Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 74: Đạo

Người tu hành không có bốn mùa, mắt thấy đã là ngày mùa thu, trong đình viện hoa vẫn nở không tàn, chỉ có gió lạnh thổi tan hơi nước mờ mịt trên ly trà, mang đến vài phần lạnh lẽo.

Sau khi chào hỏi, bọn tiểu bối theo thứ tự ngồi xuống, đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im tiếng không nói.

Khương Hoàn thuận miệng nói: “Sao thế, mới một tháng không gặp đều biến thành người câm?”

Lâm Yên Lam ngay khi Lâm gia xảy ra chuyện đã biết được thân phận Khương Hoàn, hiện giờ tự tại hơn những người khác nhiều, nàng thở dài: “Chỉ là không biết nên nói gì.”

Bốn ma tướng đã xuất hiện ba người, còn đều bình tâm tĩnh khí mà ngồi vây quanh nói chuyện cùng Khương Đế, chưa từng động thủ, nói ra ngoài cũng không ai dám tin.

Khương Hoàn nói: “Muốn nói cái gì thì nói cái đó, người như ta phiền bộ dạng khổ tình của người khác nhất, hiện tại không phải đều tung tăng nhảy nhót sao, có gì phải thở ngắn than dài.”

Lâm Yên Lam bất đắc dĩ.

Nói thật, năm đó một bộ khổ tình rõ ràng chính là Khương Đế, tựa như khắp thiên hạ đều thiếu nợ hắn, người chắn gϊếŧ người, thần chắn đồ thần.

Không giống tính tình sinh ra đã mạnh mẽ của Đạo Quân, Khương Đế không có nửa điểm nhân từ trìu mến, đương nhiên hiện tại Khương Hoàn cũng không thấy có, nhưng khác nhau lớn nhất chính là…… Cả người Khương Hoàn là sống, mà Khương Đế là tử khí trầm trầm.

Lâm Yên Lam nhớ tới khi mới gặp Khương Hoàn tại Lâm gia, kỳ thật hắn khi đó càng giống Khương Đế, chỉ là về sau……

Về sau Khương Hoàn động tâm với Đạo Quân.

Lâm Yên Lam suy nghĩ phiêu tán, Quý Thời Nghiên nói tiếp: “Ta cho rằng Khương Đế triệu tập bách gia, kêu chúng ta tề tụ về đây, là muốn một lưới bắt hết chúng ta.”

Khương Hoàn chỉ đổ một ly trà đặt trước mặt Phong Việt Từ, liền buông ấm trà xuống.

Lý Miên Khê lại cầm lấy, châm trà cho mọi người.

Khương Hoàn như nghe thấy chuyện hài hước gì, nói: “Ta gϊếŧ người khi nào cần một lưới bắt hết? Các bạn nhỏ, đừng xem trọng chính mình quá, nên học cách tiếp thu sự thật.”

Lời này không khỏi quá đáng giận.

Nhưng lại là sự thật.

Đừng nói bốn ma tướng hiện giờ đều đã chuyển sang kiếp khác, thực lực không bằng trước đây, cho dù là thời kỳ toàn thịnh năm đó, cũng không ngăn được một đao của Khương Đế.

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”

Khương Hoàn nở nụ cười, chỉ ngồi một lát liền nguyên hình tất lộ, thân thể dựa gần đến mức sắp ôm y, nói: “Được được được, quan ái tiểu bằng hữu, ta hiểu ta hiểu.”

Tính tình Ngô Song Nhai táo bạo nhất, nhịn không được nói: “Khương Đế ghê gớm lắm sao?”

Khương Chi Mộng khoe khoang cùng tiểu đồng bọn, nói: “Bệ hạ quả thật ghê gớm nha!”

Ngô Song Nhai nói: “Hừ, trước Khương Đế còn có Ma Vương Bệ hạ!”

“Học cung có câu nói ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’,” Khương Chi Mộng làm mặt quỷ, nói: “Nếu thật sự đánh nhau, Khương Đế Bệ hạ tất nhiên sẽ không sợ Ma Vương Bệ hạ!”

“Ma Vương Bệ hạ lợi hại hơn!”

“Khương Đế Bệ hạ lợi hại hơn!”

Hai người lại bắt đầu ngươi một câu ta một câu cãi nhau.

Mọi người ào ạt che tai lại.

Phong Việt Từ nói: “An tĩnh.”

Tiếng cãi nhau đột nhiên im bặt.

Khương Hoàn không có tâm trạng nghe tiểu bằng hữu tranh luận, chống cằm nhìn Phong Việt Từ chằm chằm, cười cười nói: “Theo ta thấy, Khương Đế Ma Vương cái gì, đều không lợi hại bằng A Việt của ta!”

Mọi người: “……”

Trước kia đã lĩnh giáo qua, Khương Đế tàn nhẫn lên liền chính mình đều đánh.

Không nghĩ tới còn có tiềm chất làm hôn quân.

Còn may mắn Đạo Quân không sinh vào niên đại của Khương Đế, nếu không chỉ sợ trên sách sử ghi lại cũng không phải Khương Đế anh minh thần võ, mà là Khương Đế ngu ngốc vô đạo.

Rốt cuộc Đạo Quân có đủ các điều kiện tất yếu để trở thành một vị họa thủy—— đương nhiên cái này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

Phong Việt Từ uống trà, thấy Khương Hoàn túm tay áo của y, mới nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch.”

Khương Hoàn nói: “Trà uống ngon không? Ta nếm thử xem.”

Trước mặt hắn đặt một ly trà chưa ai chạm qua, ánh mắt lại cố tình nhìn chằm chằm ly trà đã bị Phong Việt Từ uống qua, ý này không cần nói cũng biết.

Phong Việt Từ liếc hắn một cái, đưa chén trà trong tay qua.

Khương Hoàn cười ngâm ngâm kề môi vào ly trà trên tay y, bọn tiểu bối xem đến mức muốn lập tức quay đầu mà đi.

Khương Đế tàn nhẫn độc ác máu lạnh vô tình cái gì, thật nên làm mọi người đều đến xem đức hạnh của vị đang ngồi trước mặt Đạo Quân này!

Khương Hoàn uống trà xong, liếc Lý Miên Khê: “Tiểu bằng hữu, lúc trước ngươi bị hủy linh khiếu, tu vi tẫn tán, mà nay lại hơi thở lâu dài, tu vi càng hơn trước đây a.”

Phong Việt Từ cũng nhìn qua, nói: “Miên Khê?”

“Đạo Quân, lần này ít nhiều cũng nhờ có Đông Linh” Thái độ Lý Miên Khê đối Phong Việt Từ vẫn như trước đây, trả lời: “Không chỉ trị hết thương thế của ta, còn giúp ta luyện hóa Chu Minh Ly Diễm một lần nữa, hiện nay ta đã không cần tĩnh hỏa chú, vẫn có thể khống chế nó tự nhiên.”

Sau khi hắn khôi phục ký ức kiếp trước, so với bộ dáng trẻ con lúc trước thì càng trở nên thong dong hơn, càng giống thiếu thành chủ Tấn Dương thành Lý Túc Khê năm đó.

Bất quá dưới ánh mắt mọi người, chỉ là thời gian trưởng thành của hắn rút ngắn lại thôi, nếu dựa theo thời gian bình thường lớn lên, bộ dáng của hắn cũng sẽ như thế.

Lý Miên Khê trước sau là Lý Miên Khê, thứ khắc vào trong xương cốt thần hồn chưa bao giờ thay đổi.

Người luôn phải lớn lên, bị bắt trưởng thành có lẽ tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là chuyện xấu.

Lâm Đông Linh vội lắc đầu nói: “Ta nếu có tài cán này, đã sớm giúp Thiếu Chước ca ca khôi phục tu vi! Kỳ thật là Song Nhai ca ca……”

Ngô Song Nhai đen mặt đánh gãy nàng: “Câm miệng đi.”

Khương Hoàn lại nói: “Ngươi tiếp tục nói.”

Lâm Đông Linh nói: “Ta chỉ là trị hết thương thế của Miên Khê ca ca, là Song Nhai ca ca tự đốt thần hồn, bức lực lượng phượng hoàng còn sót lại ra, dẫn Chu Minh Ly Diễm cộng minh, mới khiến Miên Khê ca ca hoàn toàn luyện hóa Chu Minh Ly Diễm, dục hỏa trùng sinh, tu vi tẫn phục.”

Lý Miên Khê nghe thấy giật mình, nhìn Ngô Song Nhai nói: “Ngươi vì sao chỉ nói đến việc gϊếŧ trưởng huynh của ta, mà không đề cập tới chuyện này?”

Ngô Song Nhai ngưỡng cổ, không nói lời nào.

Khương Hoàn nói: “Đôi huynh đệ các ngươi thật thú vị, đây là mỗi người cứu đối phương một lần, trả hết nợ kiếp trước, từ đây không ai nợ ai sao?”

Hai người trăm miệng một lời nói: “Không phải!”

Lâm Đông Linh dựa sát vào Lâm Yên Lam, nói: “Hai người bọn họ đều cho rằng bản thân có lỗi với đối phương, còn đang giận dỗi đó. Kỳ thật ta không hiểu rõ lắm, ta cũng cảm thấy có lỗi với a tỷ, cho nên hiện tại hận không thể thời thời khắc khắc bầu bạn cạnh a tỷ, đối xử tốt gấp đôi với nàng, vì sao các ngươi lại muốn xa cách nhau? Như vậy khổ sở bao nhiêu a.”

Ngô Song Nhai sắc mặt trận xanh trận hồng, bỗng chốc nhảy dựng lên nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Lâm Đông Linh: “Nga.”

Lý Miên Khê lại cười với Lâm Đông Linh một cái, nói: “Ngô nhị công tử chỉ có một vị huynh trưởng, Ngô đại công tử rất tốt với hắn, không cần ta nhiều chuyện.”

Nụ cười này khiến Lâm Đông Linh có chút khổ sở.

Ngô Song Nhai một hơi nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, một chưởng chụp hắn nói: “Ngươi nói gì? Tiểu gia không thể có hai huynh trưởng sao?”

Ngô Nhất Ngạn nghiêm túc nói: “Nga?”

Ngô Song Nhai: “……”

Gặp quỷ, chuyện lung tung rối loạn gì đây!

Quý Thời Nghiên sắc mặt nặng nề đẩy hắn ra, kéo Lý Miên Khê đến bên người che chở, nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp, Miên Khê là tiểu học đệ được toàn bộ Học cung chúng ta sủng ái, dựa vào cái gì muốn thêm một tên đệ đệ không bớt lo như ngươi tới phiền hắn? Ngô nhị công tử, tính cả hai đời, ngoại trừ gây rắc rối ngươi còn làm được chuyện tốt gì?”

Lời này có chút tàn nhẫn, cả người Ngô Song Nhai đều ngơ ngẩn.

Lý Miên Khê cùng Ngô Nhất Ngạn đều nhíu mày, lại bị ánh mắt Quý Thời Nghiên ngăn lại, nàng lạnh lạnh cười, tới câu ác hơn: “Đúng rồi, nếu lại gặp một vị ‘Thiên Đồng’, liền có hai vị huynh trưởng đủ ngươi gây tai họa, đúng không?”

Lý Miên Khê nói: “Quý học tỷ!”

Ngô Song Nhai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt đỏ bừng, hung hăng trừng Quý Thời Nghiên, hỏa long trong cơ thể như ẩn như hiện, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra cắn người.

Nhưng khi mọi người ở đây đều cho rằng hắn sẽ động thủ, hắn lại bỗng nhiên xoay người, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, phát ra một tiếng nức nở cực thấp.

Hắn khóc.

Mọi người ngây người, đồng thời nhìn Quý Thời Nghiên.

Quý Thời Nghiên: “……”

Khí thế tàn nhẫn khi gϊếŧ đại công tử Lý gia ngày đó đi đâu rồi? Sao nói khóc liền khóc!

Ngô Nhất Ngạn đang muốn đứng dậy, Lý Miên Khê đã chạy tới, cũng ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm chạm Ngô Song Nhai.

Ngô Song Nhai chôn đầu, xem cũng chưa xem, lại biết là ai, nhịn khóc nói: “Kỳ thật sau khi ta nhớ lại, chưa bao giờ nghĩ tới Thiên Đồng, ta chỉ là suy nghĩ, ta thực có lỗi với ngươi, Túc Khê…… Huynh trưởng, ta thực có lỗi với ngươi, khiến ngươi phải vì ta chịu khổ nhiều như vậy.”

Trong khoảnh khắc Lý Miên Khê cũng đỏ vành mắt, lắc đầu nói: “Là ta có lỗi với ngươi, năm đó người nên chết vốn phải là ta.”

Ngô Song Nhai ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Ngươi là cục bột sao? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có thể có chút cá tính hay không? Ngươi lại không phải cừu!

Lời này vô cùng quen tai.

Đúng là lời Lý Túc Nhai nói sau khi ăn trộm phượng hoàng tinh phách lại bị nhốt ở thiết lao, Lý Túc Khê đi xem hắn năm đó.

Lý Miên Khê lau nước mắt giúp hắn, nói với hắn: “Cũng không phải rồng phun lửa như ngươi.”

Nước mắt Ngô Song Nhai nháy mắt liền ngăn không được, lập tức ôm lấy bả vai hắn, khóc đến thở hổn hển.

Lý Miên Khê lúc này không an ủi hắn nữa, ngược lại thở hắt ra.

Ngăn cách cùng hiểu lầm mấy ngàn năm, phảng phất đều tan biến không còn một mảnh trong tiếng thở dài này.

Quý Thời Nghiên thu mắt lại, nói với Ngô Nhất Ngạn: “Ngô đại công tử, về sau làm phiền ngươi.”

Ngô Nhất Ngạn đã biết dụng ý khi nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngô Song Nhai, gật đầu nói: “Thêm một đệ đệ, cũng không sao.”

Khương Hoàn xem đến không kiên nhẫn, gõ gõ mặt bàn nói: “Khóc đủ rồi chứ? Phiền muốn chết, suốt ngày khóc khóc khóc, diễn kịch khổ tình gì vậy? Nếu không ta đưa hai các ngươi đoạn đường, cho các ngươi khóc đủ.”

Lý Miên Khê kéo Ngô Song Nhai đứng lên.

Ngô Song Nhai cả giận: “Ta không tin ngươi chưa bao giờ khóc!”

Khương Hoàn nói: “Ngại quá, thật đúng là không có.”

Ngô Song Nhai bật thốt lên nói: “Nếu Đạo Quân xảy ra chuyện……”

Hắn một câu chưa nói xong, mọi người đồng thanh nói: “Câm miệng!”

Đang êm đẹp lại đi nguyền Đạo Quân, không cần mạng nhỏ sao.

Ngô Song Nhai: “……”

Phong Việt Từ nói: “Ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Ngô Song Nhai rốt cuộc an phận, cũng rốt cuộc biết mất mặt, ngẩng đầu nhìn trời, không rên một tiếng làm bộ chính mình không tồn tại.

Lâm Yên Lam hoà giải, kéo đề tài về quỹ đạo, nói: “Khương công tử, có phải ngài đã có kế hoạch đối phó Tứ Quân điện?”

Khương Hoàn nghe không rõ ràng lắm, nói: “Đi Tứ Quân điện làm thịt Tứ quân không phải xong việc sao, cần kế hoạch gì chứ.”

Việc Khương Đế đánh Tứ quân không hề trì hoãn, mọi người im lặng.

Ngô Nhất Ngạn nghiêm nghị nói: “Theo ta điều tra, Tứ Quân điện không đơn giản như thế, ngoại trừ Tứ quân……”

“Được rồi” Khương Hoàn nói: “Nếu thực sự có gì, nếu ngay cả ta cũng đánh không lại, còn có thể trông cậy vào bách gia các ngươi sao?”

Đương nhiên, không thể.

Lâm Yên Lam bất đắc dĩ nói: “Vậy Khương công tử, ngươi triệu bách gia đến đây đến tột cùng là vì chuyện gì?”

Khương Hoàn nắm tay Phong Việt Từ quơ quơ.

Phong Việt Từ đang tự hỏi gì đó, phát hiện hành động của hắn, liền hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hắn.

Khương Hoàn nói: “Kỳ thật lúc trước ta chỉ dọa bọn họ một chút, bất quá hiện tại ta thực sự có việc, vừa lúc các ngươi đều ở đây, cùng nghĩ xem —— ta muốn thành thân với A Việt, hôn lễ nên làm sao?”

Ngô Song Nhai nhìn trời, thân mình nghiêng ngã, trực tiếp ngã xuống bàn.

Lâm Đông Linh há to miệng, Lâm Yên Lam vẻ mặt mờ mịt, tựa như nghe không hiểu

Quý Thời Nghiên xoa xoa giữa mày, nếu năm đó Khương Đế có thể có loại giác ngộ “Không yêu giang sơn yêu mỹ nhân” này, bọn họ còn phiền cái gì chứ.