Bạch y nhân ôm đứa trẻ rời đi, hình ảnh lại không tùy theo mà đổi thành phàm thế.
Mà lại quay chung quanh đứa trẻ đã từng nói “Ta không cần” mà triển khai.
Nam hài lớn lên từng ngày, đám người Khương Hoàn đã xem đến rõ ràng —— gã chính là thiếu thành chủ Mê Hoặc Thành, Tông Thần.
Quý Thời Nghiên nói: “Vậy đứa trẻ sơ sinh vừa rồi chính là Lạc Băng Oánh? Nhưng ta không nghe nói qua, Lạc Băng Oánh từng đính hôn cùng Tông Thần từ trong bụng mẹ.”
Lâm Yên Lam lắc lắc đầu, nói: “Nhưng ta có thể lý giải, năm đó người nàng thích chính là…… Tự nhiên không muốn để người khác biết được việc này.”
Dứt lời, nàng nhìn Khương Hoàn.
Khương Hoàn nắm Phong Việt Từ, vô pháp thân thiết cũng chỉ có thể sờ sờ tay, cũng không ngẩng đầu nói: “Nhìn ta làm gì?”
Lâm Yên Lam không nói.
Tính tình Quý Thời Nghiên không dịu dàng giống như Lâm Yên Lam, nói thẳng không cố kỵ: “Thế nhân đều biết, năm đó Lạc Băng Oánh thích Khương Đế, cũng chính là ngươi. Hơn nữa giữa trăm thành, Giang Tuyết thành chính là tòa thành đầu tiên thần phục Khương Đế, khi đó tất cả mọi người đều truyền phong hoa tuyết nguyệt giữa ngươi cùng nàng, nói các ngươi từ……”
Phong Việt Từ lẳng lặng nghe, bất động thanh sắc.
“Ngừng ngừng ngừng!” Khương Hoàn càng nghe càng thấy không thích hợp, nói: “Ngươi có phải còn muốn kể ta cùng nàng nói từ thơ từ ca phú tới nhân sinh triết học không? Tiểu bằng hữu, Ma Vương Bệ hạ nhà các ngươi còn ở đây, nói chuyện có thể chú ý chút hay không?”
Quý Thời Nghiên bình tĩnh nói: “Ta chính là đang nói cho Bệ hạ nghe.”
Khương Hoàn: “……”
Hắn hủy đi vô số cp, trăm triệu không nghĩ tới, còn có một ngày bị người khác hủy cp.
Khương Hoàn cười nhạo, ngẩng đầu nói: “Ta thấy ngươi chính là chán sống.”
Một cái liếc mắt này của hắn thực thực tại tại mà chứa đầy sát khí.
Lý Miên Khê kéo kéo ống tay áo Quý Thời Nghiên.
Quý Thời Nghiên nghiêm túc nói: “Ta là ăn ngay nói thật, vẫn chưa thêm mắm thêm muối, cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là trần thuật lại với Bệ hạ chuyện năm đó mà thôi.”
“Tai nghe là giả, đạo lý này còn chờ ta dạy ngươi?”
“Ta cũng nói, là người khác truyền bá.”
Quý Thời Nghiên từ trước đến nay có gì nói nấy, cũng không quản có thể đắc tội Khương Đế hay không.
Khương Hoàn nói: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng có A Việt ở đây, ta sẽ không dám đánh ngươi.”
Quý Thời Nghiên nói: “Không có Bệ hạ, ta cũng sẽ nói vậy.”
Phong Việt Từ nhìn cảnh tượng phía trước, chưa quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Đừng cãi nhau.”
Quý Thời Nghiên lập tức câm miệng.
Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, nói: “Không cãi nhau, là đám nhóc con này đều thiếu giáo huấn.”
Lý Miên Khê nằm cũng trúng đạn: “……”
Phong Việt Từ vỗ vỗ tay Khương Hoàn, trấn an.
Tâm tình Khương Hoàn tốt lên, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên ý cười, nói: “Ta không có quan hệ gì cùng với Lạc Băng Oánh, thật đó.”
Phong Việt Từ nói: “Không sao.”
Y trời sinh tính đạm bạc, thất tình không nhiễu, dù cho yêu Khương Hoàn, cũng bằng phẳng như thanh phong minh nguyệt, làm sao biết được khi người khác lâm vào tình yêu, chính là làm thế nào cũng dây dưa không dứt.
Trong từ điển của y, đại để là không có loại từ như “Tranh giành tình cảm”.
Vô luận là khi trông thấy Khương Hoàn ở chung cùng Lạc Băng Oánh trong Vọng Nguyệt Đồ, vẫn là giờ phút này nghe Quý Thời Nghiên nhắc tới, trong đầu y đều là đang tự hỏi quan hệ giữa các bên, chải vuốt tiền căn hậu quả, mà không hề đặt nặng tâm tư vào tình yêu.
Y đã lựa chọn Khương Hoàn, liền tín nhiệm Khương Hoàn từ đầu đến cuối, sẽ không vì bất luận chuyện gì mà dao động.
Khương Hoàn nói: “Việt Việt?”
“Vọng Đình,” Phong Việt Từ thấy bộ dáng Khương Hoàn vô cùng để ý, liền lên tiếng nói: “Ta tin ngươi.”
Khương Hoàn tức khắc mặt mày hớn hở, cũng không so đo cùng tiểu nha đầu, cười hôn y một chút, cọ mặt y nói: “A Việt tốt nhất.”
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình cũng thực tốt.”
Lâm Yên Lam bất đắc dĩ mà che mắt Lâm Đông Linh lại.
Lý Miên Khê không dám nhìn.
Quý Thời Nghiên sờ sờ ngực, lại nhớ Vô Phương ca ca của nàng.
Ảo cảnh biến hóa, mọi người ngừng nói, ngẩng đầu nhìn lại.
Từ khi bạch y nhân rời đi, ước chừng đã qua hai ba năm.
Tông Thần thiên tư thông minh, thực mau liền thông qua khảo nghiệm của phụ thân, bắt đầu tiếp xúc tín vật của Mê Hoặc Thành—— Hư Không Linh Toa.
Hư Không Linh Toa có thể xuyên qua không gian, tùy theo tâm ý người sử dụng, nháy mắt liền có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào.
Vì thế Tông Thần đột phát kỳ tưởng nói: “Phụ thân, vậy ta có thể dùng Hư Không Linh Toa đi gặp Bệ hạ không?”
Mê Hoặc Thành chủ nói: “Hư Không Linh Toa có thể mang ngươi đi, nhưng Bích Không Cảnh có kết giới, ngươi vào không được.”
Tông Thần vô cùng tiếc nuối, lại tò mò hỏi: “Vậy ta có thể không nghĩ gì hết, làm Linh Toa mang ta tùy ý xuyên qua không gian sao?”
Mê Hoặc Thành chủ vỗ vỗ đầu gã, đi qua bên cạnh gã, nói: “Dựa vào thực lực của ngươi, chuyện này rất nguy hiểm. Thần Nhi, tập trung tu hành đi, con đường của ngươi còn rất dài.”
Tông Thần cái hiểu cái không.
Nhưng gã tâm tính thiếu niên, vẫn là giấu phụ thân, trộm sử dụng Hư Không Linh Toa.
Ban đầu, Linh Toa chỉ có thể mang gã xuất hiện ở phụ cận Mê Hoặc Thành, gã thử một lần lại một lần, lá gan cũng càng lúc càng lớn.
Như thế lại trôi qua hai năm.
Lúc này đây, vận may không còn đi cùng gã, gã xuyên qua tới một địa phương kỳ quái, tất cả chứng kiến trước mắt đều là từng tấm bia đá dựng đứng, âm phong từng trận, có chút giống mộ địa người chết.
“Có ai không? Đây là nơi nào?”
Thiếu niên Tông Thần đi về phía trước, nhưng con đường tràn đầy bia mộ này lại giống như vĩnh viễn đi không đến kết thúc.
Không biết qua bao lâu, mới có một đạo thanh âm đáp lại: “Vô Niệm Thành.”
Tông Thần ngẩn người, theo thanh âm rơi xuống, trước mắt gã xuất hiện một cánh cửa, cạnh cửa đứng một người, bộ dáng thấy không rõ, mơ hồ như là một nam nhân trẻ tuổi.
Tông Thần nhìn chằm chằm hắn nói: “Vô Niệm Thành? Ngươi là người thủ vệ!”
Nam nhân trẻ tuổi liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận gã, nói: “Trên đời này ngoại trừ Bệ hạ, cũng chỉ có Hư Không Linh Toa có thể đưa người đến nơi này, ngươi là thiếu thành chủ Mê Hoặc Thành.”
Tông Thần nói: “Đúng vậy! Tiền bối, ngươi nói nơi này là Vô Niệm Thành, nhưng ngoại trừ ngươi, một người ta cũng chưa nhìn đến.”
Nam nhân trẻ tuổi nhàn nhạt nói: “Dưới chân ngươi cùng bên cạnh ngươi, không phải đều là người sao.”
Tông Thần cả kinh, nhìn chằm chằm những tấm bia đá kia, mạc danh rùng mình.
Nam nhân trẻ tuổi phất tay nói: “Trở về đi, nếu không muốn chết, về sau đừng đến nữa.”
Tông Thần chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô hình vọt tới, nháy mắt liền đánh mạnh vào gã.
Gã bừng tỉnh trong phòng, nhìn chằm chằm Hư Không Linh Toa lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói: “Vô Niệm Thành?”
Cảnh tượng tan đi.
Tông Thần lớn lên trong ảo cảnh, như lời nam tử thần bí kia nói, không còn đến “Vô Niệm Thành” nữa, tương ngộ lần đó, càng như là một hồi mộng cảnh ly kỳ.
Lý Miên Khê nhịn không được mở miệng nói: “Người kia là Ngô đại công tử đúng không?”
Quý Thời Nghiên gật gật đầu nói: “Vô Niệm Thành, chắc chắn là Thiên Ma.”
Lâm Yên Lam ngữ điệu nhu hòa, có chút cảm khái nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng Thiên Ma cùng Quỷ Quân là người quen cũ, không nghĩ tới là Tông Thần.”
Khương Hoàn như suy tư gì nói: “Chỉ có Hư Không Linh Toa có thể dẫn người đến Vô Niệm Thành, Tông Thần vì Lạc Băng Oánh ăn trộm Hư Không Linh Toa, chẳng lẽ là Lạc Băng Oánh muốn đi Vô Niệm Thành?”
Phong Việt Từ phất tay áo, trước mắt đã biến thành cảnh tượng khác, cung điện nguy nga từng chút bày ra, một thiếu nữ khoác cung trang chậm rãi đi tới, xem bộ dạng này, đúng là Lạc Băng Oánh khi còn niên thiếu.
Khương Hoàn nói: “Đây là Khương Vương triều? Xem ra thời gian tuyến cũng khớp với Vọng Nguyệt Đồ.”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Băng Oánh còn nhỏ đã là một mỹ nhân băng giá, chỉ khi ngửa đầu nhìn về phía thiếu niên trên cây, cầm lòng không đậu liền lộ ra sự hoạt bát sinh động ra mà tuổi này ứng có, nàng hô: “Vọng Đình ca ca? Đừng ngủ!”
Khương Vọng Đình kiều chân nằm, lật người qua tiếp tục ngủ.
Lạc Băng Oánh đứng tại chỗ, có chút tức giận, duỗi tay chọc chọc thân cây, cây cối đong đưa, thoáng chốc đánh thức thiếu niên.
Khương Vọng Đình nói: “Uy!”
Lạc Băng Oánh vẫy tay: “Ngươi xuống dưới a!”
Khương Vọng Đình ngáp một cái, không quá vui nói: “Bận ngủ không rảnh.”
Lạc Băng Oánh có chút cô đơn mà méo miệng, nói thầm: “Mỗi lần tìm ngươi đều nói không rảnh, vậy ngươi đến tột cùng khi nào rảnh?”
Khương Vọng Đình không xuống dưới, ném một con dế mèn làm bằng cỏ dại xuống, thuận miệng nói: “Cho ngươi, đừng ồn, tự mình chơi đi.”
Lạc Băng Oánh nhìn chằm chằm con dế mèn cực xấu kia, tức giận đến muốn đánh hắn, đi qua nhặt lên, lại cảm thấy vẫn là rất đáng yêu, nhịn không được nhấp môi cười rộ lên, chọc con dế mèn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Ngươi chính là hỗn đản.”
Bên ngoài ảo cảnh, vài người đồng thời nghiêng đầu.
Quý Thời Nghiên tán đồng nói: “Hỗn đản.”
Lâm Yên Lam thở dài nói: “Hỗn đản.”
Lâm Đông Linh nhỏ giọng nói: “Hỗn đản.”
Khương Hoàn: “……”
Hắn làm gì hỗn đản? Thật xấu xa!
Lý Miên Khê nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu nói: “Ta cảm thấy tiểu cô nương này không giống Quỷ Quân một chút nào.”
Quý Thời Nghiên cũng nói: “Đáng yêu hơn Quỷ Quân quá nhiều.”
Lâm Yên Lam muốn nói lại thôi nói: “Khương công tử, ngươi…… Ai.”
“Ta làm sao chứ?” Khương Hoàn không thể hiểu được, chạm chạm Phong Việt Từ nói: “A Việt ngươi bình xử thử xem, ta làm gì hỗn đản?”
Phong Việt Từ nghĩ nghĩ, nói: “Không biết.”
Lâm Yên Lam giải thích nói: “Bệ hạ là không hiểu tâm tư tiểu cô nương, nàng thích Khương Vọng Đình a. Nếu Khương Vọng Đình vô tâm, không làm gì mới là tốt nhất.”
Phong Việt Từ nói: “Thì ra là thế.”
Khương Hoàn thấy Phong Việt Từ nghe nàng, bóp tay y nói: “A Việt đừng nghe bọn họ nói lung tung, lúc đó chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể nhiều tâm tư như vậy?”
Phong Việt Từ trả lời: “Khi ngươi gặp ta, ngươi cũng còn nhỏ.”
Khương Hoàn: “……”
Khương Vọng Đình không dự đoán được Lạc Băng Oánh nhỏ như vậy liền động tâm, Diệp Vô Việt đồng dạng cũng không dự đoán được Khương Vọng Đình còn nhỏ như vậy cũng động xuân tâm a.
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại để chính là thế.
Cảnh tượng kế tiếp trong ảo cảnh, chính là lặp lại hình ảnh trong Vọng Nguyệt Đồ một lần nữa, chỉ là Vọng Nguyệt Đồ là thị giác của Khương Hoàn, mà giờ phút này, hẳn là thị giác của Lạc Băng Oánh.
Khương Vọng Đình bị Hoàng huynh làm hại, Lạc Băng Oánh vận dụng thuật pháp trên đại điện, đưa hắn rời đi, cũng bởi vậy gặp gỡ Tông Thần vừa từ bách thành ra tới.
—— “Khó được ra ngoài một chuyến, cư nhiên gặp phải thiếu thành chủ mất tích của Giang Tuyết thành?”
Tông Thần cố ý nói như thế.
Nhưng kỳ thật cũng không phải như thế, lúc này ra tới, gã căn bản không phải vì chuyện gì khác, mà đúng là phụng phụ mệnh tới tìm Lạc Băng Oánh bị đưa vào phàm thế mười mấy năm trước.
Gã vốn dĩ không nghĩ tới, lại nghĩ đến hôn ước còn tồn tại kia.
Nếu muốn giải trừ hôn ước, tất nhiên là muốn tìm thấy người trước, cho nên gã đành phải tự mình chạy một chuyến.
Bất quá gã không nghĩ tới, “Vị hôn thê” lớn lên ở phàm thế này lại xinh đẹp như vậy, bộ dáng hung ba ba còn có chút đáng yêu, làm gã cầm lòng không đậu liền sinh ra tâm tư trêu đùa.
Tông Thần ra tay giúp Lạc Băng Oánh giải quyết truy binh, diễn một màn anh hùng soái khí cứu mỹ nhân, cười tủm tỉm nói: “Giới thiệu một chút, ta là thiếu thành chủ Mê Hoặc Thành, Tông Thần.”
Lạc Băng Oánh đẩy gã ra, lạnh mặt nói: “Chắn đường.”
Dứt lời, phi thân liền đuổi theo Khương Vọng Đình vừa bị đưa ra hoàng thành.
Tông Thần: “……”
Gã lần đầu bị người hoàn toàn làm lơ như vậy, vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp, dưới sự bất mãn, cũng đã quên lúc trước chính mình nói muốn rời xa “Vị hôn thê”, lập tức đuổi theo.
Từng bức họa triển khai giống như một cuốn sách, vĩnh viễn dừng hình ảnh tại một tờ, lại đảo mắt liền lật qua trang khác.
Cảm tình khi niên thiếu phần lớn là thiên chân, thuần túy, sạch sẽ mà tốt đẹp, nhưng cũng có một chút không tốt—— phàm là khi đó động tâm yêu một người, đó chính là khắc cốt minh tâm. Nếu chưa từng được đến, vậy thì cả đời này, đều sẽ nhớ mãi không quên.
Liền như Khương Vọng Đình đối với Diệp Vô Việt.
Liền như Lạc Băng Oánh đối với Khương Vọng Đình.
Cũng như Tông Thần đối với Lạc Băng Oánh.