Làm sao bây giờ? Có cách nào không?
Hình lão gia…… Hình lão gia…… Đi tìm Hình lão gia rồi giải thích mọi chuyện, nói cho ông ấy lý do mình đối xử với Dục Thành như vậy, tin rằng Hình lão gia nhất định sẽ hiểu cho.
Đúng vậy.
Cô đột nhiên xoay người, lúc vừa định chạy đi, ai ngờ trong lòng Tiêu Lâm Na đang ở phía sau cảm thấy căng thẳng.
Không xong rồi. Không phải là con nhãi đê tiện này muốn đi tìm cha đấy chứ? Tuy rằng cô ta không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể viết chữ, người dễ mềm lòng như ông ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho cô ta. Không được, đã tới bước này rồi, Tiêu Khả Nghiên phải rời đi. Nghĩ vậy, cô ta kéo tay Khả Nghiên lại: “Cô định đi đâu?”
Cô quay lại, không ngừng lắc đầu, muốn thoát khỏi Tiêu Lâm Na. Hình lão gia. Hình lão gia… Cô nói không nên lời, lúc này chắc chắn Hình lão gia sẽ không nghe thấy mình kêu to, đáng chết, không thể nói chuyện thật sự rất đau khổ.
Buông tay. Buông tay.
Trong lúc Khả Nghiên đang giãy giụa, đôi mắt Tiêu Lâm Na chợt lóe lên, ngoái đầu lại nhìn cầu thang ở đằng sau.
Ngã xuống từ chỗ này chắc sẽ không chết chứ? Không kịp nghĩ nhiều, lông mày cô ta cau chặt lại, cơ thể cố ý ngả về phía sau.
“Thiếu phu nhân?”
“A…” - Đám người hầu không kịp phản ứng, chỉ thấy cả người Tiêu Lâm Na lăn từ tầng hai xuống cầu thang.
Trong nháy mắt, hai mắt của Khả Nghiên bị bịt kín bởi một tầng sương đen, cô nhìn đôi tay của mình, không…, không hề, cô không hề dùng sức, không thể nào, chị ta không thể nào lăn xuống cầu thang được, rõ ràng tôi không hề dùng sức như vậy. Nhưng…
Không cần biết tại sao Khả Nghiên lại có thể chắc chắn mình có dùng sức hay không, sự thật chính là Tiêu Lâm Na ngã xuống cầu thang.
Không kịp nghĩ nhiều, cô và đám người hầu đang hoảng sợ kia cùng nhau chạy xuốngdưới tầng.
“Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?”
Chị…
Nhìn chị đang nằm trên mặt đất, quanh người tràn đầy máu, đôi mắt to tròn ngập nước ngay lúc này cũng tối sầm lại.
“Mau, mấy người nhanh đi thông báo cho lão gia xuống đây.”
“Vâng.”