Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 96: Trọng Lăng

Đọc sách xong tức giận không nhẹ, sách giả hại người rất nặng —— đây là kết luận sau khi Khương Hoàn đọc sách cả một đêm.

Nếu không phải Phong Việt Từ ngăn đón, hắn có thể thiêu cả tòa Tàng Thư Lâu này.

Khương Hoàn lời lẽ chính đáng nói: “Vì sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của các tiểu bằng hữu trong Học cung, không thiêu cũng được, nhưng tuyệt đối phải tịch thu.”

Phong Việt Từ nói: “Được.”

Ngày mới tờ mờ sáng, có nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong thư lâu, phảng phất mạ một tầng vỏ bạc lên trang sách.

Phong Việt Từ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ Học cung vẫn trong lúc ngủ mơ, còn chưa tỉnh lại.

Khương Hoàn thu sách xong, thấy vậy liền nói: “Việt Việt hình như thực thích Hoa Hạ Học Cung.”

Tính tình Phong Việt Từ đạm bạc, vốn đã nhìn thấu bản chất cả thế gian, vạn sự vạn vật trong mắt y đều nhàn nhạt tầm thường, không có gì đặc thù.

Nhưng Khương Hoàn có thể cảm giác được y đối Học cung không giống những thứ khác, không biết có phải do đã chuyển sang kiếp khác một lần, sau đó lớn lên ở nơi này hay không.

Phong Việt Từ nói: “Ừm.”

Khương Hoàn nói: “Vì sao?”

Phong Việt Từ nói: “Biến số.”

Y đứng bên cửa sổ, toàn thân đều được bao phủ trong ánh sáng mông lung, huyền văn ngân bạch trên hoa y tựa như sống dậy, lưu động như sóng nước, khiến y nhìn qua càng thêm mờ ảo khó lường.

Khương Hoàn từ phía sau ôm lấy y, cười nhẹ nói: “Là biến số của Ma Vương Cảnh, hay là biến số của A Việt?”

Phong Việt Từ nói: “Biến số của ta, là Vọng Đình.”

Y nói thật lòng, lại chuẩn xác mà đánh trúng trái tim của Khương Hoàn.

Cả người Khương Hoàn đều ngơ ngẩn, còn chưa kịp hoàn hồn, ý cười liền khống chế không được mà tràn ra, hắn vừa vui mừng, lại vừa thở dài, nói: “Đại mỹ nhân, ngươi như vậy không tốt, vẫn luôn liêu ta, liêu xong còn bỏ mặc!”

Phong Việt Từ nói: “Không có.”

Khương Hoàn lập tức cười nói: “Vậy ngươi không bỏ mặc?”

Phong Việt Từ còn chưa lên tiếng, ngoài thư lâu bỗng nhiên truyền đến động tĩnh sột sột soạt soạt.

Hai người liếc nhau, nhìn ra ngoài.

Một thân ảnh màu thủy lam lén lút đi ra sau tàng cây, cảnh giác xem xét chung quanh, thấy chung quanh không người, mới vẫy tay ra hiệu cho phía sau, ngay sau đó lại thêm vài đạo thân ảnh đi lại đây.

“Ta đã nói lúc này chắc chắn không có ai, sợ cái gì!”

“Quản học tỷ, vạn nhất bị Tô sư trưởng bắt được……”

“Tô sư trưởng còn đang ngủ nha, lá gan của học đệ cũng quá nhỏ, bản “Khương Đế bá đạo Đạo Quân mỹ mạo” lần trước ta mới đọc một nửa, tim gan cồn cào muốn đọc được đoạn sau, ta gấp muốn chết rồi, học đệ dẫn đường nhanh lên đi!”

“Tần học tỷ ngươi thay đổi! Ban đầu ngươi còn nói yêu Đạo Quân nhất, muốn gả cho Khương Đế, còn nói bọn họ ở bên nhau tim ngươi đều phải nát, kết quả quay đầu liền tới đây xem fic.”

“Hư! Không cần khuyên nhủ ta, hiện tại ta là một fan CP hạnh phúc!”

“…… Hà học trưởng tới xem “Trích đoạn vả mặt của Khương Đế”, ta hiểu, Khâu học trưởng ngươi là đệ tử tốt phẩm học kiêm ưu, lại không đọc sách, cùng chúng ta chạy tới đây làm gì?”

“Tới nhìn các ngươi.”

Mấy thân ảnh lén lút đang trộm đi tới này thập phần quen thuộc, thình lình chính là tiểu đội bảy người của Khâu Lâm Hàn.

Quý Thời Nghiên cùng Lý Miên Khê không có, liền còn lại năm người.

Người Khương Hoàn quen thuộc nhất chính là vị đồng hương xuyên việt, mặt bánh bao tròn tròn, đồng học Dương Sách.

Những người còn lại tuy rằng không thân, liếc mắt một cái cũng có thể kêu ra tên được.

Tính tình thẳng thắn là Quản Đồng, nhìn kiều kiều nhược nhược là tiểu cô nương Tần Văn Nhân, thích trang khốc chính là Hà Dự Lập, mà đáng tin cậy nhất chính là người nhiều tuổi nhất trong cả bọn – Khâu Lâm Hàn.

“Quả nhiên là bọn họ,” Khương Hoàn hoạt động cổ tay, nói: “Một đám đều thiếu dạy dỗ.”

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”

Khương Hoàn vừa nghe liền biết ý của y, nói: “Được được được, ta sẽ nhẹ tay, bảo đảm bọn họ bị đánh còn có thể đi học.”

Phong Việt Từ gật đầu.

Bất quá Khương Hoàn mới đi hai bước, trên tường lại nhảy ra một bóng người, dọa đám người Dương Sách sợ tới mức đồng thời cứng đờ, cười gượng nói: “Tô, Tô sư trưởng, thật, thật trùng hợp a!”

Tô Lệnh Mưu nhìn bọn hắn chằm chằm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sáng sớm không ngủ được chạy tới đây, là bài tập giao cho các ngươi quá ít, vẫn là điểm khảo thí các môn của các ngươi đều là loại ưu?”

Trừ bỏ Khâu Lâm Hàn, bốn người khác đều rụt cổ, không dám nói chuyện.

Khương Hoàn đẩy cửa ra, nói thẳng: “Ta cảm thấy là lão Tô ngươi quá nuông chiều bọn họ.”

“……”

“???”

“!!!”

Mọi người hoảng sợ mà trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn không biết hắn nhảy ra từ đâu.

Dương Sách trực tiếp bị dọa đến ôm đầu chạy loạn, khóc lóc hô: “Quỷ a a a a a!”

Khương Hoàn: “Câm miệng đi tiểu bằng hữu.”

Tiếng kêu của Dương Sách đột nhiên im bặt.

Tô Lệnh Mưu đè đè thái dương, rất muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức, khi nhìn đến Phong Việt Từ từ bên trong đi ra, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thanh Huy, các ngươi đây là…… Các ngươi không phải đang ở Khương gia sao? Trở về khi nào?”

Phong Việt Từ nói: “Hôm qua.”

Tô Lệnh Mưu nói: “Được rồi.”

Bởi vì người Khương gia không dám nói loạn, người bách gia lại còn chưa rời đi, nên thân phận Phong Việt Từ còn chưa truyền ra, giờ phút này người mà người ở đây sợ hãi hơn vẫn là Khương Hoàn.

Rốt cuộc thân phận Khương Đế sớm đã truyền ra khắp Học cung.

Đừng nhìn bọn họ sau lưng viết fic đẩy cp, sau khi nhìn thấy người thực hồn đều bị dọa bay.

Tô Lệnh Mưu trấn định hơn một chút, lại nói: “Khương…… Đế Bệ hạ, thật không nghĩ tới.”

Khương Hoàn cười cười, ý vị thâm trường nói: “Lão Tô a, chuyện ngươi không nghĩ tới còn nhiều lắm.”

Còn có thể có tin tức dọa người hơn thân phận Khương Đế sao?

Tô Lệnh Mưu duy trì mỉm cười, nói: “Khương Đế Bệ hạ đại giá quang lâm, hà tất nấp trong một học lâu nho nhỏ, như vậy, ta lập tức báo cho Hiệu trưởng, triệu tập mọi người……”

“Ngừng ngừng ngừng, ngươi có thời gian rỗi này, không bằng nhìn xem Hiệu trưởng còn ở trong tòa nhà hành chính không.” Khương Hoàn nắm tay Phong Việt Từ, lắc đầu nói: “Ta mới lười ở cùng một chỗ với đám bóng đèn các ngươi, đi đây.”

Tô Lệnh Mưu: “……”

Đám người Dương Sách lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Ai ngờ Khương Hoàn cũng không quay đầu lại mà nói: “Các bạn nhỏ, sách ta thu rồi, tạm thời tha các ngươi một lần, lại để ta phát hiện, các ngươi hiểu đó.”

Thân ảnh của Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ giây lát đã biến mất tại chỗ.

Mọi người che mặt, khóc không ra nước mắt mà đối diện với Tô Lệnh Mưu đang bạo nộ.

“Viết cái gì? Ai viết? Thành thật đưa ra đây!”

Một câu của Khương Hoàn nháo đến Học cung gà bay chó sủa, chính mình lại chậm rãi kéo Phong Việt Từ tiêu sái dạo nơi nơi.

Hai người du sơn ngoạn thủy hơn một tháng, rốt cuộc thu được thư tín uyển chuyển thúc giục của Diệp gia, cùng với thư khoe khoang tranh công của Khương gia —— Khương gia hạ sính thành công trước một bước, thắng Diệp gia.

Lúc đó tuyết rơi đầy trời, trời đông giá rét đã đến, hai người cũng đi tới Trọng Lăng.

Trọng Lăng là biển, người Diệp gia ở trên biển, cho nên khi muốn vào nơi đây, phải dùng thuyền mà đi.

Khương Hoàn đứng trên đầu thuyền, một thân huyền kim trường bào, giấu không được kiêu ngạo tùy ý, hắn đọc xong thư tín, thoáng chốc nở nụ cười, quơ quơ thư nói: “Việt Việt phải gả ta rồi nha!”

Phong Việt Từ thân khoác áo lông tuyết trắng, tóc dài như vẩy mực rơi rụng bên cạnh người, mặt mày thanh nhã, dung tư cao triệt thắng qua cả hàn tuyết.

Y đang nhìn khói sóng mênh mông, nghe vậy cũng không bất mãn hoặc xấu hổ buồn bực, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Được.”

Khương Hoàn đi đến trước mặt y, nói: “Thật sự?”

Phong Việt Từ giơ tay đặt lên trán hắn, nói: “Thật sự.”

Khương Hoàn nhẫn nhịn, vẫn là cười ra tiếng, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.

Kỳ thật bọn họ đều là nam, cũng không nhất định phải ai cưới ai gả, chỉ là người hai nhà Khương Diệp vẫn luôn phân cao thấp, nhìn cũng rất thú vị.

Diệp gia vốn sinh tính cao ngạo, Trọng Lăng là nơi dân cư thưa thớt, nhưng vì tổ chức hải yến, cũng trở nên náo nhiệt lên nhiều, xa xa nhìn lại, trên biển tất cả đều là thuyền.

Trọng Lăng Hải Yến do người Diệp gia chủ sự, 5 năm một lần, kỳ thật chính là lễ hiến tế vì Ma Vương.

Năm rồi Diệp gia đều khai yến một mình, lần này lại phá lệ mời người bách gia đến tham yến, mừng Ma Vương Bệ hạ trở về.

“Đám lão Khương cũng tới,” Khương Hoàn đưa thư tín trên tay cho Phong Việt Từ xem, cười nói: “Nghe nói Diệp gia chỉ chậm một bước, người hai nhà nhìn nhau không thuận mắt, đánh qua vài lần, lão Khương còn dám mang theo hai vị tiểu bằng hữu chạy tới…… Không bị đuổi ra cũng thật không dễ dàng.”

Không chỉ là không bị đuổi ra ngoài, còn hưởng thụ đãi ngộ của khách quý, bởi vì người Diệp gia có một là một, có hai là hai, đánh thì đánh, nhưng lễ không thể phế, từ điểm đó mà xem, trong xương cốt bọn họ vẫn là học theo Phong Việt Từ, tri thư đạt lễ.

Phong Việt Từ cũng nói: “Hẳn là như vậy.”

“Lão Khương cũng không biết sợ hãi,” Khương Hoàn vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Trong thư lão còn khoe khoang cùng ta, nói Khương Chi Ý đánh cùng Diệp Vân Khởi mỗi ngày cũng không thua, không làm ta mất mặt, nhưng không thua mà cũng không thắng a.”

Phong Việt Từ nói: “Thiên phú của Chi Ý cùng Vân Khởi tương đương, không phải thời khắc định sinh tử, thì khó phân thắng bại.”

Khương Hoàn nói: “Đao không chém người sẽ trì độn, kiếm không gϊếŧ người không sắc bén. Cho nên mới nói bọn họ chỉ là đám hài tử còn chưa mọc đủ lông, đánh tới đánh lui cũng chẳng ý nghĩa gì.”

Phong Việt Từ lặng im một lát, nhìn mặt biển, khinh đạm nói: “Như vậy cũng rất tốt.”

Khương Hoàn nhíu nhíu mày, ôm lấy y nói: “Ta luôn cảm giác trong lòng A Việt như đang có chuyện gì, là ảo giác của ta sao?”

Khi nói chuyện, thuyền đã đến giữa biển.

Giữa biển có một tòa đảo nhỏ nhìn không đến giới hạn bay lơ lững giữa trời, sương mù lượn lờ, mù mịt mênh mang. Chim bay trên không lượn vòng bồi hồi, cá biển thành đàn nhảy lên, chung quanh tùy ý có thể thấy được rong biển san hô, còn có minh châu giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Xa xa nhìn lại, thánh khiết không tì vết lại huyến mỹ vô cùng, thoáng như tiên cảnh.

Phong Việt Từ nói: “Tới rồi.”

Khương Hoàn nhìn cảnh đẹp hiếm thấy trên thế gian này, cảm khái nói: “Nói thật, thẩm mỹ của người Diệp gia tốt hơn người Khương gia quá nhiều, sớm biết vậy nên để đám lão Khương cố ý thua, nếu không…… Đại hôn của chúng ta phân thành hai ngày đi? Khương gia một ngày, Diệp gia một ngày, bằng không quá đáng tiếc, Việt Việt ngươi nói xem?”

Phong Việt Từ theo ý hắn, nói: “Y ngươi.”

Khương Hoàn ôm eo y, cọ mặt y nói: “Đáp ứng nhanh vậy sao.”

Phong Việt Từ nói: “Ngươi thích.”

Khương Hoàn ngậm ý cười, hôn hôn giữa mày y, nói: “Ta thích ngươi nhất. Cho nên, vô luận có chuyện gì, ngươi đều phải nói cùng ta, chỉ cần ngươi nói một tiếng, đao sơn núi lửa sinh tử luyện ngục, phàm là ta còn sống, đều làm được vì ngươi.”