Quý Thời Nghiên nói: “Ta thấy Miên Khê học đệ cũng không giống Huyễn Ma, thậm chí Lâm cô nương cũng không giống Mộng Ma. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ không phải bọn họ không giống, mà là chúng ta chưa bao giờ chân chính hiểu rõ họ. Bất quá có một chuyện ta rất rõ ràng, vô luận như thế nào, lòng trung thành cùng tín ngưỡng của bốn ma tướng đối với Ma Vương Bệ hạ đều giống nhau.”
Ánh mắt nàng kiên định lại thanh triệt, dù cho thế sự thay đổi, nhưng phần thành tín này lại trước sau chưa đổi.
Không chỉ có nàng, Lâm Yên Lam, người Diệp gia cũng là như vậy.
Một đám tựa như tín đồ cuồng nhiệt.
Khương Hoàn nói: “Ma Vương ngay cả mặt cũng chưa cho các ngươi thấy một chút, các ngươi sao lại khăng khăng một lòng như vậy? Năm đó Hoa Đô của ngươi xảy ra chuyện, khẩn cầu lâu như vậy, hắn cũng không hề đến bảo vệ các ngươi không phải sao?”
Quý Thời Nghiên ôm ngực, cảm nhận lực lượng của Tứ Thời Hoa Quan, thấp giọng nói: “Chuyện Hoa Đô là sai lầm của ta. Bệ hạ vẫn luôn bảo vệ chúng ta, dung túng chúng ta, chúng ta mới chính là người cô phụ kỳ vọng của Bệ hạ.”
Khương Hoàn kéo ống tay áo Phong Việt Từ, vòng vạt áo trên đầu ngón tay, nói nhỏ: “A Việt, trở về lại kiến nghị hiệu trưởng thêm một môn ngăn chặn phong kiến mê tín đi, thật sự, đám trẻ này sắp hết thuốc chữa rồi.”
Phong Việt Từ nói: “Người đều có tín ngưỡng.”
Khương Hoàn nói: “Vậy sao?”
Phong Việt Từ nói: “Hoặc là người, hoặc là vật, hoặc là tín niệm vô cùng kiên định, hoặc là tinh thần bất tử bất diệt.”
Khương Hoàn đang muốn nói lời này không phải phong cách của A Việt, liền nghe y nói thêm một câu: “Đây là hiệu trưởng nói.”
Cho nên không cần kiến nghị.
Môn học ngăn chặn phong kiến mê tín này chính là mở không được.
Người duy trì luận thuyết tín ngưỡng lớn nhất chính là hiệu trưởng của Học cung.
Phong Việt Từ lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra chính là ý tứ này.
Khương Hoàn: “……”
Được thôi, không cần nghĩ cũng biết tín ngưỡng của hiệu trưởng là địa cầu, là Hoa Hạ. Đây là tín niệm không thể cứu vãn, là tinh thần bất tử bất diệt của ông ấy.
Khương Hoàn tự giác không thể bị hạ thấp, lập tức thuận cột bò lên, cười nói: “Tín ngưỡng của ta chính là A Việt!”
Phong Việt Từ rút ống tay áo khỏi tay hắn, ngược lại duỗi tay cho hắn cầm.
Khương Hoàn cười ngâm ngâm mà kéo tay y đặt bên môi.
Quý Thời Nghiên bình tĩnh xoay người, tiếp tục nhìn ảo cảnh.
Túc Khê cùng Túc Nhai lớn lên từng ngày, hai người hoàn toàn là khắc từ một khuôn, khi trao đổi thân phận, ngay cả người sinh ra bọn họ là Thành chủ phu nhân cũng không thể phân biệt.
Mọi người đều dựa vào loại ấn tượng cố hữu “Túc Khê ngoan ngoãn, Túc Nhai nghịch ngợm” này để nhận người.
“Túc Khê, ngươi đừng trốn nữa, ta thấy ngươi rồi!” Lý Túc Nhai bịt mắt mò đến sau một cây đại thụ, không tìm thấy, liền ra sau núi giả, nhưng vẫn không có ai.
Lý Túc Khê ngồi xổm trong thạch động, nhấp miệng cười.
Lý Túc Nhai không tìm thấy người, tức giận đến dậm chân, bỗng nhiên dừng bước, dường như bị đá vướng ngã xuống, kêu lên: “Ai nha ——”
“Túc Nhai!” Lý Túc Khê không chút suy nghĩ liền lao tới, nâng hắn dậy, vội la lên: “Túc Nhai ngươi không sao chứ?”
Lý Túc Nhai lập tức đè hắn trên mặt đất, kéo vải bịt mắt xuống cười ha hả, hoan hô nói: “Ta thắng ta thắng!”
Lý Túc Khê: “Ngươi lại dùng chiêu này.”
Lý Túc Nhai: “Ai bảo ngươi lần nào cũng mắc mưu!”
Lý Túc Khê: “Vạn nhất ngươi thật sự bị thương thì làm sao bây giờ?”
Lý Túc Nhai vui sướиɠ vỗ tay nói: “Ta đã biết Túc Khê tốt nhất mà! Đúng rồi Túc Khê, ngươi có phát hiện không, mấy năm nay a tỷ luôn tới Thương Nam Thành?”
Hai người lưng tựa lưng nằm, Lý Túc Khê gật gật đầu nói: “Ta biết, hơn nữa a tỷ mỗi lần trở về từ Thương Nam Thành, tâm tình đều sẽ rất tốt, ngươi gặp rắc rối cũng không thèm đánh ngươi.”
“Hừ!” Lý Túc Nhai nói: “Chúng ta rõ ràng là đối thủ một mất một còn cùng Thương Nam Thành, chuyện này nhất định có vấn đề! Nếu không lần tới chúng ta lén đi theo a tỷ xem thử đi?”
Lý Túc Khê vội lắc đầu nói: “Như vậy không tốt.”
Lý Túc Nhai xoay người lại, lắc người hắn, chơi xấu nói: “Đi đi, đi đi! Túc Khê, huynh trưởng!”
Thiếu niên sao có thể chống đỡ đệ đệ ruột thịt nhiễu người như vậy, từ nhỏ đến lớn, Lý Túc Khê chưa từng tranh luận thắng Lý Túc Nhai chuyện gì, bị lay đến vựng vựng hồ hồ liền mơ màng gật đầu.
Khương Hoàn xa xa nhìn bọn họ ầm ĩ, nói: “Bộ dáng thiếu đánh này làm ta nhớ đến một tiểu bằng hữu khác nha.”
Quý Thời Nghiên vô cùng đồng ý nói: “Ngô Nhị công tử.”
Khương Hoàn cười như không cười nói: “Ta xem có phải nên tìm thời gian gọi các đại công tử đại tiểu thư của bách gia thị tộc ra đây gặp nhau một lần không, nhận thân xem sao.”
Quý Thời Nghiên: “……”
Phong Việt Từ nói: “Luân hồi chuyển kiếp như vậy, đều là hành vi nghịch thiên, người bình thường khó có thể làm được.”
Khương Hoàn nói: “Cũng đúng, cảm giác đám người chuyển kiếp này còn có điểm giống nhau, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tín vật của Ma Vương.”
Quý Thời Nghiên nhíu mày nói: “Khương công tử, ý của ngươi là……”
Khương Hoàn nói: “Xem xong sẽ biết.”
Cảnh tượng biến ảo, đã là hai người thiếu niên lén lút đi theo một nữ tử trẻ tuổi. Nàng kia thúc tóc dài, ăn vận trang điểm như nam tử, nhìn qua anh tư táp sảng, nhuệ khí bức người.
Đúng là trưởng tỷ của hai người, thiếu thành chủ Tấn Dương Thành Lý Túc Vân.
Hai thiếu niên theo không bao lâu, đã bị Lý Túc Vân phát hiện. Nàng dịch chuyển vài lần liền nhảy ra trước mặt bọn họ, gõ đầu từng người.
Lý Túc Vân nhìn Lý Túc Nhai đang đảo mắt liên tục, nhướng mày nói: “Chủ ý của ngươi?”
Lý Túc Khê che trước mặt Lý Túc Nhai, nói: “A tỷ, là, là ta……”
Trước vẻ mặt “Biên, tiếp tục biên” của Lý Túc Vân, hắn ngậm miệng.
Lý Túc Vân vỗ vỗ đầu hắn, giáo huấn nói: “Suốt ngày che chở tiểu hỗn đản Túc Nhai, hai ngươi tuổi tác giống nhau, hắn chính là được ngươi che chở quen, càng lúc càng lớn mật! Ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời, còn có thể bảo vệ hắn cả đời được sao?”
Lý Túc Nhai cướp nói: “Túc Khê nhất định sẽ che chở ta cả đời! Không đúng không đúng, ta cũng sẽ bảo hộ Túc Khê cả đời!”
Hai anh em nhìn nhau, bộ dáng giống nhau, đều là cười ngây ngô.
Lý Túc Vân cũng không nhịn được, một tay nhéo một mặt, trong cười nói tràn đầy sủng nịch: “Hai tên tiểu hỗn đản, có tỷ tỷ ở đây, loại sự tình này còn không tới phiên các ngươi tự mình ra trận.”
Hai thiếu niên mỗi người ôm một cánh tay của Lý Túc Vân, cười tủm tỉm làm nũng: “A tỷ thương chúng ta nhất!”
Lý Túc Vân nói: “Đi thôi.”
Lý Túc Khê nói: “Về nhà sao?”
Lý Túc Vân nói: “Vô nghĩa! Các ngươi chạy ra theo ta, còn không phải là muốn biết ta làm gì sao?”
Lý Túc Nhai kêu lên: “A tỷ có phải lén gặp tình langkhông …… Ai nha! Đau đau đau!”
Lý Túc Nhai luôn luôn thích hồ ngôn loạn ngữ, bất quá lần này, lại thực sự bị hắn đoán trúng.
Ba người mới vừa đến cổng Thương Nam Thành, liền có một nam tử tuổi trẻ tới tiếp đón bọn họ.
Người nọ bộ dạng anh tuấn, nhìn qua vô cùng bất phàm, đứng cạnh Lý Túc Vân liền lộ ra hai hàng răng trắng, cười mãi không ngừng.
Lý Túc Nhai lặng lẽ kéo Lý Túc Khê thì thầm.
Lý Túc Vân đánh qua một chưởng, cũng cười nói: “Đường đường thiếu thành chủ Thương Nam Thành, không biết còn tưởng rằng ngươi là một tên ngốc.”
Ngô Thiên Lĩnh thuận thế nắm tay nàng, nhìn về phía hai anh em đang nhỏ giọng nói thầm, cười xán lạn như ánh mặt trời nói: “Giới thiệu một chút, ta là tỷ phu tương lai của các ngươi!”
…… Cút đi.
Hai tiểu thiếu niên một người cho hắn một nắm tay.
Không hề ngoài ý bị nhẹ nhàng trấn áp.
Ba tỷ đệ Lý gia được Ngô Thiên Lĩnh mời đến nhà làm khách.
Hai ngày đầu, Lý Túc Nhai còn kéo Lý Túc Khê, đầy mặt cảnh giác theo sau Ngô Thiên Lĩnh cùng Lý Túc Vân truy vấn, sau lại không còn kiên nhẫn, nháy mắt liền chạy đến nơi khác chơi.
Hắn đi vào rừng, nhìn hoa khai trên cành vừa đúng độ, liền muốn hái một ít về cho Lý Túc Khê.
Ai ngờ còn không chưa kịp làm gì, liền nghe được một tiếng“Ai nha”, một tiểu cô nương té xuống từ trên cây.
“Uy!” Lý Túc Nhai vội vàng chạy tới, tiếp tiểu cô nương xoay một vòng, nguy hiểm ổn định thân hình, cúi đầu đang muốn nói nàng hai câu, lại ngẩn người.
Chỉ thấy cô nương kia tuổi ước chừng cập kê, kỳ thật đã không nhỏ, nhưng thân hình khuôn mặt nàng đều nhu nhược trẻ con hơn người thường một chút, đang che ngực nhẹ giọng thở dốc, tựa hồ trời sinh đã mang theo bệnh tim.
Lý Túc Nhai hoàn hồn, thật cẩn thận đặt người dưới tàng cây: “Uy, cái kia, ngươi không sao chứ? Ngươi là ai? Sao lại trèo lên cây?”
“Ngô Thiên Đồng,” tiểu cô nương ngẩng đầu cong đôi mắt nhìn hắn, nhu thuận nói: “Ta muốn hái hoa, không ngờ lại phát bệnh, vừa rồi thật sự đa tạ ngươi. Ngươi là ai?”
Nàng sinh đến điềm mỹ đáng yêu, thanh âm lại nhẹ lại mềm, Lý Túc Nhai không thể hiểu mà đỏ mặt, bật thốt lên nói: “Lý Túc Khê!”
Từ nhỏ đến lớn, hắn khẩn trương liền thích báo tên Lý Túc Khê, lúc này cũng không hề ngoại lệ.
Ngô Thiên Đồng nói: “Ta đã biết, ngươi là đệ đệ của Túc Vân tỷ tỷ, Lý Túc Khê. Ta nghe Túc Vân tỷ tỷ nói qua, ngươi còn một đệ đệ gọi là Lý Túc Nhai.”
Lý Túc Nhai gãi gãi đầu nói: “Ừm, ngươi nói đúng, vậy ngươi chính là muội muội Ngô Thiên Lĩnh?”
Ngô Thiên Đồng lại cười với hắn, gật gật đầu, chỉ chỉ trên cây, nhẹ giọng nói: “Túc Khê ca ca, ngươi có thể hái giúp ta mấy đóa hoa hay không?”
Lý Túc Nhai bị một tiếng “Ca ca” của nàng kêu đến mặt nóng lên, phi thân lên cây bẻ một cành hoa, xuống dưới lúng túng đưa cho nàng, lại vội vàng chạy mất.
Ngô Thiên Đồng ôm hoa, nhìn bóng dáng hắn, tươi cười trên mặt bỗng nhiên xuất hiện biến hóa, đuôi lông mày nhếch lên, khóe miệng giương lên, thiếu vài phần ốm yếu, ngược lại thêm một chút cảm giác quỷ dị.
Nàng đứng lên, đi đến cạnh hồ nước, tươi cười lại biến thành ôn nhu hoà thuận, khẽ ngửi cánh hoa: “Túc Khê ca ca?”
Bóng dáng nàng chiếu ra trong hồ nước, dung mạo thân hình giống nàng như đúc, duy độc ý cười trên mặt quỷ dị khó lường, cũng theo nàng kêu: “Túc Khê ca ca.”
Tình hình cổ quái này, khiến người xem đến sởn tóc gáy.
Quý Thời Nghiên nhăn mày, nói: “Không đúng!”
Khương Hoàn nói: “Là người đều nhìn ra bất thường.”
Quý Thời Nghiên nói: “Không phải! Đạo Quân, Khương công tử, lúc trước các ngươi từng đi qua ảo cảnh của Âm Ma, vậy các ngươi nhìn xem, Ngô Thiên Đồng này có giống bộ dáng sau khi cha ta bị sơn quỷ bám thân không? Ta không biết nhiều về chuyện cũ giữa Tấn Dương thành cùng Thương Nam Thành, thứ duy nhất ta rõ ràng chính là những gì Huyễn Ma nói, nhưng trước mắt xem ra, chuyện hai thành bị diệt không đơn giản như vậy, chỉ sợ cũng giống Hoa Đô là bị người tính kế!”
Năm đó Thành chủ Hoa Đô là vì trọng thương mà bị sơn quỷ bám thân, gây thành thảm án, khiến Hoa Đô thành hủy người vong.
Mỗi khi Quý Thời Nghiên nhớ tới, giận cực hận cực, khiến nàng lúc này thần sắc cũng có chút hoảng hốt.
Phong Việt Từ nói: “Đây là ảo cảnh, chớ nên lạc trong đó.”
Vô luận là Tứ Thời Hoa Đô, vẫn là Tấn Dương Thương Nam, chuyện quá khứ là đã qua đi, lại phẫn nộ cùng bi thương thế nào, người đứng xem cũng vĩnh viễn không thể trở thành người trong cuộc.
Quý Thời Nghiên hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết. Chỉ hận năm đó toàn bộ Lao Sơn Thập Bát Nhất quỷ đều bị Khương Đế chém gϊếŧ, không thể bắt được người làm chủ sau màn! Ta không tin bọn họ sẽ vô duyên vô cớ hại nhiều người như vậy!”
Khương Hoàn nói: “Khương Đế không ra tay liền gánh nồi, động thủ làm thịt người lại là sai?”
Quý Thời Nghiên lạnh lùng nói: “Ta chính là chán ghét hắn, là hắn mang tai hoạ đến trăm thành, là hắn huỷ hoại Bích Không Cảnh, là hắn dẫn đến trận chiến Thiên Cảnh! Là hắn…… khiến Ma Vương Cảnh thay đổi hoàn toàn!”
Quý Thời Nghiên nắm chặt tay, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đỏ mắt.
Phong Việt Từ nhìn nàng, không hề có ý kiến phản bác, chỉ chậm rãi hỏi: “Hoàn toàn thay đổi, lại có thể thế nào?”
Thời gian luân chuyển, mấy ngàn năm thương hải tang điền đều nhất nhất hiện lên trước mắt.
Năm đó có trăm thành, mà nay có bách gia. Lại thay đổi thế nào, nơi này vẫn luôn là cố thổ.
Còn có thể thế nào?
Quý Thời Nghiên giật mình tại chỗ, rũ mắt xuống, giấu đi ướŧ áŧ, rốt cuộc yên lặng.
Khương Hoàn lại nắm tay Phong Việt Từ, nghe đến hăng say, nói: “Tới tới tới, tiếp tục đi, nếu ngươi không nói, ta thật đúng là không biết Khương Đế còn lợi hại như vậy.”
Quý Thời Nghiên: “……”