Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 59: Song tu

Rõ ràng là dung sắc giống nhau, nhưng sự mỹ lệ của thần hồn Phong Việt Từ lại như siêu thoát giới hạn của sinh linh phàm thế, có một loại xúc động khiến người quỳ bái.

Nếu nói thân thể còn lưu trữ vài phần nhân khí, vậy thì thần hồn ngay cả vài phần nhân khí kia cũng rút đi.

Nhưng Khương Hoàn thật ra không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhìn ngây người, bật thốt lên nói: “A Việt thật đẹp, quá đẹp!”

Phong Việt Từ nói: “Đẹp?”

Khương Hoàn vươn tay về phía y, nói: “Đẹp đến mức ta muốn ôm ngươi! Ngươi không cho ta đi qua, vậy ngươi lại đây được không?”

Phong Việt Từ nói: “Không được.”

Tựa hồ cảm thấy cự tuyệt quá quyết đoán, sẽ khiến Khương Hoàn thương tâm, y lại nhẹ giọng thêm một câu, nói: “Đợi ra ngoài, ôm ngươi.”

Khương Hoàn thật sự bị lời y nói ngọt đến mức thần hồn điên đảo, không màng y ngăn trở, liền muốn tiến lên.

Lại thấy sao trời đảo ngược, mặt biển quay cuồng, tựa như bị xâm phạm, bổ nhào về phía thần hồn Khương Hoàn, tựa như muốn đuổi thần hồn hắn ra ngoài.

“Ta mặc kệ,” Khương Hoàn thần hồn cường đại, đối mặt biển sao cũng không sợ, cười nói: “Cho dù là gì cũng đừng mong ngăn ta đến cạnh ngươi!”

Thuyền nhỏ chậm rãi, ánh đèn lay động.

Phong Việt Từ thấy vậy mi mắt hơi khép, thấp giọng nói: “Vọng Đình.”

Trong mắt bạc hoa rút đi, ấn ký giữa mày cũng chợt lóe rồi biến mất, sao trời sóng biển chung quanh tất cả đều đình trệ, khinh phiêu phiêu né tránh thần hồn Khương Hoàn, chậm rãi quy về yên lặng.

Phong Việt Từ cũng khôi phục bộ dáng như thường, dung nhan như tuyết, tóc đen mắt đen, duỗi tay muốn tiếp hắn.

Khương Hoàn dựa thế điểm chân, bay vọt lên, nắm lấy cổ tay y, lập tức ôm lấy y.

Phong Việt Từ nói: “Ngươi quá làm bậy.”

Khương Hoàn mắt cũng không chớp mà nhìn y chằm chằm, một câu không nói liền hôn qua, hung hăng cắn môi y, tùy ý mυ'ŧ vào liếʍ láp, như muốn đem lo lắng sợ hãi lúc trước đều nói hết trong nụ hôn này.

Thần hồn vốn mẫn cảm hơn thân thể rất nhiều.

Khương Hoàn tách môi răng y, chạm tới đầu lưỡi mềm mại, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể nổ tung, gắt gao câu lấy cổ y, môi lưỡi giao triền, hận không thể cùng y hòa hợp nhất thể, hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Phong Việt Từ bị hắn hôn đến hô hấp hơi loạn, tâm thần rung chuyển, thần hồn vốn dĩ rách nát liền có chút không xong.

“Vọng Đình.”

“Đây là thế giới thần hồn của A Việt, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều biết ngươi sẽ không thương ta.”

Thoáng tách ra, Khương Hoàn liền giành trước lên án nói: “Chính là A Việt muốn tra tấn ta, mỗi lần đều phải làm ta đau lòng chết.”

Phong Việt Từ tĩnh tâm ngưng thần, một lát, mới giải thích nói: “Ta chưa từng……”

Khương Hoàn lại hôn lên, hàm hồ nói: “Mặc kệ.”

Hắn duỗi tay liền muốn cởi xiêm y Phong Việt Từ.

Phong Việt Từ đè lại tay hắn, nói: “Vọng Đình, ngươi làm gì vậy?”

Khương Hoàn cười với y, nói nhỏ bên tai y: “Thần hồn song tu. Lâm cô nương nói, như vậy có thể trị liệu thương tổn thần hồn của ngươi.”

Phong Việt Từ nghe vậy hơi giật mình, ngay sau đó phất tay áo đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: “Không cần như thế, ta không quá đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày liền sẽ tốt.”

Khương Hoàn nói: “Ngươi lấy máu lại hộc máu, sao có thể không ngại? A Việt ghét bỏ ta, không muốn song tu cùng ta sao?”

Phong Việt Từ nói: “Không phải như vậy, Vọng Đình rất tốt.”

Lặng im nửa ngày, y nhìn Khương Hoàn, nghiêm túc nói: “Từ xưa đến nay, song tu phi chính thống, nếu túng dục, sa vào có thể gây trở ngại đạo hạnh. Người tu đạo vốn nên thanh tâm quả dục, tu đạo tu tâm, không thể vì bất kỳ thứ gì mà lầm đường lạc lối.”

Y mặt mày thanh tĩnh, tinh thần ngây thơ, xứng với một thân khí chất xuất trần tuyệt tục phong hoa kia, trong lúc hoảng hốt thế nhưng thuyết phục Khương Hoàn.

Nghe thật có lý.

Có lý mới gặp quỷ.

Đại mỹ nhân là người theo chủ nghĩa cấm dục, điểm này hắn có thể nhìn ra.

Nhưng ngày thường vô luận hắn nói gì, đại mỹ nhân đều nói tốt, ôm ấp hôn hít cũng dung túng hắn, cho nên Khương Hoàn trước nay không suy xét qua vấn đề “Đại mỹ nhân cự tuyệt song tu” này.

Khương Hoàn: “……”

Không được không được.

Thương thành như vậy, liền tính A Việt nói chính mình sẽ không chết, nhưng luôn là sẽ đau. Biện pháp trước mắt tốt như vậy, có thể nào không thử một lần?

Huống hồ, hắn cũng rất muốn mượn cơ hội này thân cận cùng A Việt.

Khương Hoàn trong lòng xoay chuyển, trên mặt duy trì tươi cười cao thâm khó đoán, loạn nói: “A Việt nói rất có đạo lý. Bất quá A Việt cũng biết, song tu phương pháp lại không giống.”

Phong Việt Từ hỏi: “Không giống chỗ nào?”

Khương Hoàn tiếp tục nói bừa: “Phương pháp song tu tầm thường xác thật như ngươi nói, là thứ túng dục, trở ngại đạo hạnh. Nhưng kỳ thật cũng có phương pháp song tu chính thống, đừng quên ta từng là Khương Đế, biết rất nhiều đạo pháp trong thiên hạ.”

Phong Việt Từ vẫn luôn tin hắn, nhẹ nhàng gật đầu, chưa từng nghi ngờ, lẳng lặng nói: “Trong sách chưa bao giờ nhắc đến phương pháp song tu chính thống, là ta kiến thức hạn hẹp.”

Khương Hoàn chột dạ, lập tức ôm y, dỗ dành nói: “A Việt đọc nhiều sách vở, khó được có chuyện ngươi không biết, chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem thế nào sao?”

Phong Việt Từ nói: “Việc này không hợp với đạo pháp của ta, không cần thử.”

Khương Hoàn nghẹn lời, thật sự nói không lại y, đành phải chơi xấu nói: “Nhưng mà ta muốna, ta lại tuyệt đối không thể tìm người khác thử, A Việt lúc trước khiến ta lo lắng như vậy, coi như bồi thường ta đi!”

Đông xả Tây xả nhiều như vậy cũng chưa làm Phong Việt Từ động dung, chỉ có lời này khiến Phong Việt Từ do dự.

Phong Việt Từ nói: “Ngươi muốn?”

Khương Hoàn nói: “Vô cùng muốn! Muốn thân cận ngươi! Muốn đến không chịu nổi! Bất quá…… Quan trọng nhất vẫn là muốn giúp ngươi chữa thương trước, xem ngươi bị thương trước mắt ta, còn khó chịu hơn là gϊếŧ ta. Ngươi không được lại làm như vậy, còn như vậy, ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không nghe, ta chính là vô nhân tính, tuyệt đối chém chết người ngươi muốn cứu trước, ta……”

Phong Việt Từ hơi hơi nghiêng đầu, một nụ hôn mềm nhẹ thoáng dừng trên môi hắn.

Khương Hoàn giọng nói đột nhiên im bặt.

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình vẫn luôn rất tốt, không thể nói bản thân như vậy.”

Khương Hoàn đuôi lông mày phi dương, cười ngâm ngâm nói: “Ta chỉ tốt với A Việt, những người khác ta mặc kệ, ta chính là như vậy.”

Hắn nhìn Phong Việt Từ, bỗng nhiên nói: “Chính là ta biết, A Việt không giống ta, ngươi lòng có chúng sinh, khó tránh khỏi từ bi, tình nguyện người chịu khổ là chính mình. Bảy năm trước, A Việt còn nhỏ như vậy, khi thần hồn vỡ vụn nhất định rất đau phải không.”

Phong Việt Từ trả lời: “Không đau.”

Khương Hoàn hôn hôn y, nói: “Ta muốn nhìn vết thương của ngươi một chút.”

Phong Việt Từ nói: “Thương tổn của thần hồn không thể nhìn thấy.”

Khương Hoàn nói: “Nhưng có thể cảm thụ được. Ta biết A Việt lo lắng chuyện gì, nhưng đây không phải đạo lữ khế ước, ngươi sẽ không liên luỵ thần hồn của ta, thật sự.”

Phong Việt Từ thấy hai mắt hắn tỏa sáng, bộ dáng thập phần chờ mong, liền chạm chạm giữa mày hắn, nói: “Được, thử một lần.”

Khương Hoàn ôm lấy người liền xoay vài vòng, mặt mày hớn hở nói: “A Việt thật tốt!”

Phong Việt Từ nói: “Chỉ là trong sách ghi lại toàn là bàng môn tả đạo, lại không biết đạo pháp chính thống nên tu tập thế nào, Vọng Đình có thể nói ta nghe một chút không?”

Khương Hoàn: “……”

Nói bừa thì nào có đạo pháp chính thống gì!

Cũng chỉ có cảnh giới của Thanh Huy Đạo Quân, mới có thể xem song tu trở thành nghiên cứu công khóa như vậy.

Bất quá…… Này cũng không làm khó Khương Đế Bệ hạ da mặt dày kiến thức rộng rãi được.

Khương Hoàn mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên, A Việt nghe kỹ, bước đầu tiên, cần thẳng thắn thành khẩn đối diện, bỏ quần áo đi.”

Phong Việt Từ nghe vậy, khinh phiêu phiêu mà nhìn hắn một cái, ánh mắt diễm diễm, nhìn quanh rực rỡ.

Khương Hoàn cứng họng thất thanh, miễn bàn nói chuyện, hồn đều phải bay.

Phong Việt Từ ngón tay gõ trán hắn, nhẹ giọng nói: “Thì ra, lại đang náo loạn.”

Khương Hoàn đang muốn nói gì, thuyền nhỏ dưới chân lại phút chốc đong đưa lên.

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình, ngươi xem.”

Khương Hoàn nói: “Cái gì?”

Phong Việt Từ đầu ngón tay tựa trán hắn, theo thuyền động, đẩy hắn về phía mặt biển.

Không đợi hắn lắc mình tiến lên, liền lại thấy Phong Việt Từ cầm tay hắn, cùng hắn ngã xuống biển.

Thần hồn tùy tâm động, bản chất hẳn là không có quần áo, nhưng Khương Hoàn lại có cảm giác quần áo phất qua gương mặt, hắn ngửa đầu yên lặng nhìn quang ảnh tuyết trắng phía trên, giang hai tay, muốn ôm lấy quang ảnh.

Quang ảnh rơi vào l*иg ngực hắn, cùng lúc đó, nụ hôn ấm áp cũng chậm rãi rơi xuống.

Cẩm tụ liên văn theo sóng nước nở rộ, quần áo như mây từ thân thể chảy xuống, bị nước biển cuốn lên phiêu đi, tóc đen như thác trút xuống đầy người.

Y không manh áo che thân, đẹp đến tựa thần linh thời hỗn độn sơ khai.

Khương Hoàn ngừng thở, ý thức đi xa, si ngốc mà say mê chìm đắm, không muốn tỉnh lại.

Thần hồn khẽ chạm, theo tâm ý quấn quanh bên nhau, giống một đôi tay ôn nhu, trấn an đối phương.

Khương Hoàn là bị thương tích trên thần hồn Phong Việt Từ khiến tỉnh.

“A Việt, A Việt…… A Việt của ta.”

Chẳng sợ chỉ là thần hồn, hắn cũng cảm giác trái tim đau đến run rẩy, tựa như đao cắt, hận không thể dời toàn bộ những thương tích đó lên người mình, thay y thừa nhận hết thảy thương tổn cùng đau đớn.

Khương Hoàn thật cẩn thận chạm vào những vết thương đó, muốn khiến chúng khép lại.

Phong Việt Từ nói: “Không sao.”

Khương Hoàn nói: “A Việt, ngươi lấy lực lượng thần hồn của ta đi được không? Chỉ cần khiến ngươi không đau đớn, ngươi muốn cái gì đều có thể.”

Thanh âm dần dần thấp không thể nghe thấy, bị nước biển bao phủ.

Tinh quang bỗng nhiên đại thịnh, quang huy lộng lẫy phiêu tán trong biển, chiếu sáng lên một góc thần hồn huyền diệu mà vô ngần này.

Chỉ thấy hai đạo thần hồn cách càng ngày càng gần, cho đến tương dung, Khương Hoàn nghiêng người, gắt gao nắm tay y, tùy ý lực lượng thần hồn của mình xông về phía trước, như một hồi hiến tế.

Phong Việt Từ trong mắt lại nổi lên bạc hoa nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn Khương Hoàn, nói: “Vọng Đình, vì sao lại làm vậy?”

Khương Hoàn cười cười, nói: “Nào có nhiều ‘vì sao’ như vậy? A Việt, ta yêu ngươi, đợi ngươi 6000 năm, tìm ngươi 6000 năm, yêu ngươi 6000 năm, không có gì là không thể cho ngươi.”

Phong Việt Từ hơi giật mình, nói: “Yêu? Ta đây…… Yêu ngươi sao?”

Khương Hoàn nói: “Này phải hỏi bản thân A Việt. Nếu hỏi ta, ta tự nhiên sẽ nói, ngươi yêu ta.”

Hắn từ đầu đến cuối kiêu ngạo tự tin như vậy, ngọn lửa trong mắt vĩnh viễn không tắt, không sợ hết thảy phủ nhận cùng cự tuyệt, không sợ hết thảy trở ngại cùng trắc trở.

Phong Việt Từ giữa mày lại hiện ra hoa văn, nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu, tựa vào trán hắn.

Khương Hoàn bỗng dưng nhận thấy trên trán truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, đông lạnh đến mức thần hồn đều phát run, nhưng giây lát lướt qua.

Ngay sau đó, lại có lực lượng thần hồn cuồn cuộn không ngừng chuyển vận về, tuần hoàn lặp lại.

Phong Việt Từ nói: “Vọng hoa kham chiết, vọng nguyệt biết ý, tình không khỏi mình, thấy quân vui mừng. Ngươi từng nói đây là tâm động, là thích, vậy ngươi nói cho ta, làm sao để yêu ngươi?”

Khương Hoàn cười khẽ ra tiếng, nói: “Tâm can bảo bối đại mỹ nhân, hôn ta, ta liền nói cho ngươi.”

Phong Việt Từ cúi người hôn hắn.

Khương Hoàn hôn lại y, trong giọng nói hàm chứa lưu luyến không cách nào hòa tan, nói: “Vọng hoa niệm ta, vọng nguyệt thường tư, ái đến sinh tử, cùng quân không từ.”

Tự tự triền miên, cũng chỉ như vậy.

Phong Việt Từ nhẹ giọng nói: “Được.”

Một tiếng đáp lại này phảng phất vang trong lòng, tuy nhẹ, lại quanh quẩn không ngừng.

Trên mặt biển, thuyền nhỏ phiêu bạc, ánh đèn lập loè, quang mang càng ngày càng thịnh, cơ hồ muốn bao phủ tinh quang đầy trời. Lưỡng đạo thần hồn dây dưa trong biển, phiêu đãng, chìm nổi, lại rốt cuộc gắt gao tương dung, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không một khe hở.