Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 87: Sơ tâm

Mọi người nhìn cảnh tượng trình diễn trong ảo cảnh, đều có chút ngốc.

Dựa vào tình hình trước mắt, Lạc Băng Oánh rõ ràng đã nghĩ thoáng, không còn chấp nhất với Khương Vọng Đình, vậy về sau lại là vì sao mà vì yêu sinh hận?

Lâm Đông Linh kéo kéo ống tay áo Lâm Yên Lam, khó hiểu nói: “A tỷ, nàng thật sự là tên Quỷ Quân xấu xa kia sao?”

Lâm Yên Lam sờ sờ đầu nàng.

Quý Thời Nghiên là người từng trải, lắc đầu nói: “Chuyện tình yêu, vốn là nói không rõ. Hiện nay nàng vẫn yêu Khương Vọng Đình, chỉ cần phần tình yêu này không tán, liền có vô số lý do sinh hận.”

Lâm Yên Lam nói: “Ta hiểu, thế sự vô thường.”

Lý Miên Khê lại nhìn về phía Khương Hoàn, có chút cảm khái nói: “Khương học trưởng, ngươi vẫn luôn đang tìm Bệ hạ, tìm suốt 6000 năm? Ngươi không vất vả, không khó chịu sao?”

Khương Hoàn hỏi ngược lại: “Ngươi vì cứu Lý Túc Nhai mà dẫn Chu Minh Ly Diễm đốt người, vất vả sao? Khó chịu sao?”

Lý Miên Khê “A” một tiếng, vội lắc đầu nói: “Đó là ta tự nguyện.”

“Ta cũng là tự nguyện.” Khương Hoàn thấy bộ dáng hắn có chút ngây thơ, cười nói: “Tiểu bằng hữu, nhân lúc ngươi hiện tại còn không trải qua, nói cho ngươi hai câu, nếu ngươi thích ai, ngàn vạn đừng nghẹn không nói mà chỉ đứng đợi, trên trời sẽ không tự nhiên rớt xuống bánh có nhân, chỉ có chính ngươi chủ động đi truy tìm, mới có thể đạt được thứ mình muốn.”

Lý Miên Khê cái hiểu cái không, nói: “Vậy nếu ta đuổi theo, cũng đuổi không kịp thì sao?”

“Vậy xem chính ngươi.” Khương Hoàn nghĩ nghĩ, nói: “Muốn theo đuổi người khác, ngàn vạn không thể quá rụt rè, đừng hy vọng chỉ cần một ánh mắt của ngươi, người đã bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo quay lại truy ngược ngươi. Cũng đừng truy đến mức lạc mất bản thân, ngẫm lại a, nếu ngươi ngay cả bản thân cũng đánh mất, ngươi còn có gì để người khác thích ngươi chứ?”

Những người khác nghe thấy thế nhưng không lời gì để nói, thầm nói vị này làm Khương Đế làm gì, đều truy người truy thành một thế hệ tình thánh.

Phong Việt Từ cũng lẳng lặng mà nghe hắn nói chuyện.

Khương Hoàn nắm tay y, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay y.

Phong Việt Từ rút tay về, nói: “Đừng nháo.”

Những người khác: “……”

Tâm tình Khương Hoàn rất tốt mà nở nụ cười, chuyển đề nói: “Bệ hạ nhà các ngươi, A Việt nhà ta từng nói qua —— nguyện quân yêu ta, đừng quên sơ tâm, chính là đạo lý này.”

Lý Miên Khê như suy tư gì, liên tục gật đầu.

“Bất quá, ta vẫn muốn nói thêm một câu,” Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, rút đi bộ dáng lười nhác, nói: “Nguyện ta yêu quân, không phụ sơ tâm.”

Phong Việt Từ giương mắt đối diện ánh mắt sáng ngời của hắn.

Mọi ngưởi ngẩn ra trong chớp mắt, mới hiểu ước nguyện ban đầu của Khương Hoàn khi nói lời này, tức khắc lại bị bầu không khí ngọt ngào quanh quẩn không tiêu tan giữa hai người tắc một miệng cẩu lương.

Khương Hoàn nói: “A Việt, ta thêm vậy được không?”

Nguyện quân yêu ta, đừng quên sơ tâm.

Là Phong Việt Từ vì thâm tình của Khương Hoàn mà động tâm, quan tâm cùng khuyên nhủ hắn, nhắc nhở hắn không cần quên bộ dáng ban đầu của chính mình.

Nguyện ta ái quân, không phụ sơ tâm.

Là Khương Hoàn minh bạch tâm ý của Phong Việt Từ, đáp lại.

Chuyện tình cảm vốn biến số rất nhiều, đích xác nói không rõ, nhưng vô luận là vì chính mình, vẫn là vì người mình yêu, đều nên nhớ kỹ bốn chữ “Không phụ sơ tâm”.

Mặt mày Phong Việt Từ thanh trừng, nghiêm túc nói: “Rất tốt.”

Bốn người khác nhìn Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ, đều sinh ra một loại cảm giác tự đáy lòng —— trên đời này không còn có ai càng thích hợp với nhau hơn bọn hắn.

Lâm Yên Lam bật thốt nói: “Khi nào các ngươi đại hôn a?”

Nói xong nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, người lúc trước nói hai người “thời gian ở chung ngắn ngủi, thành thân quá gấp” còn không phải là chính nàng sao? Hiện tại sao lại tới giục hôn?

Khương Hoàn vừa nghe lời này liền không có sắc mặt tốt, nói: “Nếu không có mấy chuyện vớ vẩn này của các ngươi, ta đã sớm định ra hôn kỳ.”

Phong Việt Từ nói: “Chuyện ở đây xong rồi, đều theo ngươi.”

Mắt Khương Hoàn sáng rực lên, cố ý hỏi: “Hôn kỳ cũng do ta định sao?”

Phong Việt Từ không chút do dự, đáp: “Đúng vậy.”

Khương Hoàn ôm lấy y xoay một vòng, mặt mày hớn hở mà nói thầm cùng y, đại để là thương thảo chuyện kết hôn, ý cười làm thế nào cũng ngăn không được.

Lâm Đông Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực Lâm Yên Lam.

Lý Miên Khê đỏ mặt, che mắt lại.

Quý Thời Nghiên bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, trong lòng biết hôn kỳ này chắc chắn sẽ rất gần, vẫn là chuẩn bị hạ lễ sớm một chút thì tốt hơn.

Ảo cảnh lại bắt đầu, tiếp tục chuyện xưa chưa kể xong.

Khương Vọng Đình hộ tống đoàn người Lạc Băng Oánh trở lại Giang Tuyết Thành.

Lạc Băng Oánh nói: “Ngươi muốn tìm được Diệp Vô Việt, phương pháp đơn giản nhất đó là đi Bích Không Cảnh, cầu Ma Vương Bệ hạ giúp ngươi.”

Khương Vọng Đình nghe vậy, tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói: “Ta nghe nói thang trời sớm đã biến mất, làm cách nào mới có thể đi đến Bích Không Cảnh?”

Lạc Băng Oánh nếu nói ra biện pháp này, liền không phải không hề có nguyên do, liền nói ngay: “Ngươi có thể thử dùng Hư Không Linh Toa của Mê Hoặc Thành một lần, không cần đi lên thang trời, xuyên qua không gian liền có thể đi thẳng đến bên ngoài Bích Không Cảnh.”

Khương Vọng Đình nhướng mày: “Mê Hoặc Thành? Tông Thần?”

Lạc Băng Oánh trầm mặc một lát nói: “Ta đi cùng ngươi, có một số việc cũng nên nói rõ ràng với gã.”

Lúc trước trong lòng nàng có khúc mắc, cho rằng chính mình vẫn còn để ý, hiện giờ nhìn thấy Khương Vọng Đình, mới phát hiện kỳ thật cũng không phải nhớ nhung hay không bỏ xuống được như trong tưởng tượng.

Nàng tránh Tông Thần mười năm, Tông Thần đợi nàng mười năm.

Nói không cảm động là giả, nhưng không thích chính là không thích.

Trải qua khổ luyến không bệnh mà chết không bao lâu, Lạc Băng Oánh càng không muốn suy nghĩ đến chuyện tình ái gì, nàng hiện tại chỉ một lòng làm thành chủ của nàng.

Khương Vọng Đình cùng Lạc Băng Oánh đi Mê Hoặc Thành.

Tông Thần sớm đã được truyền tin, biết Lạc Băng Oánh thế nhưng nguyện ý tới Mê Hoặc Thành, sớm đã chờ ở cửa thành đón chào.

Bất quá chờ gã thấy được người bên cạnh Lạc Băng Oánh, tươi cười trên mặt liền chậm rãi biến mất.

Khương Vọng Đình làm như không thấy, khi đi lướt qua gã mới không chút để ý mà nói một câu: “Đừng bày sắc mặt này với ta, ta cũng chỉ tới mượn chút đồ đi tìm người. Nàng là tới tìm ngươi.”

Sắc mặt Tông Thần tức khắc từ mưa chuyển nắng, lại cũng kinh ngạc nói: “Mười năm, ngươi còn đang tìm y?”

Khương Vọng Đình thuận miệng nói: “Mười năm, ngươi không phải còn đang truy tiểu cô nương.”

Tông Thần: “……”

Khương Vọng Đình nói rõ ý đồ đến.

Nhưng Hư Không Linh Toa là tín vật của Mê Hoặc Thành, dù cho Tông Thần là thiếu thành chủ cũng vô pháp đưa nó cho người ngoài, vì vậy gã liền mang hai người đi gặp Thành chủ.

Mê Hoặc Thành chủ một lời khách khí cũng chưa nói, trực tiếp cự tuyệt.

“Có một chuyện các ngươi có lẽ không biết, sớm tại hội nghị trăm thành mười mấy năm trước, Trọng Lăng Thành chủ đã tuyên bố với các thành, Bệ hạ đóng cửa Bích Không Cảnh, đang bế tử quan, trước khi ngài ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng không nỡ đánh nhiễu.”

Dứt lời, thành chủ liền xoay người rời đi.

Tông Thần làm một cái thủ thế bất đắc dĩ với Khương Vọng Đình, nói: “Ngươi cũng thấy đó, không phải ta không giúp ngươi, mà là biện pháp này không thể thực hiện được.”

Lạc Băng Oánh nhìn gã, nói: “Không phải ngươi nói trước đây ngươi thường xuyên trộm……”

Tông Thần vội vàng đưa mắt ra hiệu với nàng, chỉ chỉ phương hướng Thành chủ rời đi, dùng miệng làm khẩu hình “Hư”.

Ba người ra ngoài, Lạc Băng Oánh mới cười như không cười mà nói tiếp: “Không nghĩ tới thiếu thành chủ Mê Hoặc Thành ngươi còn có lúc biết sợ.”

Tông Thần thấy nàng khó được mà tươi cười, trong lòng vui vẻ, lại bắt đầu trêu đùa: “Lời nói cũng không thể nói như vậy, không phải ta vẫn luôn rất sợ ngươi sao?”

Lạc Băng Oánh kỳ quái nói: “Ngươi sợ ta làm gì?”

Tông Thần bẻ ngón tay tính toán: “Nhiều, sợ ngươi ăn không ngon ngủ không tốt, sợ ngươi không vui, sợ ngươi……”

Lạc Băng Oánh: “Đủ rồi.”

Khương Vọng Đình mặt vô biểu tình mà dương đao, chọc chọc mặt đất, ý bảo bọn họ bên này còn có người.

Nhưng đám người Quý Thời Nghiên ở ngoài ảo cảnh sắc mặt cổ quái, không nghĩ tới tên cuồng ma tú ân ái Khương Đế này còn có thời điểm bị người khác tú đến vô ngữ.

Hả giận a!

Mọi người hứng thú bừng bừng mà xem tiếp tục.

Có lẽ là bệnh chung của nam hài, thời niên thiếu Tông Thần cũng có chút hỗn, luôn trộm lấy Hư Không Linh Toa đi thí nghiệm.

Cũng không biết cha gã là thật sự không biết, vẫn là sủng nhi tử, nhắm một mắt mà mở một mắt.

Tóm lại, Tông Thần lại làm lại trò cũ.

“Ta là xem ở mặt mũi Băng Oánh mới tin ngươi giúp ngươi,” Tông Thần nhân lúc Lạc Băng Oánh đang đánh giá cảnh trí quanh thân, thấp giọng nói với Khương Vọng Đình: “Về sau ngươi cách xa nàng chút, bằng không lại chọc nàng thương tâm.”

Khương Vọng Đình – cái gì cũng chưa làm – đã cõng cái nồi to, bất quá xem ở việc gã hỗ trợ hắn, cũng không so đo hay biện giải, tùy ý gật gật đầu.

Tông Thần mở cánh cổng phong ấn tín vật ra, mang hai người lặng lẽ lén đi vào, vừa đi vừa nói: “Kỳ thật ta cũng đã rất nhiều năm không dùng qua Hư Không Linh Toa, chính là từ năm đó……”

Nói được một nửa, Tông Thần dừng một chút, không nói tiếp.

Gã niên thiếu từng vận dụng Hư Không Linh Toa, trong lúc vô ý xuyên qua tới Vô Niệm Thành quỷ dị kia, hôm nay nhớ tới, đều còn có một loại cảm giác sợ hãi sởn tóc gáy không cách nào tiêu tan.

Cũng chính là từ khi đó, gã rốt cuộc không lại động đến Hư Không Linh Toa.

Ba người đi tới tận cùng bên trong, thấy Linh Toa phiêu phù giữa không trung.

Khương Vọng Đình nhìn chằm chằm nó, Lạc Băng Oánh nhìn thoáng qua, lại cúi đầu vỗ về Giang Thiên Tuyết Lụa quanh thân, nói: “Lực lượng của tín vật rất mạnh, vì sao các ngươi đều phong ấn không cần?”

“Tín vật trăm thành đều không giống nhau, có vài món không thể dễ dàng mang theo” Tông Thần ngược lại khen nói: “Bất quá Giang Thiên Tuyết Lụa cực kỳ xứng với ngươi, hoàn cũng đẹp.”

Lạc Băng Oánh gật gật đầu, không nói gì nữa.

Khương Vọng Đình vẫn luôn nhìn Hư Không Linh Toa, bỗng nhiên nói: “Nếu có thể dẫn người đi bất luận nơi nào, vậy hà tất còn phải vòng vo đi Bích Không Cảnh gặp Ma Vương? Làm Linh Toa này mang ta đến chỗ Vô Việt không phải được rồi sao?”

“Chưa ai từng thử làm như vậy.” Tông Thần cảm giác hắn đối Diệp Vô Việt đều điên cuồng, giải thích nói: “Linh Toa không thể tìm người, chỉ có thể đưa ngươi tới chỗ nào đó, nếu ngươi biết Diệp Vô Việt ở đâu, nó thật ra có thể mang ngươi đi, vấn đề là ngươi không biết.”

Nếu biết được, hà tất còn cần Hư Không Linh Toa, núi đao biển lửa Khương Vọng Đình cũng trực tiếp băng qua.

Khương Vọng Đình nói: “Ta muốn thử.”

Tông Thần chau mày nói: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết chuyện này nguy hiểm bao nhiêu không? Không cẩn thận một chút liền sẽ lưu lạc trong khe nứt không gian, rốt cuộc không về được!”

Khương Vọng Đình không để bụng.

Không ai thử qua, không có nghĩa không thể.

Chỉ cần có một chút khả năng, hắn liền không sợ tiền đồ ngàn khó vạn hiểm.

Tông Thần thấy hắn như thế, vội nói: “Băng Oánh, ngươi khuyên nhủ hắn.”

Lạc Băng Oánh nhàn nhạt nói: “Ngươi quá xem trọng ta, trừ phi hiện tại Diệp Vô Việt liền xuất hiện trước mặt hắn, nếu không không ai khuyên được hắn.”

Tông Thần còn muốn nói gì, Khương Vọng Đình nói: “Được rồi, đừng nhiều lời, thời gian gấp gáp.”

“……” Tông Thần nói: “Được. Vậy ngươi đứng đừng nhúc nhích, trong lòng nghĩ Diệp Vô Việt, ta thi pháp.”

Lạc Băng Oánh thối lui vài bước.

Tông Thần phiên tay kết ấn, linh lực từ lòng bàn tay tràn vào Hư Không Linh Toa.

Một lát, Linh Toa quang mang đại thịnh, phút chốc đong đưa kịch liệt lên.

Tông Thần đẩy mạnh tốc độ chuyển vận linh lực, rất nhanh trên trán đã thấm mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái……”

Linh Toa run rẩy ngã xuống khỏi đài cao, nổi lên bạch quang chói mắt, đồng thời, cũng sinh ra một cổ lực hút thật lớn.

Tông Thần hô: “Không đúng! Cẩn thận!”

Khương Vọng Đình ánh mắt sắc bén, cầm chuôi đao.

Lại thấy Tông Thần đảo mắt đã bị hút vào trong Linh Toa, trong khoảnh khắc, Tuyết Lụa của Lạc Băng Oánh liền quấn lên cánh tay Tông Thần, muốn giữ chặt gã, lại cùng gã bị truyền tống rời đi.

Mà một cổ bạch quang khác theo đó xuất hiện, thân ảnh Khương Vọng Đình cũng tại chỗ biến mất.