâm rút kịch liệt, tiếng thở dốc của hắn hoà cùng âm thanh rêи ɾỉ nỉ non của y, tiếng "bạch bạch " do va chạm của nơi kết hợp cũng ngày càng to hơn. Hắn thao y càng lúc càng nhanh, bị du͙ƈ vọиɠ chiếm lấy toàn bộ cơ thể, không khống chế được mà đâm rút nhanh hơn. A Nhứ ở phía dưới bị hắn dập cho tơi tả, không nói được nên lời chỉ có thể ngửa cổ kêu da^ʍ.

Ôn Khách Hành không quên thoả mãn cả tiểu đệ đệ của y, dùng hai tay vuốt ve, trêu đùa. Làm cho phân thân của y cũng trướng lên, nhanh chóng bắn ra.

Ôn Khách Hành cũng bị hậu huyệt của y lúc y bắn ra co bóp, ép chặt làm hắn nhịn không được, rùng mình một cái, bắn toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào bên trong y. Côn ŧɦịŧ vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống. Dưới sự co bóp của tràng bích non mềm, lại lần nữa căng cứng.

" A..... Lão Ôn... lại một lần nữa... ưʍ... Thao ta...., muốn bị thao đến chết"

Ôn Khách Hành nâng y ngồi lên đại côn ŧɦịŧ, để hai tay vẫn đang bị chói chặt vòng qua cổ hắn. Chu Tử Thư ôm chặt lấy cổ hắn, chờ đón từng cú thúc từ dưới lên.

" Aa...ưʍ... quá sâu....."

A Nhứ bị hắn đâm đến sóc nảy toàn thân. Cả hai bện chặt lấy nhau. Y gục đầu lên vai hắn, thoả mãn kêu da^ʍ.

Ôn Khách Hành ôm lấy eo y, cả hai cùng nhau vận động lên xuống. Cơ thể của họ cọ xát vào nhau, phát ra lửa nóng. Cái động nhỏ nuốt lấy đại côn ŧɦịŧ kia, họ quấn lấy nhau không một kẽ hở.

Không biết đại côn ŧɦịŧ của hắn đã đâm rút bao nhiêu lần, cả hai bị kɦoáı ƈảʍ làm cho mê muội đầu óc, chỉ có thể phóng túng bản thân theo cảm xúc giao hoan. Hắn tham lam hút lấy môi y, môi lưỡi giao nhau, phát ra tiếng nước " chụt chụt", cả hai đang điên cuồng trong tình yêu, trong du͙ƈ vọиɠ, mãi cho tới khi đạt đến cao trào.

Hai cơ thể vẫn quấn chặt lấy nhau, hắn ôm y nằm xuống giường, để y gối đầu lên tay mình. Cả hai cùng nhau vận nội lực điều tức cơ thể. Y nằm ngoan ngoãn trong ngực hắn, nơi kết hợp vẫn không có rời nhau.

Ôn Khách Hành hôn cái lên trán y, vỗ vỗ lưng y giúp y tiến vào mộng đẹp. Đợi khi y ngủ say hắn mới rút phân thân đã mềm ra. Kéo theo cả nước da^ʍ chảy xuống.

Không cần phải ôm y đi tẩy rửa, hắn chỉ cần dùng năng lực tinh thần, niệm quyết chú tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai. Xong xuôi tất cả mới ôm lấy mỹ nhân trong lòng. Đặt lên trán y một nụ hôn.

" A Nhứ... ngủ ngon"

_ Hết chương 4 _

Cảm ơn các bạn đã đọc, nếu thấy hay thì bình chọn cho mình nhé.

Mèn đét ơi, các chế ơi, mỗi lần viết fic cho cái cp này tôi như tẩu hoả nhập ma ấy. Viết không ngừng nghỉ luôn, vâng và chương này đã lên tới con số 3800 từ. Tôi phục tôi quá mà. Tôi bị cái cp này quật cho không xuống núi được rồi. Mà tui cũng không có ý định xuống núi đâu 🤣.