Hôm sau, không trung xám xịt một mảnh, không thấy nắng sớm, mây đen chồng chất, tựa như sắp mưa to.
Lý Túc Khê ngồi ngoài nhà lao, bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, ngẩng đầu vừa thấy, tay còn đang bị Lý Túc Nhai kéo.
Lý Túc Nhai ngồi xổm trong nhà lao, xoa đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Ồn ào cái gì thế?”
Lý Túc Khê đứng dậy nhìn nhìn, biểu tình khẽ biến nói: “Là a tỷ cùng tỷ phu quay lại.”
“Vậy Thiên Đồng đâu?”
“Ngươi đừng vội, ta đi nhìn xem trước.”
Quanh nhà lao không có ai, Lý Túc Nhai có chút không muốn để hắn đi, lại vẫn giả vờ không sao nói: “Vậy, ngươi phải nhanh chóng trở về nhé.”
Lý Túc Khê bảo đảm nói: “Ừ.”
Vì bảo hộ Lý Túc Nhai, thành chủ sớm đã hạ lệnh phong tỏa tin tức hắn ăn trộm tín vật, theo đạo lý mà nói, Lý Túc Vân cùng Ngô Thiên Lĩnh hẳn không phải trở về vì việc này.
Lý Túc Khê đi tới cửa, xa xa thấy bóng người, sửa sang lại quần áo phát quan, tiến lên chào hỏi: “A tỷ, tỷ phu. Trở về sao không truyền tin một tiếng, ta còn biết mà ra đón các ngươi.”
Lý Túc Vân nhìn hắn, nhăn mày nói: “Tiểu hỗn đản Túc Nhai lại chạy ra ngoài chơi? Thôi bỏ đi, có ngươi là được, Túc Khê, lúc này là Thiên Đồng…… Thiên Đồng nàng muốn gặp ngươi.”
Lý Túc Khê giật mình, nhìn về xe ngựa phía sau bọn họ.
Màn xe vén lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Ngô Thiên Đồng, nàng nhẹ giọng cười nói với hắn: “Túc Khê ca ca, ta……”
Nàng tựa thành xe ho khan kịch liệt, lòng bàn tay rất nhanh nhuốm máu.
Ngô Thiên Lĩnh cuống quít ôm lấy nàng, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy ủ rũ cùng bi ý, miễn cưỡng cười với Lý Túc Khê.
Lý Túc Vân nghiêng người lau nước mắt, thấp giọng nói: “Túc Khê, Thiên Đồng đã không còn nhiều thời gian, nàng hy vọng người cuối cùng bên cạnh nàng, là ngươi.”
Là ta?
Không phải là Túc Nhai sao?
Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, Túc Nhai vẫn không giải thích rõ ràng thân phận của bọn họ?
Lý Túc Khê nghe vậy ngây ngốc, đành phải gọi bọn hắn vào nhà nghỉ ngơi trước.
Hắn lập tức đi tìm thành chủ, định cầu tình phụ thân thả Túc Nhai ra trước, để tránh Túc Nhai cùng Thiên Đồng ngay cả lần cuối cũng không thể gặp nhau.
Ngô Thiên Đồng nằm trên giường nặng nề ngủ.
Một đạo bóng dáng vô thanh vô tức bay ra khỏi người nàng.
Lý Túc Nhai lung tung qua lại trong nhà lao, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn, thấy một thân ảnh đứng ngoài song sắt, hoảng sợ, mở to hai mắt nói: “Thiên, Thiên Đồng?”
Thiên Đồng nhìn hắn, duỗi tay xuyên qua song sắt, buồn bã nói: “Túc Khê ca ca, ngươi không phải nói ta chờ ngươi sao? Vậy ngươi có giúp ta tìm được Phượng Hoàng Tinh Phách không?”
Lý Túc Nhai nắm lấy tay nàng, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi, Thiên Đồng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, ngươi chờ ta một chút, được không?”
Thanh âm Thiên Đồng mềm nhẹ nói: “Ta không cần ngươi xin lỗi.”
Lý Túc Nhai nức nở nói: “Ta……”
Thiên Đồng khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, thanh âm càng thêm mềm nhẹ nói: “Ta muốn mệnh ngươi!”
Không đợi Lý Túc Nhai phản ứng, bàn tay nàng liền đánh vào ngực hắn, thoáng chốc đánh nát linh khiếu cùng tâm mạch của hắn.
“Dừng tay!” Quý Thời Nghiên chạy về phía họ, lại chỉ có thể xuyên thấu ảo cảnh, không ngăn được một chưởng của Sơn quỷ.
Sắc mặt Lý Túc Nhai trong khoảnh khắc xám trắng, tia lửa giữa mày dần mai một vô ngân, hắn khó có thể tin mà ngã xuống, khóe mắt tràn nước mắt, một câu cũng chưa thể nói ra.
Hắn đến chết cũng không thể hiểu rõ, vì sao cô nương hắn yêu thương che chở, thế nhưng lại đối xử với hắn như vậy.
Quý Thời Nghiên nện một quyền trên đất: “Lại là như vậy! Lại là như vậy!”
Khương Hoàn nói: “Trong dự kiến.”
Ngô Thiên Đồng sớm bị Sơn quỷ bám thân, vốn muốn lợi dụng Lý Túc Nhai ăn trộm Phượng Hoàng Tinh Phách, đáng tiếc không thành công, liền lại sinh độc kế, trực tiếp gϊếŧ chết Lý Túc Nhai.
Thử nghĩ Lý gia không muốn dùng Phượng Hoàng Tinh Phách cứu Ngô Thiên Đồng, chẳng lẽ cũng sẽ không dùng nó cứu Lý Túc Nhai sao?
Khương Hoàn nói: “Đừng nhìn Lý Túc Khê nói dễ nghe như vậy, động đến đệ đệ hắn, ngươi xem hắn có điên hay không.”
Phong Việt Từ lại nhìn Sơn quỷ chằm chằm, tựa như đang trầm tư.
Khương Hoàn nói: “A Việt đang nghĩ gì?”
Phong Việt Từ trả lời: “Phương pháp Sơn quỷ bám thân.”
“Nói vậy, đúng là cũng có chút kỳ quái, Khương Hoàn nói: “Đô chủ Hoa Đô bệnh nặng, trong ba năm rất ít gặp người, không bị phát hiện còn có thể nói, nhưng Ngô Thiên Đồng tuy cũng sinh bệnh, nhưng tới tới lui lui cũng gặp không ít người, cư nhiên không một ai phát hiện nàng bị Sơn quỷ bám thân.”
Nếu có thể phát hiện, sao đến nỗi này.
Quý Thời Nghiên nghe vậy, hồi ức chuyện cũ, nói: “Chỗ quỷ dị của Lao Sơn Sơn quỷ chính là chỗ này, phi nhân phi yêu, tựa như quỷ mị, cũng không biết Khương Đế làm cách nào mà gϊếŧ sạch bọn họ.”
Khương Hoàn nghĩ nghĩ, thuận tay gϊếŧ, thật đúng là không nhớ rõ lắm.
Phong Việt Từ đi theo “Thiên Đồng” về phòng, nhìn Sơn quỷ lại bay vào cơ thể Ngô Thiên Đồng, bỗng nhiên nói: “Cái bóng.”
Khương Hoàn nói: “Cái bóng?”
Phong Việt Từ nói: “Không phải bám thân, mà là bám vào bóng người. Thân thể là người thật, bóng là Sơn quỷ.”
Quý Thời Nghiên bật thốt lên nói: “Khó trách!”
Cho nên cho dù có người phát hiện không đúng, cũng bị bản thể lừa dối, có ai sẽ chú ý tới cái bóng? Lại có ai có thể nghĩ đến Sơn quỷ thế nhưng có thể giấu trong bóng người?
Trong ảo cảnh truyền đến tiếng khóc kinh hoàng.
Ngô Thiên Đồng ngủ đến bất an, nàng phảng phất có chút cảm ứng, liên tục xoay người, bỗng dưng bừng tỉnh, ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ta thật khó chịu, Túc Khê ca ca……” Nàng ôm ngực, khóc lóc hô: “Túc Khê ca ca!”
Ngô Thiên Lĩnh cùng Lý Túc Vân chạy vào, gấp giọng nói: “Thiên Đồng? Ngươi sao vậy?”
“Ta muốn gặp Túc Khê ca ca! Ta muốn gặp Túc Khê ca ca!”
“Thiên Đồng ngươi đừng vội, đừng kích động! Ta lập tức gọi hắn!”
Lý Túc Khê vừa gặp phụ thân xong, được chấp thuận, đang vui vẻ đi thả Lý Túc Nhai, liền bị kéo đi gặp Ngô Thiên Đồng.
Ngô Thiên Đồng thấy Lý Túc Khê, tiếng khóc mới dần dần ngừng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim vẫn vô cùng đau đớn, giống như mất đi thứ gì cực kỳ quan trọng, trống rỗng, cực kỳ khó chịu.
Lý Túc Khê nói: “Thiên Đồng, ta còn có việc muốn……”
Giọng nói bị khóc tiếng kêu bên ngoài đánh gãy: “A ——”
Trong lòng Lý Túc Khê nhảy dựng, không quay đầu lại mà chạy về nhà lao, càng đến gần, hắn lại càng sợ hãi.
“Các ngươi vây quanh ở đây làm gì? Vì sao lại khóc? Túc Nhai đâu? Túc Nhai đâu! Tránh ra!”
“Thiếu thành chủ…… Nén bi thương.”
Tiếng khóc vang vọng toàn bộ Tấn Dương thành.
Lý Túc Khê đẩy người ra, ngẩng đầu thấy được Lý Túc Nhai đang an tĩnh nằm trong ngực cha mẹ, hai đầu gối chợt mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
—— Vậy, vậy ngươi phải nhanh chóng trở về.
—— Ừ.
Trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, dần dần nhiễm huyết sắc: “Là ai? Là ai!”
Có người khóc lóc trả lời: “Không biết! Khi chúng ta phát hiện, tiểu công tử Túc Nhai đã không còn hơi thở!”
Lý Túc Khê giống như khi còn bé, muốn đánh thức đệ đệ giả bộ ngủ, nắm bàn tay lạnh băng của hắn đặt lên má, nhẹ nhàng kêu: “Túc Nhai ta nhận thua, ngươi tỉnh, cầu ngươi, tỉnh lại đi!”
Không người trả lời.
Hắn đã chết.
Trong mắt Lý Túc Khê chứa đầy nước mắt, hắn gắt gao che miệng, phát ra tiếng nức nở đau đến mức tận cùng, nước mắt ướt mặt.
“Túc Khê ca ca! Túc Khê ca ca!”
Ngô Thiên Đồng chân trần chạy tới, thẳng đến thấy Lý Túc Nhai đã không còn hơi thở, thoáng chốc cứng đờ tại chỗ.
Lý Túc Vân bỗng dưng tiến lên, đầu váng mắt hoa ngã xuống đất, trong bụng một trận quặn đau, nàng đẩy người khác ra, hai mắt đỏ bừng nói: “Túc Nhai! Tiểu hỗn đản! Ngươi lại đang chơi trò gì? Trò này chơi không vui chút nào, mau đứng dậy! A tỷ sắp bị ngươi dọa rồi, được không?”
Bốn phía một mảnh yên lặng.
Ngô Thiên Đồng mờ mịt nói: “Túc Khê ca ca……”
Lý Túc Khê tê thanh nói: “Ta không phải Túc Khê ca ca của ngươi! Từ đầu đến cuối, bồi ngươi hộ ngươi yêu ngươi đều là Túc Nhai!”
Chân trời sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã hạ xuống.
Ngô Thiên Đồng lảo đảo ngã ngồi trên đất, nôn ra từng ngụm máu.
Ngô Thiên Lĩnh nôn nóng đi đỡ nàng, lại hoảng sợ cứng đờ.
Chỉ thấy một đạo hắc ảnh như có như không hiện lên trong thân thể Ngô Thiên Đồng.
Ngô Thiên Đồng quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống thất thanh mà đấm xuống mặt đất, vết máu hòa với nước mưa, thực mau nhiễm hồng mặt đất, nàng tê thanh khóc hô: “Là ngươi gϊếŧ hắn! Là ngươi đúng hay không? Lăn ra đây! Lăn ra khỏi thân thể ta ngay ——”
Lý Túc Khê chợt xoay người, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi không phải muốn sống tiếp sao? Ta vẫn luôn thực hiện theo ý nguyện của ngươi! Nhưng ngươi lại vì một người đã chết, làm chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Là ngươi gϊếŧ hắn! Ngươi gϊếŧ Túc Khê ca ca của ta!”
“Hắn là Lý Túc Nhai! Không phải Túc Khê ca ca của ngươi!”
“Không! Là hắn! Là hắn! A ——”
Ngô Thiên Đồng nắm tay, thét chói tai, lúc bình tĩnh lúc lại khóc kêu, rõ ràng cùng là một người nói, lại không giống tự nói với bản thân, mà tựa như đang tranh chấp cùng ai.
Lý Túc Khê chậm rãi đứng dậy, dưới mưa to, biểu tình mơ hồ không rõ: “Thì ra là ngươi, thì ra người ngươi muốn gϊếŧ chính là ta. Hóa ra, đều là ngươi sắp đặt, ngươi cố ý tiếp cận Túc Nhai, từ đầu tới đuôi đều là vì Phượng Hoàng Tinh Phách!”
Ngô Thiên Đồng khóc ròng nói: “Không phải ta! Không phải ta!”
Ngô Thiên Lĩnh: “Thiên Đồng? Ngươi!”
Lý Túc Vân nén giận đánh xuống một chưởng, lại bị Ngô Thiên Lĩnh ngăn lại, nàng tức giận xoay tay lại, vận chuyển linh lực đánh vào Ngô Thiên Lĩnh, lạnh lùng nói: “Muội muội tốt của ngươi!”
Ngô Thiên Lĩnh bị đánh đến hộc máu, nói: “Túc Vân! Ta……”
Lý Túc Vân bóp chặt yết hầu Ngô Thiên Đồng, nhìn Ngô Thiên Lĩnh, gằn từng chữ: “Ta thật hối hận! Ta thật mong chưa từng gặp các ngươi!”
Ngô Thiên Lĩnh thất hồn lạc phách nhắm mắt lại.
Ngô Thiên Đồng nói: “Ngươi gϊếŧ ta đi.”
Lý Túc Vân nói: “Thứ trong cơ thể ngươi là gì! Lăn ra đây!”
Nàng muốn bức Sơn quỷ ra, nhưng cho dù dùng biện pháp gì cũng vô dụng.
Bỗng nhiên có ánh lửa phóng lên, thế nhưng xuyên qua trời mưa, Lý Túc Khê giữa ánh lửa từng bước đi tới, một lời cũng chưa nói.
Chu Minh Ly Diễm nháy mắt đốt cháy cả người Ngô Thiên Đồng.
Lý Túc Vân ngơ ngẩn mà buông tay.
Lý Túc Khê liền đứng nơi đó, lạnh lùng mà nhìn.
Nhìn Ngô Thiên Đồng cùng hắc ảnh bị đốt thành tro bụi.
Ngô Thiên Lĩnh vươn tay, tiếng khóc rống bị tiếng sấm che lấp: “Thiên Đồng!”
Một hồi mưa to tẩy sạch toàn bộ dấu vết.
Lý Túc Vân cùng Ngô Thiên Lĩnh phu thê một hồi, cùng mất đi chí thân, cùng đau triệt nội tâm, hai người không cần lại nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc đưa lưng về nhau mà rời đi, đã tỏ rõ tương lai cho dù sống hay chết, cũng vĩnh không gặp lại.
Tất cả mọi người đã tiếp nhận cái chết của Lý Túc Nhai.
Nhưng trước khi hạ táng hắn một ngày, thi thể hắn bị người mang đi, đồng dạng biến mất không thấy còn có Lý Túc Khê cùng tín vật Tấn Dương thành, Phượng Hoàng Tinh Phách.
Lý Túc Vân tiếp nhận vị trí thiếu thành chủ Tấn Dương thành một lần nữa, tiếp tục tìm kiếm hai đệ đệ của mình.
Lại ngay khi đó, nàng phát hiện chính mình đã có thai, chỉ có thể ở lại trong thành, ngày qua ngày chờ đợi.
Trong núi lửa, Lý Túc Khê ôm Lý Túc Nhai, nhìn quỷ diện nhân trước mắt, nói: “Ta đã làm theo lời ngươi nói, rời khỏi Tấn Dương thành, ngươi hiện tại có thể nói cho ta, làm thế nào để cứu Túc Nhai không?”
Quỷ diện nhân nói: “Phượng Hoàng đích xác có thể niết bàn trọng sinh, nhưng có lẽ cần đến mấy trăm năm, cũng có lẽ là mấy ngàn năm, nhưng cho dù hắn có thể trọng sinh, cũng sẽ không còn là Lý Túc Nhai đệ đệ của ngươi nữa. Như thế, ngươi còn muốn cứu hắn sao?”
Lý Túc Khê nói: “Cứu hắn.”
Quỷ diện nhân nói: “Được. Trước hết ngươi cần nghĩ cách giúp thần hồn hắn có chỗ ký thác, mới sẽ không tiêu tán. Sau đó phải lấy thân làm dẫn, luyện hóa Chu Minh Ly Diễm, tránh nó gây hại cho thế gian. Trong lúc này, ngươi sẽ vẫn luôn phải chịu đựng hỏa hình, cho đến khi luyện hóa được nó, mới có thể khiến nó không thương tổn thần hồn của Lý Túc Nhai, để hắn mượn dùng lực lượng của phượng hoàng, thần hồn niết bàn.”
“Được.”
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, tránh Khương Đế, cả đời này, không được quay lại Tấn Dương thành.”
“Ta đáp ứng ngươi.”
Quỷ diện nhân rời đi, Lý Túc Khê dẫn hỏa nhập thể, bị ngọn lửa thiêu đến hoàn toàn thay đổi, hắn cũng không để ý tới bộ dáng của mình, chỉ ngày ngày điêu khắc rối gỗ, đủ loại hình dáng, dùng làm vật ký gửi thần hồn Lý Túc Nhai.
Đợi đến khi ngọn lửa đã được hắn luyện hóa hoàn toàn, mấy ngàn con rối gỗ đều tựa như sống dậy, chơi đùa chung quanh hắn, toàn là bộ dạng ban đầu của hắn cùng Lý Túc Nhai.
“Người phải chết vốn chính là ta. Nếu ngươi có thể niết bàn trọng sinh, chỉ nguyện ngươi cùng ta không còn giống nhau nữa.”
Thời gian lưu chuyển, thế sự chìm nổi.
Trong trận chiến Thiên Cảnh, Thương Nam Thành gặp họa, Lý Túc Vân rốt cuộc đánh vỡ lời thề trầm mặc, suất lĩnh bách thú vạn dặm chạy tới Thương Nam Thành, cứu người phu quân nàng chưa bao giờ quên.
Lại khiến chính mình thân chết hồn tán.
Sách sử ghi lại: Thương Nam Thành thiếu thành chủ ngự bách thú đẩy lui vạn địch, trong một đêm danh chấn thiên hạ.
Lại không ai biết hắn đau mất người yêu. Nhiều năm không thấy, vừa gặp lại thế nhưng chính là âm dương vĩnh cách, cũng xem như là đồng táng tại Thương Nam.
Càng không ai biết , Huyễn Ma tìm đến Thương Nam, cứu hai đứa nhỏ, hỏi qua ý nguyện, lưu nữ hài tại Thương Nam Thành, trùng kiến đạo thống, còn nam hài đưa về Tấn Dương thành.
Nhưng hắn chưa từng lại bước một bước vào Tấn Dương thành.
Nam hài hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn trả lời: “Thiên diện Huyễn Ma, không thấy chân tướng. Ta là…… Vô tướng Huyễn Ma.”
Ảo cảnh cùng ánh lửa đều tan thành mây khói.
Lý Miên Khê lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích, hơi thở càng ngày càng yếu.
Ngô Song Nhai phủ phục trên người hắn, phát quan tán loạn, chật vật bất kham, toàn thân phát run, thở hổn hển, đau đến ngũ tạng bốc cháy, khóc đến tê tâm liệt phế: “A ——”
Trong tiếng khóc rống của hắn, Ngô Nhất Ngạn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Phong Việt Từ cùng Khương Hoàn.