Mỗi lần Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, trong ánh mắt liền không có người khác.
Người hai nhà thật sự bị hắn bỏ qua hoàn toàn.
“Vọng Đình,” Phong Việt Từ thấy hắn ngã lại đây, bộ dáng càng ngày càng không đứng đắn, nói: “Ngồi yên.”
Khương Hoàn cười cười với y, tâm trí rảnh rỗi liếc phía dưới một cái, rất là kinh ngạc nói: “Sao các ngươi còn chưa đi?”
Người hai nhà: “……”
May mắn Khương Đế Ma Vương không sống cùng một thời, nếu không vị trí hôn quân thiên cổ ngoài hắn ra còn ai.
Khương Chi Ý nói: “Bệ hạ, chuyện sính lễ cùng đại hôn còn chưa có định luận……”
“Chuyện đơn giản như vậy, có gì đáng tranh.” Khương Hoàn thuận miệng nói: “Nếu không người hai nhà các ngươi đều chuẩn bị sính lễ, đồng thời đưa ra, nhà ai tới trước, liền xem như đó là sính lễ, đại hôn cũng tổ chức ở đó.”
Chủ ý này hay!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Người Khương gia thật cao hứng, bởi vì sính lễ của bọn họ đã chuẩn bị không sai biệt lắm, mà Diệp gia biết tin muộn, ước chừng còn chưa chuẩn bị gì.
Người Diệp gia thực bình tĩnh, bọn họ tuy rằng không chuẩn bị sính lễ, nhưng nhà bọn họ hiếm khi xã giao, bảo vật truyền thừa mấy ngàn năm chồng chất thành núi, tùy tiện dọn một chút là có thể đè chết người.
Còn không phải là so tốc độ sao!
Khương Hoàn cười nói: “A Việt cảm thấy thế nào?”
Phong Việt Từ xưa nay không đặt những việc này trong lòng, khép sách lại, nói: “Được.”
Diệp Vi Hà đứng dậy nói: “Nếu đã muốn đại hôn, Bệ hạ cũng không thể lại ở tại Khương gia. Yến tiệc ở Trọng Lăng Hải là tổ chức riêng cho Bệ hạ, chúng ta đến đây là để tiếp Bệ hạ về nhà.”
Diệp Vân Khởi cũng đứng dậy nói: “Về nhà.”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng đặt sách lên bàn, nói: “Các ngươi về trước, ta đi sau mấy ngày.”
Người Diệp gia được tin chính xác, cảm thấy mỹ mãn, đồng thanh nói: “Vâng!”
Người hai nhà ra cửa, ngay sau đó động tác biến nhanh lên, mỗi người bước đi như bay lớn tiếng thét to, quần chúng ăn dưa Học cung xem đến trợn mắt há hốc mồm.
“Danh mục quà tặng hôm trước đâu? Mau lấy ra nhìn xem còn thiếu gì!”
“Người tặng lễ đã chọn được chưa? Nhanh lên!”
“Ai nha đã sớm nói cái này không được, còn không nhanh đổi rương này đi!”
“Cô cô, đã truyền tin trong nhà.”
“Ân, đi.”
Người Diệp gia lên linh thuyền, cũng biến mất cực nhanh như khi tới.
Lâm Đông Linh tiến đến trước mặt Hiệu trưởng, nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng gia gia, ngươi nói nhà ai sẽ thắng?”
“Khó mà nói.” Hiệu trưởng chọc chọc đầu Lâm Đông Linh: “Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi, sao lại kêu lão nhân gia ta là gia gia?”
Lâm Đông Linh nhấp miệng cười.
Sau khi Quỷ Quân chết, khúc mắc của tiểu cô nương cũng cởi bỏ một chút, dưới sự chiếu cố của mọi người, cũng khôi phục vài phần tính tình đáng yêu hoạt bát ban đầu.
Lâm Yên Lam vui mừng mà nhìn nàng.
Ngô Song Nhai nói: “Khương gia khả năng sẽ thắng Diệp gia, bất quá cả đời Khương Đế đại khái cũng không thắng được Ma Vương Bệ hạ!”
Lời này nhất châm kiến huyết, mọi người vô cùng đồng ý.
Nhưng là “Không thắng được” thế nào, bọn họ lại không dám tiếp tục thảo luận.
Trong điện, Khương Hoàn ngạc nhiên nói: “A Việt, ngươi nói muốn đợi thêm mấy ngày mới đi Diệp gia, là còn chuyện gì chưa giải quyết sao?”
Chuyện của Tứ Quân đã xong, phía Hiệu trưởng cũng đã trấn an, tựa hồ đã không còn đại sự, liền chờ đi Diệp gia lấy kiện tín vật cuối cùng kia, mở Cửu Trọng Thiên Khuyết ra.
Phong Việt Từ nói: “Có.”
Khương Hoàn nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra, đơn giản ôm lấy y, trực tiếp hỏi: “Là chuyện gì?”
Phong Việt Từ ánh mắt nhẹ chuyển, dạng khởi gợn sóng, so ánh trăng càng liêu nhân.
Y nói: “Bồi ngươi.”
Khương Hoàn nghe vậy ngẩn ngơ, thế nhưng nhất thời không phản ứng kịp.
Phong Việt Từ nói: “Lúc trước mọi việc quấn thân, không có thời gian nhàn rỗi, hiện tại bồi ngươi, được không?”
Khương Hoàn rất nhiều lần ghét bỏ một đống hùng hài tử phiền toái, kỳ thật chính là chỉ muốn ở riêng cùng với Phong Việt Từ. Lúc đó trên đầu có chính sự, Phong Việt Từ dù chưa nói gì, nhưng vẫn ghi tạc trong lòng.
Vì vậy mới có lời này.
“Được! Được được được!” Khương Hoàn nhìn y, không chớp mắt nói: “Không làm gì hết, chỉ bồi ta sao?”
Phong Việt Từ gật đầu.
Khương Hoàn nói: “Cái gì cái gì? Ta nghe không rõ!”
Phong Việt Từ nghe vậy, không nói gì, ngược lại dựa sát vào, nhẹ nhàng hôn hắn một chút, ngữ khí so tầm thường càng mềm ấm, nói: “Chỉ bồi ngươi.”
Khương Hoàn hồn cũng tan.
Phong Việt Từ thấy hắn ngơ ngốc mà ngồi đơ ở đó, lại kêu một tiếng: “Vọng Đình.”
Khương Hoàn bỗng chốc nhảy dựng lên, lại cúi người ôm lấy cổ y, hung hăng cắn mấy ngụm lên môi y, hít thật sâu một hơi, nói: “Việt Việt ngươi đang liêu ta!”
Phong Việt Từ nói: “Liêu?”
Khương Hoàn nói bậy bạ: “Chính là muốn dụ ta động phòng trước đại hôn!”
Phong Việt Từ nói: “Không có.”
Nếu hôn một chút, nói một câu “Chỉ bồi ngươi” liền xem là “Liêu”, vậy hành vi của Khương Hoàn chẳng phải là mỗi ngày đều liêu y?
Phong Việt Từ tất nhiên không hiểu khác biệt trong đó.
Y thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, lại là lộ ra chút ý vị thuần khiết vô tội.
Khương Hoàn vội vàng xoa ngực hoãn khí, không nhịn được lại khẽ hôn mắt y, nói: “Ngươi còn đang liêu ta!”
Đã không nói chuyện, lại không hành động, y liêu khi nào?
Phong Việt Từ nghe tim hắn đập như trống, nói: “Tĩnh tâm.”
Trên tay Khương Hoàn dùng lực ấn y trên trường sụp: “A Việt, có thể đổi từ khác hay không? Ta đâu chỉ tĩnh không được tâm, toàn thân cũng đều tĩnh không được, không tin ngươi sờ thử xem.”
Khương Hoàn thuận thế ngã vào cạnh y, nửa ghé trên người y, không biết xấu hổ mà kéo tay y qua nơi nơi sờ.
Không biết sờ đến nơi nào, Phong Việt Từ tuy biểu tình như thường, lại vì màu da trắng nõn, bên tai liền nổi lên hồng nhạt, đạm thanh nói: “Vọng Đình cần Thanh Tâm Quyết, hay là……”
Khi thần hồn song tu ở Lâm gia, Phong Việt Từ từng giúp Khương Hoàn một hồi, dù cho vẫn chưa quen, nhưng cũng biết đây là nhân chi thường tình.
Khương Hoàn thấp giọng nói bên tai y: “Muốn ngươi…… Giúp ta.”
Đỏ ửng tựa như thủy mặc lây dính trên giấy trắng, khoảnh khắc dật tản.
Phong Việt Từ rũ mắt mặc niệm Thanh Tâm Quyết ba lần, mới bất động thanh sắc mà giúp hắn.
Khương Hoàn yêu thảm bộ dáng rõ ràng động tình lại vẫn không nhiễm hồng trần này của y, hống nói: “Tâm can bảo bối đại mỹ nhân, ngươi xem quần áo chúng ta có phải có chút vướng bận không? Cởi đi được không?”
Có thể nói lưu manh nói đến đúng lý hợp tình như thế, cũng chỉ có Khương Hoàn.
Phong Việt Từ nói: “Không tốt.”
Có thể tại loại thời điểm như vậy bằng phẳng cự tuyệt, cũng chỉ có Phong Việt Từ.
Khương Hoàn nói: “Vì sao?”
Phong Việt Từ nói: “Không hợp lễ nghĩa.”
Khương Hoàn: “……”
Vậy hiện tại làm cái này cũng không hợp lễ nghĩa a.
Cho nên bọn họ một Khương Đế một Ma Vương, vì cái gì muốn tuân theo lễ nghĩa?
Làm chút chuyện sung sướиɠ không tốt sao?
Hay là khi đại mỹ nhân xem đồ cuốn còn chưa thông suốt, thanh phong minh nguyệt xem xong liền đi, khó hiểu phong tình trong đó?
Cũng đúng, loại thứ tốt này nên xem sau khi nói chuyện yêu đương xong.
Khương Hoàn thở hổn hển một hơi, liếʍ láp ma cắn cổ Phong Việt Từ: “Việt Việt, đi Hoa Hạ Học Cung được không?”
Phong Việt Từ nói: “Tùy ngươi.”
Hai người quần áo tương liên, cơ hồ dán một chỗ, cũng không nhìn ra đang làm gì.
Hồi lâu, Khương Hoàn run rẩy, lực đạo dưới răng nặng chút, cắn ra một đạo dấu răng trên cổ y, lại vội vàng liếʍ liếʍ.
Phong Việt Từ giơ tay, hình như có gió phất qua, thổi tan toàn bộ dấu vết.
Y trước sau không hề ngẩng đầu, chỉ lộ ra bên tai đã hồng thấu.
Khương Hoàn xem thẳng mắt, tâm nói thật đáng yêu!
“Việt Việt thẹn thùng a, người ngượng ngùng không phải nên là ta sao?” Khương Hoàn cố ý dùng đầu lưỡi chạm chạm nhĩ tiêm y.
Phong Việt Từ thoáng chốc thối lui một chút, giơ tay che lại lỗ tai, cảm giác Khương Hoàn càng thêm làm càn vài phần so với ngày thường, lại cũng không tiện so đo cùng hắn, lặng im một lát, nói: “Vẫn chưa.”
Khương Hoàn nói: “Còn nói không có, vậy ngươi trốn cái gì?”
Phong Việt Từ nói: “Chỉ là thất thố.”
Trên mặt Khương Hoàn toàn là ý cười, quấn lấy y nói: “Vậy ngươi lại thất thố một chút, ta thích xem!”
Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, duỗi tay đẩy trán Khương Hoàn.
Khương Hoàn nháy mắt phát hiện một cổ lạnh lẽo truyền đến, phảng phất bị rót một chậu nước đá vào đầu, cảm giác gì cũng đều bị đông lạnh, suýt nữa bị đông đến choáng váng: “Bảo bối nhi ngươi có cần phải tàn nhẫn vậy không?”
Phong Việt Từ nói: “Túng dục thương thân, không tốt.”
Khương Hoàn: “……”
Có thể cho hắn cơ hội dục trước, lại nói đến vấn đề túng hay không?
Khương Hoàn đối đầu đại mỹ nhân vô dục vô cầu, lại bại trận lần nữa.
Tùy ý thu thập bản thân xong, Khương Hoàn ngay cả chào tạm biệt cũng chưa nói một tiếng cùng mọi người, liền kéo Phong Việt Từ đi Học cung.
Dựa vào tu vi cảnh giới của bọn họ hiện giờ, thiên hạ to lớn, cũng là ngay lập tức lướt qua.
Khi đến nơi đã là buổi tối, sắc trời đã tối, hai người ẩn thân, đi qua trước học lâu.
Trên học lâu truyền đến tiếng cười đùa, hỗn loạn thanh âm sư trưởng gõ trúc bản kêu to, hiển nhiên là đang có khóa chiều.
Ven đường có học trưởng học tỷ dẫn một đám tiểu đoàn tử đang ngáp lên ngáp xuống đi tới.
“Học trưởng học trưởng, có thể lại chơi một hồi không?”
“Không được, các ngươi nên đi ngủ rồi, kêu học tỷ cũng vô dụng.”
“Học tỷ học tỷ?”
“Không được, kêu học trưởng cũng vô dụng.”
“……”
Đám tiểu đoàn tử đều bị xoay choáng váng, ngoan ngoãn mà bị dắt trở về.
Trên Diễn Võ Trường, học sinh đối luyện vốn đang hứng thú bừng bừng mà kêu: “Lại đến một trận!”
Khương Hoàn nhìn một vòng, nói: “Nói thật, nơi này còn thật sự thực thân thiết.”
Phong Việt Từ chậm rãi đi tới, nói: “Vọng Đình có thể nghĩ là đang về nhà?”
“Nhà?” Khương Hoàn mỉm cười nhìn y, nắm tay y quơ quơ, nói: “Với ta mà nói, nơi có A Việt chính là nhà. Dù sao, về sau ngươi đi đâu ta đi đó, chúng ta vĩnh viễn đều không xa rời nhau.”
Khi nói chuyện, đã đi tới trường giai trong rừng, một người tý hon sáng long lanh vẫy vẫy đôi cánh chớp huỳnh quang, trong bóng đêm bay vυ't lại đây, vững vàng ngồi trên vai Phong Việt Từ, nộn sinh sinh gọi: “Đạo Quân! Thư linh nhớ Đạo Quân!”
Mới vừa bỏ được một đám bóng đèn, lại tới một cái bóng đèn nhỏ.
Khương Hoàn nói: “Tiểu gia hỏa, bay qua đây là muốn bị nướng ăn sao?”
Thư linh lặng lẽ kéo một sợi tóc dài của Phong Việt Từ qua ngăn trở thân mình, nhỏ giọng nói: “Không muốn.”
Khương Hoàn làm bộ muốn đánh nó, nói: “Vậy ngươi còn không nhanh đi xuống.”
Thư linh “Xoát” một tiếng trốn vào tóc Phong Việt Từ, chỉ chừa một đôi cánh lộ bên ngoài, nãi thanh nãi khí nói: “Thư linh muốn nói chuyện cùng Đạo Quân, thư linh có rất nhiều chuyện muốn nói cho Đạo Quân.”
Phong Việt Từ cũng không đuổi nó xuống, nói: “Chuyện gì?”
Thư linh thập phần bối rối mà nghiêng nghiêng đầu, nói: “Bọn họ viết thật nhiều sách giấu ở đây, còn dặn thư linh không được nói cho Tô sư trưởng, luôn tới đây lén lút lật xem, thư linh có nên cử báo không?”
Khương Hoàn phụt một tiếng, cười nói: “Nha, ngay cả cử báo ngươi cũng biết?”
Thư linh gật đầu nói: “Hiệu trưởng dạy, thư linh thông minh.”
Khương Hoàn xách cánh nó lên, xách nó khỏi tóc Phong Việt Từ: “Vậy ngươi nhưng nói thử xem, bọn họ đều ẩn giấu sách gì?”
Thư linh vặn mặt nói: “Không nói cho ngươi.”
Phong Việt Từ mở tay ra, ý bảo Khương Hoàn buông nó ra, để nó đứng trong lòng bàn tay y.
Thư linh ôm lấy ngón tay Phong Việt Từ cọ cọ, nói: “Thư linh nguyện ý nói cho Đạo Quân! Phân biệt có ‘Khương Đế dạy ngươi 108 chiêu truy Đạo Quân’, ‘Hợp lý tham thảo khả năng Đạo Quân trở thành họa thủy’, ‘Tuyển tập trích đoạn vả mặt của Khương Đế’, ‘Khương Đế bá đạo Đạo Quân mỹ lệ’……”
Thư linh rất có tư thế một hơi báo ra mấy chục tên.
Ý cười trên mặt Khương Hoàn dần dần biến mất.
Phong Việt Từ nói: “Im lặng.”
Thư linh một hơi nghẹn lại.
Khương Hoàn mặt vô biểu tình nói: “Nhãi ranh, một đám phản thiên, ta ngược lại muốn nhìn bọn họ đều viết thứ quỷ gì!”