Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 101: Đại hôn (2)

Tiếng nhạc vang lên, thảm đỏ phô khai, đầy trời hoa bay như mưa rơi, mọi người phân cách hai sườn, hoặc đứng hoặc bay, nhìn trung ương, đồng thời hoan hô.

Lâm Đông Linh cùng một nam hài khác đứng dưới đài cao, tay phủng lẵng hoa.

Trên đài cao, Hiệu trưởng khó được mặc vào trường bào sạch sẽ, râu tóc lộn xộn cũng xử lý thành nhân mô nhân dạng, tuy ra vẻ nghiêm túc, nhưng ý cười lại tràn đầy khuôn mặt.

Cuối thảm đỏ, hai bóng người cầm tay mà đến, hồng y diễm liệt cơ hồ bỏng rát mắt người xem.

“Cả đời Bệ hạ chỉ mặc bạch y, lại chung quy vì hắn khoác hồng thường.”

Bốn ma tướng đứng cùng nhau, những người khác nghe thấy Ngô Nhất Ngạn thấp giọng tự nói, đều nghiêng đầu nhìn lại đây.

Quý Thời Nghiên nói: “Có phải trước kia người đã từng gặp qua Bệ hạ không?”

Ngô Nhất Ngạn nói: “Ta từng là một khối đá trong Bích Không Cảnh, được Bệ hạ điểm hóa thành người, sau lại rời đi Bích Không Cảnh, trở thành Vô Niệm thành chủ, vì Bệ hạ trấn thủ Tứ Vô Kỳ Cảnh.”

Hắn vốn định vĩnh viễn bồi Bệ hạ, nhưng lại không đành lòng thấy Bệ hạ lo lắng vì thế gian, cho nên chủ động rời đi Bích Không Cảnh, giúp Bệ hạ phân ưu.

Lâm Yên Lam bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế, ngươi mang mặt nạ quỷ kỳ thật là học theo Bệ hạ đi.”

“Ta sinh ra đã được Bệ hạ dạy dỗ, mọi chuyện đều thích học Bệ hạ.”

Ngô Nhất Ngạn xa xa nhìn hai bóng người đang nắm tay đi tới, trong mắt cất giấu cảm xúc mà ba người khác xem không hiểu.

Vì ra đời ở Bích Không Cảnh, những gì hắn biết luôn nhiều hơn những người khác, vì vậy trong tư tâm hắn cũng không hy vọng Bệ hạ cùng Khương Đế ở bên nhau.

Khương Đế đến từ dị giới, liên lụy đến luân hồi, vốn dĩ là quân cờ dùng để phá cục, không ngờ lại thoát khỏi bàn cờ.

Hắn bội phục phần bản lĩnh này, nhưng điều này không thể nghi ngờ sẽ khiến sự tình trở nên càng phức tạp hơn.

Bệ hạ sinh ra đã có một trái tim thanh tịnh, không bị thất tình ảnh hưởng, thường thường có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, nhưng hôm nay động tâm động tình với Khương Đế, cũng không biết là tốt hay xấu.

Trong lòng Ngô Nhất Ngạn suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn tôn trọng ý nguyện của Bệ hạ, sẽ không vọng đoán can thiệp.

Lý Miên Khê cảm khái nói: “Trước nay ta không nghĩ tới Bệ hạ sẽ có một ngày thành hôn cùng người khác, Khương học trưởng thật sự rất lợi hại.”

Hòa tan băng sơn chỉ sợ còn đơn giản hơn việc làm Phong Việt Từ động tâm.

6000 năm truy đuổi vô vọng, đổi là người khác chỉ sợ đã sớm từ bỏ.

Lâm Yên Lam ôn nhu cười, hai tay khép lại trước người, thiệt tình thực lòng chúc phúc nói: “Nguyện hai vị Bệ hạ lâu lâu dài dài, vĩnh không chia lìa.”

Mọi người liên tục gật đầu.

Khương Hoàn nắm tay Phong Việt Từ chậm rãi đi tới, một thân hồng y ánh đến mặt mày đều hàm mãn xuân ý.

Ai cũng không biết, Khương Đế Bệ hạ không biến sắc mặt trước mặt thiên quân vạn mã, giờ phút này khẩn trương đến mức trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.

Phong Việt Từ trầm tĩnh đạm nhiên, nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay Khương Hoàn, tựa như trấn an.

Khương Hoàn nhịn không được nhìn y.

Áo đỏ da trắng, thanh diễm tuyệt luân, tóc dài như mực lưu luyến nơi bàn tay.

Khương Hoàn nghĩ thầm, thật đẹp.

“Khương tiểu tử, thu liễm chút đi.” Hiệu trưởng hạ giọng nói: “Tròng mắt sắp rớt rồi!”

Khương Hoàn cười cười, khoe khoang nói: “Người của ta, ta cứ xem, lão nhân ngươi quản được sao?”

Hiệu trưởng: “……”

Đúng vậy, từ nay về sau, Khương Đế Bệ hạ dỗi người đều có thể danh chính ngôn thuận, đáng thương đám fans lâu năm của Ma Vương Bệ hạ chỉ có thể yên lặng gạt lệ.

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”

Khương Hoàn lập tức nói: “Được rồi được rồi, không nháo không nháo. Lão nhân ngươi nhanh lên, đừng lỡ giờ lành!”

Hiệu trưởng nể hôm nay là hỉ sự, không chấp nhặt cùng hắn, bắt đầu tuyên đọc diễn văn, đi lưu trình đại hôn.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, chuẩn bị mọi thứ không nhiều lắm, lưu trình cũng chém hơn phân nửa, vừa lên liền tiến vào chính đề.

Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ bái thiên địa, lại bái Hiệu trưởng xem như cao đường, cuối cùng nghiêm túc đối bái.

Trong giọng nói Hiệu trưởng không giấu được ý cười, hỏi: “Hai người các ngươi có nguyện ý kết làm đạo lữ, từ đây nắm tay cộng độ, không rời không bỏ?”

Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ trăm miệng một lời nói: “Nguyện ý.”

“Đời đời kiếp kiếp, cùng trời cuối đất.” Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, nhịn không được liền ôm y hôn qua, lời thề giấu giữa hai vành môi: “Vĩnh không tương phụ.”

Có người hét lên hưng phấn, cũng có người kích động rơi lệ.

Học sinh Học cung phản ứng nhanh nhất, đặt hai tay lên miệng, cùng hô lên: “Chúc mừng hai vị Bệ hạ đại hôn!”

“Hai vị Bệ hạ vĩnh kết đồng tâm!”

“Ô ô ô!”

“Ngày lành, học tỷ ngươi khóc cái gì?”

“Ô ô ô ta vui vẻ a a a! Đế vương cp đảng cư nhiên viên mãn ta bạo khóc!”

“Đúng vậy! Luận văn của học tỷ ngươi có thể qua rồi! Ngươi có thể tốt nghiệp rồi!”

Phía Học cung kêu thành một đoàn, người bách gia cũng không cam lòng lạc hậu, đồng thời chúc mừng.

Phong Việt Từ khẽ phẩy ống tay áo, không trung bỗng nhiên rơi rụng vô số đốm sáng, mọi người tranh đoạt tiếp được, dừng trong lòng bàn tay liền hóa thành đủ loại linh bảo, thế nhưng đều là những thứ mà bọn họ muốn nhất, hoặc là Linh Khí, hoặc là linh thảo, hoặc là linh kiếm, thậm chí còn có rất nhiều lễ vật kỳ kỳ quái quái.

“A a a!”

“Ma Vương Bệ hạ quá tốt rồi! Yêu ngài yêu ngài ta yêu ngài!”

“Khương Đế Bệ hạ không tỏ vẻ một chút sao?”

Loại thời điểm này, người lại cẩn thận lá gan cũng lớn lên, vừa nhảy nhót vừa cười đùa.

Khương Hoàn dựng thẳng một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt mọi người, nói: “Không được nói ‘yêu’ y, từ này chỉ ta mới có thể nói!”

“……” Mọi người hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh một chớp mắt, không biết là ai bộc phát ra tiếng kêu tận trời: “Ma Vương Bệ hạ là của Khương Đế Bệ hạ, hai vị Bệ hạ trời sinh một đôi!”

Khương Hoàn cười nói: “Cầu sinh dục không yếu nha.”

Mọi người ồn ào cười to, ngã trái ngã phải kêu loạn.

“Được rồi được rồi, ồn ào đến đau đầu, chính các ngươi đi uống rượu mừng tìm đường ăn đi.”

Khương Hoàn phất tay, cũng tặng một đống lễ vật, ngay sau đó nắm chặt tay Phong Việt Từ, thấp giọng nói: “A Việt, chúng ta đi.”

Phong Việt Từ nói: “Được.”

Thân ảnh hai người biến mất trên đài cao, xuất hiện dưới đáy biển.

Khương Hoàn bày kết giới, để tránh hải đảo không chịu nổi chấn động, sụp đổ.

Phong Việt Từ nắm lấy chuôi kiếm, chỉ một thoáng quang ảnh lập loè, một đạo kiếm quang lạnh lẽo cắt qua chân trời, linh quang huyến mỹ tràn ra.

Thang trời hiện ra dưới chân, kéo dài lên trên, giữa mây trắng, có dao đài quỳnh chi, cung lâu tiên cảnh.

Lâm Đông Linh cứng đờ, giống như có lực lượng gì thoát khỏi thân thể, nàng cúi đầu nhìn nhìn bàn tay.

“Đông Linh?”

“A tỷ, Ngọc Hồ Hạnh Lâm về sau cũng chỉ là linh vật bình thường, mà không phải tín vật của Bệ hạ nữa.”

Cũng may dưới sự trợ giúp của Bệ hạ nàng đã sinh ra hồn linh, nếu không một chút linh thức mỏng manh kia chỉ sợ sẽ nháy mắt mất đi.

Cùng lúc đó, những người có được tín vật như Lý Miên Khê, Ngô Nhất Ngạn cùng Quý Thời Nghiên cũng cả người run lên, Chu Minh Ly Diễm, Chân Hư Kính cùng Tứ Thời Hoa Quan vẫn còn, nhưng sự huyền diệu của chúng đã biến mất.

Ngô Nhất Ngạn ngẩng đầu nhìn về phía hư không.

Quý Thời Nghiên theo bản năng ôm ngực.

“Quý học tỷ!” Lý Miên Khê mở to hai mắt, chỉ chỉ phía sau nàng: “Ngươi xem!”

Quý Thời Nghiên như có cảm giác, giây lát quay đầu lại, liền đối diện một đôi mắt đang cười, quen thuộc đến mức khiến nàng rơi nước mắt.

Hư ảnh của Trần Vô Phương đứng ở nơi đó, biểu tình tựa như rất nhiều năm trước tới đón nàng về nhà, ấm áp nhu hòa: “A Nghiên, ngươi đã trở lại.”

Không phải “Ta đã trở về”, mà là “Ngươi đã trở lại”.

Trong trí nhớ cuối cùng của Trần Vô Phương, hắn trước sau đang chờ đại tiểu thư của hắn, hắn trước sau tin tưởng đại tiểu thư của hắn sẽ trở về.

Hắn rốt cuộc chờ được rồi.

Quý Thời Nghiên che miệng, trong phút chốc nước mắt rơi như mưa, nàng thanh âm phát run, toàn thân run rẩy, nói: “Vô Phương ca ca, ta đã trở về, ngươi cũng đã trở lại. Về sau chúng ta, không bao giờ tách ra nữa, được không?”

Trần Vô Phương sờ sờ đầu nàng, nghiêm túc nói: “Được.”

Đấu chuyển tinh trận bao phủ Học cung cũng mất đi lực lượng của Ma Vương, biến thành một trận pháp phòng hộ bình thường.

Phong Việt Từ đi đến bậc thang cuối cùng, đại môn Cửu Trọng Thiên Khuyết chậm rãi mở ra trước mặt y.

Khương Hoàn đứng cạnh y, trong lòng ngũ vị hỗn loạn, vòng đi vòng lại, kết quả vẫn về tới nơi này. Là Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng là Bích Không Cảnh.