Nhìn ký ức của Phong Việt Từ, Khương Hoàn mới chân chính hiểu biết khởi nguyên của Ma Vương Cảnh, bất quá tính tình hắn tiêu sái, không thích những chuyện rối rắm, cũng không để trong lòng.
Dù sao giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Chuyện duy nhất hắn lo lắng chính là ‘độn thú’ giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ, không khỏi ảnh hưởng tới đại hôn, hắn liền quyết đoán đẩy hôn kỳ lên.
Người tu hành không nặng danh phận, thành hôn kỳ thật chỉ là vì kết khế ước đạo lữ, hình thức ở chung cũng sẽ không thay đổi.
Trong xương cốt Khương Hoàn còn bảo tồn quan niệm của người địa cầu, vẫn luôn cảm thấy đây là một loại nghi thức không thể thiếu, chỉ có thành thân cùng Phong Việt Từ, hắn mới cảm thấy an tâm, cho nên đặc biệt coi trọng.
Phong Việt Từ từ trước đến nay dung túng Khương Hoàn, cơ hồ sẽ không cự tuyệt hắn, tự nhiên đều theo hắn.
Hai người ra ảo cảnh, Phong Việt Từ liền buông trường kiếm ra, hải đảo đong đưa cũng theo đó đình chỉ.
Khương Hoàn muốn dẫn y đi Cửu Trọng Thiên Khuyết, hợp nhất thần hồn trước, lại bị Phong Việt Từ ngăn trở.
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình muốn đại hôn, kết thúc hôn lễ rồi lại đi.”
Khương Hoàn kề trán y, nói: “A Việt muốn làm ta an tâm sao?”
Phong Việt Từ nói: “Đúng vậy.”
Khóe miệng Khương Hoàn giơ lên, nói: “Khó chịu sao?”
Thần sắc Phong Việt Từ như thường, nói: “Không sao.”
Thần hồn y vỡ vụn cũng không phải mới một ngày hai ngày, có lẽ lúc ban đầu khó chịu, hiện tại cũng đã tập mãi thành thói quen.
Khương Hoàn thấp giọng nói: “Song tu cùng ta, có phải sẽ làm ngươi dễ chịu chút hay không?”
Phong Việt Từ cam chịu.
Khương Hoàn hôn hôn khóe môi y, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi còn không muốn song tu.”
Phong Việt Từ nói: “Cũng không phải không muốn, chỉ thần hồn chưa phục, cùng ngươi song tu là đang hại ngươi.”
Tựa như lần đầu tiên song tu, y sẽ không tự chủ được mà hấp thu hồn lực của Khương Hoàn, ngẫu nhiên còn tạm được, nếu vẫn luôn như thế, khó tránh khỏi sẽ thương đến thần hồn của Khương Hoàn.
Khương Hoàn ôm lấy y, cười nói: “Việt Việt cứ việc tới, ta muốn nhìn một chút ngươi hại ta bằng cách nào, ta chính là nguyện ý để ngươi hại.”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng gõ trán hắn, nói hắn không cần hồ ngôn loạn ngữ.
Khi hai người rời khỏi đáy biển, trở lại trên mặt đất, liền thấy Diệp Vi Hà vội vàng mà đến.
“Bệ hạ”, Diệp Vi Hà thấy bọn họ không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, chào hỏi nói: “Bệ hạ đã lấy kiếm sao?”
Phong Việt Từ nói: “Tạm thời thử một lần.”
Diệp Vi Hà gật đầu, bày thủ thế “Thỉnh”, nói: “Mọi người đã nhập tòa, Bệ hạ có muốn nhập yến hội, gặp bọn họ một lần hay không?”
Không đợi Phong Việt Từ trả lời, Khương Hoàn liền xua xua tay: “Không gặp không gặp, người càng nhiều càng phiền, ta cùng A Việt đều không thích.”
Nói xong, hắn nhớ tới chính sự, lập tức công đạo nói: “Đúng rồi, ngày mai ta cùng A Việt đại hôn, ngươi đi nói với bọn họ đi.”
“Ta……” Diệp Vi Hà đang muốn mở miệng, bỗng nhiên phản ứng lại, bật thốt lên nói: “Cái gì?!”
Ngày mai đại hôn?
Đây là bị điên sao!
Diệp Vi Hà che ngực ổn định cảm xúc, banh mặt nhắc nhở nói: “Khương Đế Bệ hạ, ban đầu đã định ba tháng sau đại hôn, nhưng tới nay mới qua một tháng.”
Xem mặt mũi của Bệ hạ nhà mình, bọn họ thật vất vả mới tiếp nhận sự thật Đế Vương đại hôn, thái độ đối với Khương Đế cũng tốt hơn vài phần.
Nhưng Khương Đế giống như vĩnh viễn không biết đủ, vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của bọn họ.
Nếu đổi là người khác, Diệp Vi Hà đã trực tiếp đánh hắn.
Khương Hoàn không để bụng nói: “Làm trước nha.”
Diệp Vi Hà lạnh lùng nói: “Công việc đại hôn rất nhiều, sao có thể làm trước?”
Khương Hoàn không quan tâm, nói: “Các ngươi lăn lộn ít một chút là được, thành cái hôn lại không phải đánh nhau, nhân vật chính là ta cùng A Việt đều có mặt, có gì không thể thành.”
Diệp Vi Hà rất muốn đánh người, nhưng mà đánh không lại Khương Đế Bệ hạ tùy hứng, đành phải chuyển hướng Phong Việt Từ nói: “Bệ hạ, việc này không thể!”
Đế Vương hôn lễ, ai dám có lệ?
Người hai nhà Khương Diệp không nghĩ ủy khuất Bệ hạ nhà mình, âm thầm phân cao thấp, kế hoạch định ra ước chừng dày bằng ba quyển sách, đều muốn làm việc cho thỏa đáng, đến mức ngay cả thảm đỏ lót đường ở sân đại hôn đều có thể tranh cãi một ngày một đêm.
Sửa thời gian, kế hoạch gì cũng phải ngâm nước nóng!
Diệp Vi Hà chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Bệ hạ nhà mình đừng bị Khương Đế kéo theo cùng hồ nháo mù quáng.
Lại nghe Phong Việt Từ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngày mai.”
Diệp Vi Hà hít sâu một hơi, không nói hai lời, lập tức ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, còn chưa tới buổi trưa.
Nàng nhanh chóng thi lễ, vội vội vàng vàng chạy đi.
Không bao lâu, trong yến hội phía trước vang lên tiếng té ngã xốc bàn hết đợt này đến đợt khác, lập tức nổ tung nồi.
“Ngày mai đại đại đại đại hôn?”
“Cô cô ngài không nói giỡn đi? Ngài đừng dọa chúng ta!”
“Đài còn chưa đáp xong! Còn có lễ phục của Ngô gia, rượu mừng Lâm gia, Quý gia…… A a a Bệ hạ muốn khiến chúng ta trọc đầu a!”
“Không được không được! Ta muốn khóc, hoàn toàn không kịp!”
“Bệ hạ đâu? Nhanh đi tìm Bệ hạ khuyên nhủ!”
Khương Hoàn xoa xoa lỗ tai, không chờ mọi người chạy tới khuyên, kéo Phong Việt Từ liền chạy.
Hai người bọn họ đều không chú trọng ngoại vật, nghĩ cũng rất đơn giản, xuyên lễ phục hành lễ là được, có gì phải phiền toái?
Ai muốn phiền thì phiền đi.
Bị đả kích nhất kỳ thật là người bách gia.
Bọn họ cũng chỉ tới tham gia cái hải yến, không nói đảo mắt liền biến thành tiệc cưới, còn phải bị người hai nhà Khương Diệp bắt lính làm cu li…… Này đến tột cùng là vì cái gì a?
“Mau mau mau! Một nửa cùng chúng ta quay lại Khương gia hỗ trợ a!”
“Đi Khương gia làm gì, ngày mai liền đại hôn, đương nhiên làm ở nhà chúng ta!”
“Cái quỷ gì! Là nhà chúng ta hạ sính, các ngươi muốn đổi ý không có cửa đâu!
“Sự cấp tòng quyền.”
“Bậy bạ!”
“Ai nha các ngươi đừng cãi, vạn nhất hai vị Bệ hạ thấy chúng ta làm việc hỏng bét, chạy ra ngoài tổ chức đại hôn không mang chúng ta theo thì làm sao bây giờ?”
“……”
Người Khương gia tập thể che mặt, vô cùng đau đớn, thầm nói Bệ hạ ngươi hố người sao lại hố cả chính mình vào vậy?
Tổ chức hôn lễ trong nhà tức phụ, trên đời đây là lần đầu tiên!
Nhưng mà trong đầu Khương Đế Bệ hạ căn bản không có căn gân này, đối với hắn mà nói, ở đâu đại hôn, ai gả ai cưới đều không quan trọng, quan trọng chỉ có đối tượng đại hôn.
Sự thật chứng minh, người bị bức đến một trình độ nhất định liền có thể bùng nổ tiềm lực vô hạn.
Ngắn ngủn trong thời gian một đêm, mọi người liền đã chuẩn bị xong thất thất bát bát.
Hơn một tháng trước, kỳ thật những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm, tỷ như lễ phục, tú nương sớm đã hoàn công, chỉ là bị Ngô đại công tử nhìn chằm chằm sửa lại chi tiết.
Tỷ như rượu mừng, Lâm Yên Lam cũng sớm đã nhưỡng tốt, chỉ là không hài lòng khẩu vị, vẫn đang điều chỉnh.
Lại tỷ như hôn đài, hai nhà Khương Diệp đều lấy ra một phương án, chỉ là vẫn luôn đang tranh luận nên dùng bộ nào.
Lúc này tốt rồi, hết thảy đều không cần rối rắm, bộ nào thuận lợi liền dùng bộ đó.
Vội một đêm, hôm sau ngày mới tờ mờ sáng, đám tiểu bối hai nhà liền vọt vào Bích Không Đài.
“Bệ hạ, các ngài sao còn bên nhau a? Ấn quy củ, trước khi kết hôn không thể……”
“Quy củ? Ai định quy củ, sửa lại.”
“……”
Ngô Nhất Ngạn xụ mặt, dâng lên hai bộ phục sức đại hôn hình thức giống nhau.
Khương Chi Mộng đi theo Lâm Yên Lam, giúp đỡ hai vị Bệ hạ chải tóc.
Lý Miên Khê cùng Ngô Song Nhai hỗ trợ các cô nương.
Khương Chi Ý cùng Diệp Vân Khởi đứng một bên trông cửa, thường thường đưa qua vài thứ.
Khương Chi Mộng nâng mặt, nhìn tuấn cực Khương Đế Bệ hạ, lại nhìn mỹ cực Ma Vương Bệ hạ, hưng phấn kêu lên: “Hai vị Bệ hạ thật xứng đôi!”
Lâm Yên Lam thật cẩn thậ chải tóc cho Phong Việt Từn, ôn nhu cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Đông Linh sờ sờ tóc y, nhìn thân ảnh chiếu ra trong gương, cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ thật đẹp mắt!”
Khương Chi Mộng giúp Khương Hoàn chải đầu: “Bệ hạ của chúng ta cũng đẹp, ca ngươi nói đúng hay không?”
Khương Chi Ý tán đồng gật gật đầu.
Diệp Vân Khởi mặt vô biểu tình nói: “Bệ hạ, đẹp hơn”
Khương Chi Mộng quay đầu lại làm cái mặt quỷ với hắn, nói: “Rõ ràng đều đẹp!”
Lý Miên Khê cùng Ngô Song Nhai liền đứng một bên cười.
Lúc này, Quý Thời Nghiên hơi thở phì phò, chạy vào nói: “Các học đệ học muội sắp tới rồi.”
“Như vậy mọi người liền đến đủ.” Lý Miên Khê nghiêm túc nói: “Chúc mừng hai vị Bệ hạ đại hôn!”
Người trong phòng nhìn nhau, cùng kêu lên cười nói: “Chúc mừng hai vị Bệ hạ đại hôn!”
Phong Việt Từ nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Ý cười trên mặt Khương Hoàn chưa từng hạ xuống: “Nói chuyện ngọt như vậy, ta cũng không có kẹo đâu nha.”
Khương Chi Ý cùng Diệp Vân Khởi đồng thời duỗi tay, cướp hết một đống kẹo.
“Cha ta cùng Diệp gia cô cô đã sớm chuẩn bị rồi!” Khương Chi Mộng chỉ chỉ hôn phục, nói: “Vậy Bệ hạ, chúng ta đi ra ngoài trước, các ngài thay quần áo nha!”
Đám tiểu bối đi ra ngoài, đóng cửa phòng, tiếng cười ngoài phòng dần dần đi xa.
Khương Hoàn đứng dậy nói: “A Việt, ta muốn ôm ngươi.”
Hắn nói như vậy, đã vươn tay khoanh Phong Việt Từ lại.
Phong Việt Từ phủ lên tay hắn, tùy ý hắn ôm trong chốc lát, mới nói: “Quần áo.”
Khương Hoàn lúc này mới đứng nghiêm, cầm lấy lễ phục, nhẹ nhàng run lên, vạt áo hoa mỹ như cánh bướm nhẹ nhàng tản ra, hình thức đơn giản hơn kiện lễ phục Khương Đế gọi người làm năm đó một chút, nhưng vẫn là rất tốt.
“Ta cảm thấy như còn ở trong mộng, là giấc mộng đặc biệt tốt đẹp. A Việt, vĩnh viễn đừng để ta tỉnh lại, được không?”
Phong Việt Từ lặng im một lát, bỗng nhiên cắt lên lòng bàn tay của mình, không đợi Khương Hoàn lên tiếng, lại cắt một đường lên lòng bàn tay hắn, sau đó song chưởng đối nhau, vết máu tương dung.
Quanh thân hai người dần hiện ra trận văn, mặt mày Phong Việt Từ thanh trừng tựa như lúc mới gặp, lẳng lặng niệm khế ước xa xưa.
Nghi thức đại hôn còn chưa đi xong, y đã lập khế ước cùng Khương Hoàn, Khương Hoàn giật mình, bỗng dưng cúi người, hạ xuống mu bàn tay y một nụ hôn mềm nhẹ mà triền miên.
Phong Việt Từ ngữ khí khinh đạm, lại cực kỳ nghiêm túc, nói: “Vọng Đình, trong mộng ngoài mộng, ta sẽ vẫn luôn bên cạnh ngươi.”