Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 67: Huynh đệ

Trận chiến giữa Khương Đế cùng Ma Vương trên sách sử không ghi chép minh xác, nhưng Khương Đế đảng cùng Ma Vương đảng đã tranh luận mấy ngàn năm không nghỉ.

Quý Thời Nghiên không thể nghi ngờ chính là Ma Vương đảng, có thể mắng đến Khương Đế để tiếng xấu muôn đời liền tuyệt không khách khí.

Khương Đế đảng cũng vậy.

Ngay cả trong Hoa Hạ Học Cung cùng từng mở ra các loại thi biện luận kiểu như “Khương Đế Ma Vương ai lợi hại hơn”, hồi hồi đều làm cho gà bay chó sủa, từ biện luận cá nhân thăng cấp thành toàn học cung hỗn chiến đối mắng.

Khương Hoàn sớm đã nghe thấy, cũng không để tâm những lời này của Quý Thời Nghiên.

Trên thực tế, hắn cùng Ma Vương ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, có thể tranh cái gì? Cũng chính là người khác nhàn đến không có việc gì, luôn thích não bổ vài vở tuồng yêu hận tình thù.

Lại có ai biết, Khương Đế chinh chiến trăm thành, hủy Bích Không Cảnh, bất quá là vì một lời hứa.

Lại có ai biết, Khương Đế lên trời xuống đất, đăng đỉnh vô cực, bất quá là vì tìm một người.

Khương Hoàn nhéo tay Phong Việt Từ, cười cười.

Quý Thời Nghiên nói: “Khương công tử, ngươi hiện tại không phủ nhận ngươi có liên quan đến Khương Đế sao?”

Khương Hoàn nói: “Bởi vì ta chính là Khương Đế.”

Quý Thời Nghiên mặt vô biểu tình “Nga” một tiếng, quay đầu tiếp tục xem ảo cảnh, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng hắn.

Khương Hoàn mở tay nhún vai với Phong Việt Từ, tỏ ra bất đắc dĩ.

Phong Việt Từ thả một viên minh châu trong lòng bàn tay hắn, xem như an ủi.

Khương Hoàn nhìn chằm chằm minh châu, tức khắc cười lên tiếng.

Tiểu thiếu niên trong ảo cảnh cũng nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy xuân ý.

Nữ tử Tấn Dương thành phần lớn đều anh khí như a tỷ hắn, Lý Túc Nhai lần đầu tiên gặp được tiểu cô nương đáng yêu như vậy, khó tránh động xuân tâm.

Hắn vòng quanh nửa ngày, liền chạy về tính toán nói cho Lý Túc Khê.

Ai ngờ Lý Túc Vân vừa thấy hắn, liền nhéo lỗ tai hắn hỏi: “Tiểu hỗn đản, lại vừa chạy đi đâu?”

Lý Túc Khê vội cứu tràng nói: “A tỷ, chúng ta đi nhanh thôi! Ngô thiếu thành chủ đang đợi đó.”

Lý Túc Nhai không hiểu ra sao bị túm đi, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Lý Túc Khê —— chuyện gì a?

Lý Túc Khê nói: “Là Ngô thiếu thành chủ mở tiệc riêng cho chúng ta, ta cùng a tỷ tìm ngươi đã lâu rồi.”

Lý Túc Nhai bĩu môi, lại cười nói: “Túc Khê Túc Khê, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”

Lý Túc Khê nói: “Được nha.”

Nhưng mà đến yến hội rồi, Lý Túc Nhai lại liếc mắt một cái thấy được Ngô Thiên Đồng đang rũ mi cười nhạt, nàng bước nhỏ đi theo sau huynh trưởng, chào hỏi với bọn họ.

Lý Túc Vân nói: “Thiên Đồng, ta giới thiệu cho ngươi hai đệ đệ của ta, hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng ngươi đừng lầm, đây là……”

Ngô Thiên Đồng đôi mắt cong cong, chuẩn xác mà nhìn Lý Túc Nhai nói: “Ta biết, vị này nhất định là Túc Khê ca ca!”

Lý Túc Vân cùng Ngô Thiên Lĩnh đều cười, nói: “Đây là Túc Nhai!”

Dứt lời, lại chỉ chỉ Lý Túc Khê nói: “Đây mới là Túc Khê.”

Ngô Thiên Đồng đỏ mặt, lập tức quay sang Lý Túc Khê nói: “Xin lỗi, Túc Khê ca ca, ta nhận sai ngươi.”

Từ nhỏ đến lớn, người nhận sai bọn họ rất nhiều, Lý Túc Khê cũng không hề so đo, cười nói: “Không sao.”

Ánh mắt Ngô Thiên Đồng nhìn hắn sáng lấp lánh, hoàn toàn không màng Lý Túc Nhai bên kia.

Lý Túc Nhai: “……”

Sau khi yến hội bắt đầu, Lý Túc Khê còn rất khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Túc Nhai, Ngô nhị tiểu thư vì sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”

Lý Túc Nhai: “Hừ!”

Thiếu niên biệt nữu lúc này một chữ cũng không muốn nói.

Tấn Dương thành kết thân cùng Thương Nam Thành, quan hệ hai phương dần dần trở nên thân mật hơn.

Lý Túc Nhai thường xuyên đi thăm Ngô Thiên Đồng, mỗi lần đều mang theo loại hoa mà nàng thích, chỉ là hắn trước nay không nói rõ ràng thân phận mình, thế nên Ngô Thiên Đồng vẫn luôn xem hắn như Lý Túc Khê, một câu một tiếng “Túc Khê ca ca”.

Lý Túc Khê chân chính lại bởi vì trưởng tỷ gả chồng, không thể không gánh lên gánh nặng Tấn Dương thành.

Lý Túc Vân là trưởng nữ, nguyên bản sẽ là người thừa kế hợp pháp của Tấn Dương thành, nhưng nàng gả cho thiếu thành chủ Thương Nam Thành, vị trí liền trở nên vi diệu, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, liền từ bỏ địa vị người thừa kế.

Túc Khê cùng Túc Nhai đều là đệ đệ nàng, nàng cùng cha mẹ cũng không bất công, bá tánh Tấn Dương thành cũng thích cả hai người, chính là theo tính tình mà nói, Lý Túc Khê không thể nghi ngờ càng thích hợp vị trí này hơn.

Sau khi Lý Túc Nhai biết cũng không có ý kiến, chính hắn cũng cảm thấy Túc Khê thích hợp, mà hắn cũng chưa bao giờ muốn làm thành chủ gì.

Trong ảo cảnh, hai thiếu niên dần rút đi diện mạo non nớt, càng ngày càng trở nên thành thục, đảo mắt đã là người trưởng thành.

Nhưng so với sự thân mật khăng khít khi còn bé, bọn họ rõ ràng đã xa cách rất nhiều, có khi lưng tựa lưng mà ngồi, cũng không biết nên nói cái gì.

Lý Túc Khê bắt đầu học làm thế nào để trở thành một thiếu thành chủ đủ tư cách, mà Lý Túc Nhai vẫn du lịch bên ngoài, địa phương đi nhiều nhất chính là Thương Nam Thành.

Bọn họ tựa như đang sống ở hai thế giới giống hệt nhau.

“Túc Khê, ngươi vẫn luôn rất bận.”

“Ta……”

“Thôi, ngươi lo công sự đi. Ta tìm Thiên Đồng đây, bệnh của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, không thể đi đâu, một mình nàng thực tịch mịch.”

“Túc Nhai, khoan đã! Túc Nhai!”

Lý Túc Khê không ngăn được hắn, cứng đờ tại chỗ nhìn bóng dáng hắn biến mất, nửa ngày mới cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ngươi đã rất lâu rồi không cười không nói chuyện cùng ta. Túc Nhai, ta cũng muốn bồi ngươi, hoặc là ngươi bồi ta, nhưng ở trong lòng ngươi, Thiên Đồng đã quan trọng hơn vị huynh trưởng không thú vị này nhiều đi.”

Cảnh tượng biến ảo, lại là Lý Túc Nhai tựa bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng.

Ngô Thiên Đồng nhỏ giọng ho khan, đặt hoa vào bình, ôn nhu hỏi: “Túc Khê ca ca, ngươi đang nhìn gì đó?”

Lý Túc Nhai bật thốt lên nói: “Ta đang nghĩ Túc…… Nghĩ về đệ đệ ta.”

Ngô Thiên Đồng cười lắc đầu, nói: “Lại nghĩ đến Túc Nhai sao, mỗi lần ngươi đến đây đều nghĩ về hắn, vậy ngươi vì sao không quay về xem hắn? Ta không nhớ rõ hắn, nhưng ta biết các ngươi từ nhỏ đã rất thân, Túc Vân tỷ tỷ thường nói, tình cảm hai người huynh đệ các ngươi đặc biệt tốt, tỷ tỷ như nàng cũng phải hâm mộ đó!”

Lý Túc Nhai nói: “Hắn không cần ta bồi. Trong mắt hắn, chỉ sợ chỉ cảm thấy ta thực phiền người đi.”

Ngô Thiên Đồng nhìn hắn, còn muốn nói gì, tay chân lại bỗng nhiên mềm nhũn, nghiêng ngã lảo đảo, đánh nát bình hoa, che ngực lại thở dốc, thẳng tắp mà ngã xuống.

“Thiên Đồng? Thiên Đồng!” Lý Túc Nhai vội vàng đỡ lấy nàng, la lên: “Ngươi, ngươi có ổn không?”

Ngô Thiên Đồng bắt lấy ống tay áo của hắn, cười khổ nói: “Túc Khê ca ca, ta, sợ là thời gian của ta đã không còn nhiều nữa.”

Lý Túc Nhai nói: “Không đâu, Ngọc Hồ Hạnh Lâm của Lan Khê Thành có thể cứu ngươi!”

Ngô Thiên Đồng thấp giọng nói: “Huynh trưởng lại phái người đi hỏi qua, đại tiểu thư Lan Khê Thành mang theo tín vật đến nay chưa về, ta đợi không được.”

Lý Túc Nhai vội ra một thân mồ hôi lạnh: “Vẫn còn cách khác, ta nghĩ lại, chắc chắn vẫn có cách……”

Ngô Thiên Đồng rũ mắt xuống, nói: “Huynh trưởng từng nói, chỉ tiếc tín vật Thương Nam Thành lại không thể cứu người……”

“Tín vật, tín vật……” Ánh mắt Lý Túc Nhai sáng lên: “Phượng Hoàng Tinh Phách! Thiên Đồng, ngươi chờ ta!”

Ngô Thiên Đồng nằm trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thân ảnh ngày càng xa của hắn, tươi cười ôn nhu, tròng mắt di chuyển, lại vô cớ lộ vài phần quỷ dị.

Quý Thời Nghiên không tiếng động thở dài.

Khương Hoàn nói: “Tiểu tử ngốc này khẳng định đi trộm đồ nhà mình, ngu muốn chết, quả nhiên trong óc đều là cỏ!”

Quý Thời Nghiên lại nói: “Cầm lòng không đậu, đổi lại là Khương công tử, người trong lòng tánh mạng nguy hiểm, chẳng lẽ sẽ không làm ra hành động như vậy sao?”

“Ta……” Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, tức khắc chuyển miệng, lời lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên. Ta là nói hắn dại dột nhìn không rõ người mình thích đến tột cùng là bộ dạng gì, hoàn toàn bị chơi đến xoay quanh.”

Quý Thời Nghiên lại lạnh lạnh nói: “Nga? Vậy đổi thành Khương công tử, người trong lòng khinh ngươi lừa ngươi, ngươi nên làm thế nào?”

Khương Hoàn: “……”

Đám nha đầu này như thế nào đều thích đào hố cho người ta!

Phong Việt Từ khép áo ngoài, chậm rãi đi về trước, nhìn thiếu niên đang vội vàng quay về trong ảo cảnh, nói: “Vọng Đình tự nhiên……”

Khương Hoàn xoay mặt y qua, nghiêm túc nói: “Đương nhiên lựa chọn tha thứ y!”

Nói xong nhanh chóng hôn một cái.

Phong Việt Từ: “……”

Quý Thời Nghiên gật gật đầu, nói: “Vừa lúc hợp với một câu của Dương Sách học đệ—— làm người không nên tiêu chuẩn kép quá mức.”

Khương Hoàn nói: “Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi thiện lương, cẩn thận Vô Phương ca ca của ngươi tỉnh lại lại bị ngươi dọa chạy!”

Trần Vô Phương chính là nghịch lân của Quý Thời Nghiên, nàng nói thẳng: “Khương công tử, ta cũng khuyên ngươi thiện lương, cẩn thận Đạo Quân không cần ngươi!”

Khương Hoàn nắm lấy chuôi đao, nhướng mày, nói: “Tới, nói lại một lần.”

Quý Thời Nghiên tức khắc xoay người, che lỗ tai lại, làm bộ không nghe thấy.

Phong Việt Từ đè tay Khương Hoàn lại, nói: “Sẽ không.”

Khương Hoàn nói: “A Việt ngươi xem, hùng hài tử quá nhiều, hay ta làm thịt mấy đứa để thanh tĩnh chút đi.”

Phong Việt Từ gợn sóng bất kinh mà ấn trường đao vào vỏ, nâng mắt, ánh mắt khinh đạm lại mang theo vài phần dung túng, phảng phất đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm.

Khương Hoàn: “……”

Ảo cảnh mơ hồ một chớp mắt, rất nhiều hình ảnh đan xen, tốc độ cực nhanh mà lược qua.

Mơ hồ là Lý Túc Nhai lén trộm Phượng Hoàng Tinh Phách không thành, ngược lại bị phát hiện, chọc đến phụ thân giận tím mặt, xem hắn như phạm nhân, giam vào lao ngục.

Lý Túc Nhai đứng sau song sắt, Lý Túc Khê đứng ngoài song sắt.

Hai người nhìn nhau, tựa như đang soi gương.

Lý Túc Khê nói: “Vì sao lại ăn trộm Phượng Hoàng Tinh Phách? Túc Nhai, ngươi cũng biết đây là tín vật Ma Vương Bệ hạ ban cho chúng ta, không thể có một chút sơ xuất.”

Lý Túc Nhai thanh âm hơi khàn nói: “…… Bệnh Thiên Đồng thật sự rất nặng, ta muốn cứu nàng.”

Người bên cạnh hai tay siết chặt, Lý Túc Khê nói: “Trong Phượng Hoàng Tinh Phách ẩn chứa Chu Minh Ly Diễm, đủ đốt tẫn vạn vật, sao có thể cứu người?”

Lý Túc Nhai bắt lấy song sắt nói: “Khi còn bé ta từng nghe lén phụ thân nói với a tỷ, phượng hoàng có thể niết bàn trọng sinh, Phượng Hoàng Tinh Phách có thể cứu người!”

Lý Túc Khê tính tình xưa nay mềm ấm, giờ phút này lại trầm sắc mặt: “Không có Phượng Hoàng Tinh Phách, Chu Minh Ly Diễm làm sao bây giờ? Ngươi vì cứu Thiên Đồng, liền không màng những người khác sao? Túc Nhai, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi làm vậy hay không?”

Lý Túc Nhai hung hăng vặn song sắt, hô: “Ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết!”

Lý Túc Khê nhìn hắn, mắt đỏ bừng một mảnh, chậm rãi nói: “Vậy ngươi có thể nhìn ta chết, nhìn cha mẹ chết, nhìn bá tánh Tấn Dương thành chết.”

Thân hình Lý Túc Nhai run rẩy, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối yên lặng rơi lệ.

Trầm mặc nửa ngày, Lý Túc Khê mới thấp giọng nói: “Phụ thân rất tức giận, chờ thêm hai ngày, ta lại cầu tình với ông ấy, ngươi…… Ngươi nhịn một chút, sẽ không để ngươi ở lại đây lâu đâu.”

Lý Túc Nhai không lên tiếng, khóc đến nghẹn ngào.

Lý Túc Khê không đành lòng, cũng ngồi xổm xuống, vươn tay qua song sắt sờ đầu hắn.

Lý Túc Nhai lui về phía sau.

Lý Túc Khê liền nâng tay, gác ở giữa không trung, trong lòng cũng ủy khuất, nói: “Nào có người như ngươi, rõ ràng là ngươi sai, còn không để ý tới người khác.”

Lý Túc Nhai hơi mang nghẹn ngào mà hừ nhẹ một tiếng, cách song sắt cầm tay hắn, nói: “Thiên Đồng đã chết, liền không còn ai bồi ta…… Đều là ngươi không tốt!”

Lý Túc Khê nói: “Phải phải phải, đều là ta không tốt, được rồi chứ?”

Lý Túc Nhai vừa khóc vừa mắng: “Ngươi là cục bột sao? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có thể có chút khí khái được không? Ngươi là rồng nước chứ cũng đâu phải cừu!”

Lý Túc Khê lau nước mắt giúp hắn, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải là thứ rồng lửa như ngươi.”