—— Khương Đế triệu tập bách gia tất nhiên không phải chuyện tốt gì.
Trong lòng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hạ quyết tâm duy trì phong phạm thế gia, cho dù Thái Sơn băng đỉnh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Trăm triệu không nghĩ tới, vẫn là chơi không lại Khương Đế Bệ hạ.
Thật vất vả giữ được đôi mắt trước cung điện lấp lánh kim quang của Khương gia, lúc này cũng mù.
Khương Đế đang ôm ai?
Không rõ không rõ, bọn họ không nhìn thấy.
“Bái kiến Bệ hạ!”
Người Khương gia bình tĩnh nhất, đứng dậy dẫn mọi người chào hỏi, thậm chí còn ẩn ẩn kiêu ngạo —— xem đi, Bệ hạ của chúng ta lợi hại biết bao nhiêu, tuy rằng độc thân lâu như vậy, nhưng vừa ra tay liền bắt được người tốt nhất!
Bệ hạ cùng Đạo Quân quả thật xứng đôi, trời sinh một đôi!
Khương Hoàn ôm đại mỹ nhân, tâm tình rất tốt, nói chuyện đều mang theo ý cười, nói: “Được rồi, đừng bày ra bộ dạng như vậy, đều ngồi đi.”
Phong Việt Từ mặt mày thanh trừng, tư thái thẳng thắn, phảng phất không phải ngồi trên người Khương Hoàn, mà như đang ngồi giữa trúc lâu, vẫn tĩnh nhã thong dong, không một tia khác thường.
Mọi người nhìn thấy cũng không tự chủ được bình tâm lại, thầm nói Đạo Quân quả nhiên là Đạo Quân, dưới loại tình huống này đều có thể bình tĩnh như vậy, chịu phục.
Người bách gia lại ngồi xuống, mắt lại nhìn cái bàn trước mặt chằm chằm, như là muốn nhìn ra một đóa hoa.
Khương Đế Bệ hạ đã dùng hành động cho thấy, tính tình hắn chính là loại chỉ làm theo ý mình, căn bản sẽ không để ý cách nhìn của người khác, cho nên bọn họ còn có thể nói gì?
Ngậm miệng căng tai, nghe là được.
Khương Hoàn thì thầm nói với Phong Việt Từ: “A Việt, ngươi nhìn biểu tình của bọn họ xem, thật thú vị đúng không?”
Phong Việt Từ lẳng lặng nhìn hắn.
Khương Hoàn cười cười, thấp giọng nói: “Lại nhìn nữa ta liền hôn ngươi.”
Hắn biểu thị tám chữ “Được một tấc lại muốn tiến một thước” vô cùng rõ ràng.
Phong Việt Từ ngồi yên chưa động, chỉ có ánh mắt hơi đổi, đạm như một vốc tuyết trong trẻo sâu thẳm, lạnh lẽo hư ảo, khiến người thanh tỉnh.
Người bình thường bị y nhìn như vậy, đã sớm chột dạ, không dám làm bậy, Khương Hoàn lại không để bụng, còn cười với y lợi hại hơn.
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”
Khương Hoàn nói: “Được được được, không náo loạn, Việt Việt đừng nóng giận.”
Bọn họ ngồi phía trên thì thầm với nhau, phía dưới có người ngồi không yên.
Tuy không dám lên tiếng, lại sôi nổi bắt đầu giao lưu ánh mắt.
—— làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
—— đừng hỏi ta, ta không biết.
—— Đạo Quân đây là bị ép buộc hay là tự nguyện? Nhìn không ra a!
—— còn phải nghĩ sao, tính tình Đạo Quân thế nào? Khẳng định là bị ép buộc! Đạo Quân thật đáng thương, bị Khương Đế coi trọng, các ngươi nói Khương Đế đã mấy ngàn tuổi rồi, này không phải trâu già gặm cỏ non sao!
—— ai bảo Đạo Quân lớn lên đẹp, trên đời này không có ai đẹp hơn y a.
—— Khương Đế Bệ hạ nhìn có chút đáng sợ a.
—— nhưng ta cảm thấy hắn lớn lên rất tuấn, cùng Đạo Quân còn…… Rất xứng đôi.
—— phi! Ai nói diện mạo hắn, ta là nói trên người hắn có cổ sát khí, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ, không thấy đám tiểu bối nhà chúng ta đều trốn ra sau sao!
Dưới tình huống ngay cả truyền âm cũng không đáng tin cậy này, người bách gia đã sớm luyện giao lưu ánh mắt đến lô hỏa thuần thanh, nháy mắt là có thể lĩnh hội ý tứ.
Gia chủ Khương gia nhìn không được, ho khan vài tiếng.
Mọi người làm lơ lão, tiếp tục giao lưu.
Khương Hoàn quét mắt, nói: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng ở đây giả làm người câm. Tới tới tới, cho các ngươi cơ hội, một người nói hai câu.”
Nói hai câu? Nói cái gì? Vạn nhất nói không đúng thì làm sao bây giờ?
Mọi người nháy mắt thu hồi tầm mắt, đồng thời nhìn về gia trưởng Khương gia, muốn lão bắt đầu trước.
Gia chủ Khương gia sắp bị đủ loại tầm mắt chọc thành cái sàng, lại vẫn lù lù bất động, thầm nói vừa rồi kêu các ngươi không nghe, lúc này muốn cầu người? Không có cửa đâu.
Huynh muội Khương gia ngồi gần đám tiểu bối các nhà khác, bị người kéo xiêm y vài lần, yên lặng rút vạt áo lại, ý bảo —— đừng ồn! Nghe Bệ hạ nhà chúng ta nói chuyện.
Mọi người: “……”
Chỉ nhà các ngươi có Bệ hạ a! Diệp gia cũng có a, có thể khiêm tốn một chút thân thiện một chút hay không a!
Cung điện to như vậy, lặng ngắt như tờ.
Phong Việt Từ nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Sau khi y lên tiếng, không khí thoáng chốc biến đổi, mọi người không tiếng động thở ra một hơi, cổ áp lực do Khương Đế mang đến kia rốt cuộc tan đi.
Có người mở miệng nói: “Không biết Khương Đế Bệ hạ triệu bách gia đến, có phải là muốn khai chiến cùng Tứ Quân Điện hay không?”
Đây là thứ mọi người muốn hỏi nhất.
Lúc trước Khương Chi Ý dựa theo phân phó truyền tin bách gia, lệnh bách gia nhanh chóng tới đây, người vi phạm chính là đứng về phía Tứ Quân Điện, ngụ ý còn không phải là muốn khai chiến sao?
Khương Đế vốn có thanh danh chinh chiến trăm thành, không phải do bọn họ nghĩ loạn.
Khương Hoàn không chút để ý nói: “Phải thì sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người nhịn không được thay đổi sắc mặt, hoặc nhíu mày, hoặc thở dài, hoặc lắc đầu.
Trong bách gia thị tộc, quá nửa người là không muốn khai chiến.
Trận chiến Thiên Cảnh năm xưa, khởi nguyên bị đánh đến vỡ thành mảnh nhỏ, không thể không đình chiến nghỉ ngơi hồi sức. Thật vất vả trận Thiên Cảnh hạ màn, bách gia thị tộc hình thành, bọn họ nghe theo tiền bối, trùng kiến đạo thống, bảy năm trước lại sinh ra một kiếp nạn lớn.
Cửu Trọng Thiên khuyết cùng Tứ Vô Kỳ Cảnh bị phong ấn trước đây phát sinh rung chuyển kịch liệt, dẫn đốt tai hoạ ngầm từ trận chiến Thiên Cảnh, nếu không có Thanh Huy Đạo Quân hy sinh thần hồn, còn không biết sẽ có hậu quả gì.
Bảy năm trước bách gia đều tổn thương thảm trọng, mấy năm nay mới thoáng hồi phục, nếu lại muốn khai chiến, thị tộc thực lực kém chút có khả năng liền phải huỷ diệt.
Cũng là vì vậy, thị tộc nhiều lần chịu đựng Tứ Quân Điện hoành hành ngang ngược, chưa từng tề tụ phản kháng. Bọn họ không nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ cho truyền thừa của thị tộc, nghĩ cho hậu bối tuổi nhỏ trong nhà.
Khương Hoàn vốc một sợi tóc dài của Phong Việt Từ, vừa chơi vừa nói: “Được rồi, cả đám đừng bày ra cái mặt khổ qua này nữa, cho ai xem vậy? Liền chút thực lực ấy của các ngươi, cho dù có đánh cũng không tới phiên các ngươi lên.”
Mọi người: “……”
Thật có đạo lý.
Sở dĩTứ Quân Điện cường thịnh, là vì có Tứ Quân, mà nay Khương Đế trở về, bãi bình Tứ Quân cũng không phải việc khó, vậy Tứ Quân Điện chẳng phải là tự sụp đổ sao?
Vô luận là Đế Vương hay Tứ Quân, thực lực mới là căn bản quyết định địa vị của bọn họ.
“Vậy Khương Đế Bệ hạ triệu chúng ta đến đây gấp……”
“Không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn nói với các ngươi, ta đã trở về, đừng suốt ngày mù quáng đi theo Tứ Quân Điện nữa, nhìn kết cục của Lý gia một cái.” Khương Hoàn nói, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, nghiêng đầu hôn lên mặt Phong Việt Từ một cái, cười nói: “Còn có chính là —— Thanh Huy Đạo Quân thuộc về ta, hôm nào mời các ngươi uống ly rượu mừng.”
“…………”
Thực tốt, sau khi mù mắt, người bách gia thành công điếc tai.
Khương Hoàn lại không cho bọn họ cơ hội điếc, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Nghe rõ không? Muốn ta cầm đao gõ từng người hay không?”
Đây nhất định là uy hϊếp!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mạnh mẽ ép ra tươi cười, rải rác trả lời: “Nghe, nghe rõ.”
Trường đao từ hư không hiện ra, Khương Hoàn nói: “Nói lại một lần.”
Mọi người hô hấp hơi nghẹn, tim đập đều ngừng một chớp mắt, nhanh tay xoa xoa ngực, lặng lẽ nhét Hộ Tâm Đan vào miệng, sau đó hít sâu, lộ ra nụ cười vô cùng chân thành, ấp tay, cùng nói: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Đạo Quân.”
Khương Hoàn vừa lòng gật đầu.
Phong Việt Từ vẫn chưa lên tiếng, an an tĩnh tĩnh, cả người đều ở vào một loại cảnh giới không minh huyền diệu.
Khi y an tĩnh đều như thế, mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen, nhưng lúc này, tình cảnh dưới mắt bọn họ lại thay đổi hương vị —— quá đáng thương, Đạo Quân đều bị Khương Đế bức đến mức vô pháp phản kháng, y lúc này khẳng định đang âm thầm thương cảm! Quá thảm a!
Khương Hoàn tranh công nói: “A Việt ngươi xem, tất cả mọi người đều đang chúc mừng chúng ta!”
Phong Việt Từ nói: “Thật tốt.”
Y nâng đầu, lại đối diện ánh mắt vừa đồng tình bất đắc dĩ lại vừa đau lòng của đám người.
Phong Việt Từ khó hiểu nói: “Chuyện gì vậy?”
Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, cảm thấy mỹ mãn nói: “A Việt đừng quan tâm bọn họ, bọn họ quá kích động, đều sắp kích động khóc.”
Mọi người: “……”
Phía dưới, Quý Thời Nghiên lạnh mặt nói: “Việc đại hôn, hiệu trưởng không biết, sính lễ chưa định, hắn liền dám nói ra ở đây, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu. Đạo Quân thiện tâm, hiện nay đã dung túng hắn như thế, về sau còn thế nào?”
Lâm Đông Linh nghiêng đầu, không quá hiểu rõ.
Lâm Yên Lam che tai nàng lại, ôn thanh nói: “Khương công tử đối xử với Đạo Quân rất tốt, tốt hơn bất kỳ kẻ nào.”
Quý Thời Nghiên nói: “Ban đầu ta cho rằng, Đạo Quân đánh với hắn thắng bại khó phân, nhưng hắn lại là Khương Đế…… Ngoại trừ Ma Vương Bệ hạ, còn ai có thể là đối thủ của hắn? Tính tình Đạo Quân quá tốt, ngày sau nếu cãi nhau, có lẽ cũng chỉ có hắn khi dễ Đạo Quân thôi.”
Ngô Nhất Ngạn xụ mặt, lâm vào trầm tư.
Lý Miên Khê có lương tâm nhất, nhỏ giọng biện giải cho Khương Hoàn, nói: “Khương công tử sẽ không khi dễ Đạo Quân.”
Dựa vào bộ dáng xem Đạo Quân như bảo bối kia của Khương Đế Bệ hạ, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, chẳng sợ cho dù thật sự cãi nhau, chỉ sợ một câu của Đạo Quân đã khiến hắn bó tay.
Quý Thời Nghiên nói: “Không được, sau tiệc ta liền truyền tin về Học cung.”
Lý Miên Khê nói: “Sau khi các học tỷ biết hẳn sẽ thực vui vẻ.”
Ngô Song Nhai đi đến bên cạnh hắn, nói: “Vui vẻ? Không phải là nên thương tâm sao?”
Lý Miên Khê nghĩ nghĩ, giải thích nói: “Không lâu trước đây, có vị học tỷ viết một bài luận văn, cho rằng Khương Đế không thích nữ sắc, còn biên soạn đoản tập về Khương Đế cùng Ma Vương Bệ hạ, khiến các sư trưởng ủng hộ Khương Đế cùng ủng hộ Ma Vương Bệ hạ đều giận đến dậm chân. Sư trưởng cho 0 điểm, học tỷ không thể tốt nghiệp, các học tỷ khác liền tới giúp nàng cãi với sư trưởng, kết quả thắng thua chưa định, liền đánh cuộc, ai cũng đi sưu tầm tư liệu lịch sử, tiếp tục luận chứng.”
“Học cung của các ngươi cũng quá kỳ ba đi!” Ngô Song Nhai nói được một nửa, nhớ tới cái gì, cường điệu nói: “Ta không phải nói ngươi, ngoại trừ ngươi, ta là nói bọn họ, loại chuyện này có gì đáng phải tranh luận chứ.”
Lâm Yên Lam lắc đầu, nói: “Bích Không Cảnh hủy, dù cho Ma Vương Bệ hạ quen biết Khương Đế từ trước, cũng khó có thể ở chung hòa thuận, không biết vì sao còn có người phỏng đoán bọn họ……”
Quý Thời Nghiên nói: “Ngoại trừ người có tính tình tốt như Đạo Quân, ai còn có thể chịu được Khương Đế? Nếu Ma Vương Bệ hạ trở về, tất nhiên người đầu tiên tìm đến tính sổ chính là hắn!”
Mọi người vây lại một chỗ, thấp giọng nghị luận.
Lại vào lúc này, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, mắt thấy mây trắng phiêu tán nơi chân trời, mây đen tầng tầng áp đỉnh, một khúc tỳ bà tùy theo mà đến.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, ý cười Khương Hoàn đã liễm đi, Phong Việt Từ đứng dậy, giương mắt nhìn về phía chân trời.
Trên tường thành nơi xa, không biết khi nào xuất hiện một hắc y nữ tử, ôm tỳ bà, bàn tay trắng khẽ gảy, quanh thân nàng sương mù như ẩn như hiện, lại khiến người không thấy rõ bộ dáng.
Diễm như đào lý, lạnh như băng sương, sắc đẹp bực này, nữ tử bách gia không một ai sánh bằng, lại là tuyệt đại giai nhân thế gian hiếm thấy.
“Quả nhiên là nàng,” Quý Thời Nghiên nói: “Giang Tuyết thành chủ, Lạc Băng Oánh.”
Lâm Đông Linh kéo tay Lâm Yên Lam tay, nói: “A tỷ, là nàng, nàng là Quỷ Quân!”
Lâm Yên Lam sờ đầu nàng, nhìn lên phía trên.
“Ta không thích uống rượu mừng, nhưng rượu tang không tệ.” Lạc Băng Oánh đàn tỳ bà, không chỉ bộ dạng, ngay cả thanh âm cũng không hề che dấu, nhìn Phong Việt Từ nói: “Nghe nói Thanh Huy Đạo Quân giỏi cầm, lại chỉ dùng tiếng đàn cứu người, chẳng lẽ ngươi không hiểu được, tiếng đàn cũng có thể gϊếŧ người sao?”
Vừa dứt lời, tiếng tỳ bà phiêu đãng, linh lực mạnh mẽ dật tản ra, thoáng chốc khiến đám tiểu bối tu vi yếu chút thất khiếu đổ máu.
Phong Việt Từ lặng im không nói, phất tay bày dao cầm ra, khẽ gảy dây đàn. Chỉ nghe tiếng đàn như gió mát, tỳ bà sâu kín, hai đạo sóng âm đâm nhau giữa không trung, lại không tiếng động tiêu tán.
Khương Hoàn nắm lấy chuôi đao, nói: “Ba tên kia đâu? Đều lăn ra đây đi, trên đường hoàng tuyền để các ngươi làm bạn.