Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 70.1. Đẩy xuống cầu thang.

“Cha…con…không…sao…cha…đừng lo lắng.” - Những lời động viên tâm tình lão gia đứt quãng vang lên.

Đã thành ra như vậy rồi, sao lão gia có thể yên tâm chứ: "Sao con lại thành ra thế này?"

“Con… không sao.” - Khó khăn lắm mới nói xong, cô ta đau đớn cắn chặt môi dưới.

Khả Nghiên đứng một bên không hiểu rốt cuộc chị định bày trò gì, lúc này nếu nói mình đẩy chị xuống cầu thang, vậy không phải mình chắc chắn sẽ bị đuổi đi sao? Tại sao chị không tố cáo với Hình lão gia?

"Lão gia, là Tiểu Nghiêm đẩy thiếu phu nhân xuống lầu."

“Đúng vậy, lão gia, chúng tôi cũng nhìn thấy.” - Vào lúc này, những người giúp việc chỉ trích Tiêu Khả Nghiên.

Cô cảm thấy lo lắng nhìn về phía Hình lão gia, liên tục lắc đầu bày tỏ cô không làm điều này.

"Là cô. Là cô. Lại là cô?" - Nhắc đến tên của Khả Nghiên, Hình lão gia đã không vui, lại kèm thêm sự chỉ trích của một đám người, lần này Hình lão gia không thể ngồi yên: "Cút ngay cho tôi. Lập tức cút ngay."

Không có. Không có. Cô không đẩy chị.

Đôi mắt đẫm nước mắt oan ức, cô đau đớn lắc đầu, mong rằng Hình lão gia hãy tin tưởng mình.

“Có nhiều người nói cô làm như vậy, cô lại còn không thừa nhận?” - Hình lão gia đứng dậy tức giận nhìn Khả Nghiên đang ngồi xổm bên cạnh Tiêu Lâm Na.

Không có. Không có. Thực sự không có. Vẫn đáng thương lắc đầu, cô không biết làm thế nào để bày tỏ sự oan ức của mình bằng cử chỉ vào lúc này.

"Vậy ý cô là tất cả đều đang nói dối sao?"

Gật đầu. Nhưng ngay lập tức cô lại lắc đầu, nhìn bề ngoài thì là cô đẩy chị xuống nhưng cô biết rất rõ với sức mạnh đó chị sẽ không ngã cầu thang, nhưng…

Vẻ mặt của cô lập tức cứng lại, cô ấy nhanh chóng nhìn Tiêu Lâm Na đang nằm trên mặt đất.

Chẳng lẽ… Chị ta cố ý ngã cầu thang để hại mình sao? ?

Khổ nhục kế?

Thực sự không ngờ, vì muốn đuổi mình đi mà ngay cả khổ nhục kế chị cũng dùng, rốt cuộc chị ấy hận mình tới mức nào.

"Cô gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn nói Lâm Na tự mình ngã?"

Bỗng nhiên ngẩng đầu, Khả Nghiên nhanh chóng gật đầu.

“Hừ?” - Hình lão gia có chút không thể tin được, nhiều người giúp việc làm chứng như vậy, vυ' em lại dám nói dối. Nhưng vì muốn công bằng, ông ta hỏi Tiêu Lâm Na về quá trình xảy ra sự việc, ngồi xổm xuống, ông ta xác nhận với con dâu: "Lâm Na? Con tự ngã cầu thang sao?"

Nhắm chặt hai mắt, Tiêu Lâm Na hít một hơi thật sâu rồi yếu ớt nói: "Cha, cha đừng hỏi."

“Không phải, lão gia, chính là vυ' em đẩy cô chủ xuống.” - Người giúp việc bên cạnh nói với giọng điệu rất chắc chắn.

Khả Nghiên nhanh chóng lườm cô ta, nhưng người giúp việc lại lộ ra vẻ đắc ý. Không cần hỏi cũng biết bọn họ đã thông đồng với nhau từ lâu rồi. A, người ta có nhiều cái miệng như vậy, tự mình còn không thể nói được thì sao có thể tranh luận chứ?

Ngay lúc Khả Nghiên tràn đầy tuyệt vọng, những lời của Hình lão gia dường như đã cho cô một hy vọng.

"Tôi không hỏi cô, cô câm miệng lại cho tôi."

Âm thanh quát tháo khiến cô quản gia sợ hãi, lập tức thu lại vẻ mặt đắc ý, cung kính lùi lại hai bước: "Vâng... vâng, lão gia..."

Lần này, Tiêu Lâm Na cũng hơi kinh ngạc, Hình lão gia mà thường ngày hiền lành hôm nay lại lớn tiếng quát lên như là hai người khác nhau vậy.

"Lâm Na, trả lời cha."

Trả lời thế nào? Vốn dĩ muốn trở thành một người con dâu tốt, khiêm tốn, cư xử hợp lý, nhưng sau khi trả lời liệu ông ấy có còn nghĩ vậy không? Nhưng nếu như không trả lời, nói không chừng ông già sẽ bỏ qua cho con nhóc chết tiệt kia.

Tiêu Lâm Na lưỡng lự trong lòng, vào lúc này…

“Lão gia, xin hãy nghe tôi nói.” - Sự xuất hiện của Ngô quản gia phá vỡ bầu không khí hỗn loạn, tất cả người giúp việc đều chậm rãi hướng mắt nhìn về phía ông.

Phải biết rằng, địa vị của quản gia Ngô trong gia đình này không ai có thể so sánh. Nhiều khi lão gia cũng sẽ lắng nghe ý kiến

của ông ấy. Ngoài ra, bây giờ Hình Thiên Nham không có ở đây. Lần này quản gia Ngô thực sự là dưới một người trên vạn người.