Lâm Yên Lam cùng Lâm Đông Linh một lớn một nhỏ, rưng rưng nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Ngô Song Nhai nhíu mày, quay đầu lại đè thấp tiếng nói hỏi: “Đạo Quân, đây không phải là mộng của Đông Linh sao? Đến tột cùng sao lại thế này? Quan hệ giữa Lâm Lam cùng Yên Lam tỷ, Đông Linh cùng Ngọc Hồ Hạnh Lâm, thật sự là vậy sao?”
Phong Việt Từ nói: “Là mộng, cũng là thật.”
Trong đầu Ngô Song Nhai là một đống hồ nhão, nhưng lại ngại mất mặt, liền tỏ vẻ bản thân cũng hiểu, rụt rè gật đầu.
Khương Hoàn ấn đầu hắn đẩy qua một bên, ngay sau đó giảm nhẹ lực đạo, thuận tay phất qua tóc Phong Việt Từ, nói: “Lâm Đông Linh chính là Ngọc Hồ Hạnh Lâm hóa thành, Lâm Lam chính là tiền kiếp của Lâm cô nương, cũng là Mộng Ma. Hoặc không thể nói là tiền kiếp, bởi vì hai nàng cũng không giống Âm Ma. Âm Ma là đi qua luân hồi vượt qua Vong Xuyên, cho nên hiện giờ Quý Thời Nghiên là một người thực sự có máu có thịt. Mà các nàng, lại chỉ sống trong mộng.”
Lâm Yên Lam run rẩy.
Ngô Song Nhai: “……”
Khương Hoàn nhướng mày, nhìn về phía Lâm Yên Lam, nói: “Mộng của Mộng Ma, có thể lấy giả thế thật. Lâm cô nương, có phải năm đó Lâm phu nhân căn bản chưa từng sinh hai người con gái đúng hay không?”
Lâm Yên Lam nói: “Phải! trong trận chiến Thiên Cảnh, Mộng Ma bị thương, hôn mê trong mộng. Cho đến ba ngàn năm sau, mới thức tỉnh ở Lan Khê Thành. Lúc đó phu nhân Lan Khê Lâm thị đang khổ sở vì con nối dõi, vì thế Mộng Ma cho nàng một giấc mộng có thể sinh nhi dục nữ, cũng là cho chính mình một chốn an thân.”
Trằn trọc ngàn năm, vòng đi vòng lại, chung quy vẫn quay về cố thổ.
Không thể không than một câu “Thế sự vô thường”.
Phong Việt Từ nói: “Bảy năm trước, Đông Linh sinh ra, kỳ thật chỉ là vì ngươi muốn cứu mẹ.”
Lâm Yên Lam lau nước mắt, đỏ mắt nói: “Phải. Linh vật hóa người, trước nay chưa từng có, trong trận chiến Thiên Cảnh, Đông Linh vì bảo vệ ta, kiệt lực biến lại thành bản thể, cùng ta hôn mê trong mộng. Bảy năm trước, ta trơ mắt nhìn cha chết đi, mà mẹ gần chết, theo bản năng liền vận dụng Ngọc Hồ Hạnh Lâm, nhưng nàng lại dung nhập vào cơ thể mẹ ta, sau khi sinh ra chính là Đông Linh bây giờ.”
Lời vừa nói ra, tất cả những người khác đều lâm vào trầm mặc.
Trận tai kiếp bảy năm trước, nơi có thể nhìn thấy đều một mảnh hỗn loạn, tuy rằng truyền ra tin tức Lâm phu nhân có thai, nhưng mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có tâm tình đi suy xét việc này.
Có lẽ trước đó, không ai có thể ngờ rằng Lâm Đông Linh sẽ có lai lịch như vậy.
Ngô Song Nhai nhịn không được nói: “Một khi đã vậy, Yên Lam tỷ hẳn đã biết Đông Linh là……”
Lâm Yên Lam nhắm mắt, nói: “Ta không biết, cho đến hôm nay ta mới biết được chân tướng. Ban đầu ta vẫn luôn cho rằng ta cùng với Đông Linh đều do mẹ sinh ra, ta là Lâm gia đại tiểu thư, Đông Linh là muội muội ta.”
Lâm Đông Linh đầy mặt nước mắt, che miệng nhỏ giọng nức nở, nói: “Ký ức của tỷ đều ở chỗ ta, nhưng ta sinh ra liền đã quên hết thảy, chỉ nhớ được vài mộng cảnh không được hoàn chỉnh.Thực xin lỗi, tỷ tỷ, ta thật sự không phải cố ý quên, là ta thật sự nhớ không ra!”
Phong Việt Từ nhìn nàng, khẽ lắc đầu, ánh mắt tựa như băng tuyết hòa tan, không quá mức ôn nhu, lại có thể trấn an nhân tâm, khiến Lâm Đông Linh cảm nhận được sự an ủi to lớn, tiếng khụt khịt dần dần bình ổn.
Hắn nói: “Không phải do ngươi cố ý quên hết thảy, mà là mộng cảnh không cách nào tồn tại song song cùng hiện thực, đã sống trong mộng, lại làm sao có thể nhớ hiện thực?”
Những người khác đều ngẩn ngơ.
Ngô Song Nhai nói: “Đúng vậy!”
Phong Việt Từ lẳng lặng nói: “Ngược lại, nếu bị người đánh thức, khi ngươi nhớ lại tất cả, mộng cảnh do ngươi sinh ra cũng sẽ bị đánh về nguyên hình, quay lại bộ dáng chân thật của nó.”
Vừa dứt lời, thân thể Lâm Đông Linh thế nhưng dần dần hư hóa, lúc là bộ dáng một đứa trẻ, lúc lại là bản thể Ngọc Hồ, biến ảo không ngừng.
Nàng ôm chặt cánh tay, không tiếng động gào khóc.
Lâm Yên Lam nhìn bàn tay của mình, trong đó tựa như không hề có máu chảy.
Nàng là Mộng Ma, Lâm Đông Linh là Ngọc Hồ Hạnh Lâm, các nàng do mộng sinh ra, đều không phải là người thực sự.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Lâm Đông Linh nỗ lực ngăn tiếng khóc, thanh âm khẽ run nói: “Tỷ tỷ, khi đông tuyết đầy trời, ngươi đã mong ta có được linh tính, nhưng ta nghĩ, nếu ta chưa bao giờ có linh tính thì tốt rồi. Ngươi có thể vô ưu vô lự mà lớn lên ở Lan Khê Thành, lên làm Thành chủ, viên mãn tâm nguyện, cứu càng nhiều càng nhiều người. Ngươi có thể vẫn luôn che chở bá tánh của ngươi, bảo vệ Lan Khê Thành của ngươi cùng mẹ ngươi.”
Cả người tiểu cô nương phát run, tựa như vô cùng lạnh, nhưng mà – linh vật cũng sẽ lạnh sao?
“Không! Không phải!” Lâm Yên Lam chợt bừng tỉnh từ trong hồi ức, mắt thấy nàng dần dần biến mất, liền tiến lên muốn ôm lấy nàng, gấp gáp nói: “Đông Linh! Đông Linh!”
Ngay khi nàng sắp đυ.ng tới Lâm Đông Linh, hắc ảnh bỗng nhiên thoáng hiện, tựa hồ đã ẩn núp hồi lâu, bắt lấy thời cơ, một chưởng phách về phía ngực nàng.
“Tỷ tỷ ——”
Thân hình Phong Việt Từ ẩn hiện tựa ảo ảnh, ngẩng đầu ném minh châu, chưởng thế va chạm, chỉ một thoáng linh quang bùng nổ, dư ba tứ tán.
“A Việt!”
Khương Hoàn nguyên bản chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vừa thấy Phong Việt Từ cứu người, lập tức đổi sắc mặt, chợt thoáng hiện đến trước người Phong Việt Từ, đối chưởng cùng hắc ảnh.
Hắc ảnh liên tiếp lui mấy bước, hung hăng liếc Phong Việt Từ một cái, sau đó liền bóp cổ Lâm Đông Linh.
Ngô Song Nhai tập trung nhìn vào, cả kinh kêu lên: “Quỷ Quân!”
Chuyện xảy ra ở Hoa Hạ Học Cung mới qua không bao lâu, Quỷ Quân sao lại ở chỗ này? Nàng đến tột cùng làm cách nào ẩn nấp trong mộng cảnh của Lâm Đông Linh?
Ngô Song Nhai vừa vội vừa giận: “Ngươi mau buông Đông Linh ra!”
Quỷ Quân lại nói: “Phong Việt Từ, lại là ngươi!”
Phong Việt Từ chỉ đỡ Lâm Yên Lam, không lên tiếng.
Khương Hoàn giằng co cùng nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi mới là âm hồn không tan! Tỷ muội Lâm gia vốn dĩ đang tốt đẹp, nếu không có người đánh thức, Lâm Đông Linh sao có thể sẽ nhớ lại hết thảy? Xem ra Lục Quân lúc trước chắn một đao giúp ngươi, ngược lại khiến ngươi rất cảm động, không tiếc mưu đoạt Ngọc Hồ Hạnh Lâm tới cứu hắn!”
Quỷ Quân nói: “Ngươi vĩnh viễn tự cho là đúng như vậy!”
Lâm Yên Lam kinh hồn chưa định, hít sâu một hơi, thấp giọng đa tạ Phong Việt Từ, khuôn mặt xưa nay dịu dàng một mảnh trầm ngưng, nhìn chằm chằm Quỷ Quân lạnh lùng nói: “Ngươi buông Đông Linh ra!”
Quỷ Quân nói: “Nàng hại ngươi đến nông nỗi này, ngươi còn muốn quan tâm nàng sao?”
Lâm Yên Lam nói: “Nàng là muội muội ta! Ta nói ngươi thả, nàng, ra!”
Quỷ Quân nói: “Muội muội? Mộng Ma, mấy ngàn năm cũng không thanh tỉnh, ngươi thật sự khiến chúng ta thất vọng rồi.”
Khương Hoàn kéo Phong Việt Từ qua xem y có bị thương hay không, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Câm miệng đi, ngươi soi gương nhìn lại chính mình, tốt đẹp hơn ai chứ?”
Quỷ Quân nhìn bộ dáng hắn lo lắng cho Phong Việt Từ, cười lạnh nói: “Ta cho dù có muôn vàn không tốt, nhưng ít nhất thanh tỉnh, còn hơn ngươi, bị người chơi mấy ngàn năm còn muốn đâm đầu vào! Ngươi cho rằng chính mình rốt cuộc khổ tận cam lai được như ước nguyện? Khương Vọng Đình, ta thật thương hại ngươi.”
Phong Việt Từ bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nàng.
Một người yên tĩnh tựa không biết buồn vui, một người lại là yêu hận điên cuồng dây dưa.
Khương Hoàn gằn từng chữ: “Lạc, Băng, Oánh!”
Quỷ Quân nhẹ nhàng cười, ngừng che giấu thanh âm, khôi phục giọng nữ thanh lãnh dễ nghe vốn có, chỉ là dị thường trào phúng.
“Làm khó Bệ hạ, còn nhớ rõ tên ta.”
Ngô Song Nhai: “……???”
Lâm Yên Lam chợt nhìn Khương Hoàn, trong mắt nhấc lên sóng to gió lớn, tựa như không thể tin, lại tựa như bừng tỉnh đại ngộ.
Lạc Băng Oánh cười như điên dại, cảm xúc mất khống chế, lực đạo liền mất khống chế, băng sương trong nháy mắt tràn ra quanh thân, cơ hồ muốn đóng băng toàn bộ mộng cảnh.
Ánh mắt Lâm Đông Linh tan rã, một nửa thân thể đều đã hóa thành Ngọc Hồ, thống khổ mà hô: “Tỷ tỷ, ta……”
Lâm Yên Lam nói: “Đông Linh!”
Giữa lúc hỗn loạn, tiếng đàn chợt vang lên, phù quang lưu chuyển, ổn định thân ảnh chợt tụ chợt tan của Lâm Đông Linh.
Phong Việt Từ ngồi trên mặt đất, tay áo rộng rủ xuống, đàn đặt trên đầu gối, đầu ngón tay chưa từng ngừng lại, phân phó nói: “Song Nhai, lửa.”
Ngô Song Nhai vội la lên: “Ta phóng hỏa? Ta biết lửa có thể làm băng tan, nhưng mà sẽ đốt tới Đông Linh!”
Phong Việt Từ nói: “Không sao, Thú Linh Hỏa Diễm của ngươi sẽ không thương nàng.”
Ngô Song Nhai cực kỳ tín nhiệm y, cũng không nghĩ lại nguyên nhân trong đó, trực tiếp kết ấn, chỉ thấy một đạo hỏa long thoáng chốc hiện lên trong thân thể hắn, xoay quanh đỉnh đầu không đi, há mồm liền phun một ngọn lửa lớn về phía Lạc Băng Oánh.
Ngọn lửa phảng phất có linh tính, thế nhưng thật sự tránh Lâm Đông Linh ra.
Ngô Song Nhai nhẹ nhàng thở ra, Khương Hoàn nhìn tiểu thiếu niên chằm chằm, như suy tư gì.
Tiếng cười của Lạc Băng Oánh dừng lại, nhìn ngọn lửa nói: “Thế nhân đều nói Thanh Huy Đạo Quân đạm bạc vô tranh, không hỏi hồng trần, nhưng ta xem ngươi căn bản chính là tâm tư khó lường, đã tính toán toàn bộ người trong thiên hạ!”
Phong Việt Từ phảng phất không nghe thấy, nhàn nhạt đánh đàn, lại kêu: “Vọng Đình.”
Không cần nhiều lời, Khương Hoàn đã nói: “Yên tâm, giao cho ta.”
Bọn họ vốn lấy Yểm châu đi vào giấc mộng, trở về đương nhiên cũng nên dựa vào Yểm châu, biện pháp này không hại mình cũng không tổn thương Lâm Đông Linh, là biện pháp tốt nhất.
Nhưng hiện giờ thêm một tên Quỷ Quân, không cần nghĩ cũng chắc chắn nàng sẽ không buông tay chịu trói như vậy.
Vậy thì chỉ có thể cưỡng chế đánh vỡ mộng cảnh.
Lâm Yên Lam tức khắc thần sắc hoảng hốt, nói không lựa lời: “Khương, Khương…… Xin ngài đừng thương tổn Đông Linh! Cầu ngài!”
Phong Việt Từ nói: “An tâm.”
Thanh âm Lâm Yên Lam chua xót, mờ mịt nói: “An tâm? Đạo Quân, thật không dám dấu diếm, lòng ta khó an, cũng không biết làm thế nào cho phải.”
Tiếng đàn hơi đổi, xa xưa quanh quẩn, Phong Việt Từ ngồi ngay ngắn đánh đàn, nét mặt chiếu tuyết, lặp lại lời mẫu thân Lâm Lam từng nói trong mộng cảnh, trả lời: “Thế sự vô thường, có thể nào vạn sự như ý? Nhưng chỉ cần ngươi không buông tay, ý người có khi cũng có thể thắng qua ý trời.”
Giọng nói phảng phất trùng điệp lên lời phụ nhân nói năm xưa.
Lâm Yên Lam chợt ướt hốc mắt.
Đây cũng không phải lời an ủi tốt nhất, lại vừa vặn phù hợp với nàng nhất, có thể vào giờ này khắc này, cho nàng ấm áp không gì sánh được cùng lực lượng một lần nữa tỉnh lại.
Lâm Yên Lam cúi người bái tạ, dứt khoát xoay người đi giúp Ngô Song Nhai đối phó Lạc Băng Oánh.
Lạc Băng Oánh nói: “Nếu mộng cảnh hủy, muội muội ngươi chắc chắn khó thoát chết. Ngươi không đi ngăn cản bọn họ, ngược lại tới ngăn cản ta? Ngươi điên rồi sao?”
Thân hình Lâm Yên Lam như sương mù, giao thủ cùng nàng.
Một người bắt giữ Lâm Đông Linh, một người bận tâm Lâm Đông Linh, một người là Thành chủ cũ của Giang Tuyết Thành, một người trước đây lại từng là Ma tướng.
Các nàng đều là những nữ tử kinh tài tuyệt diễm của thời đại kia, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng khó phân ra trên dưới.
Lâm Yên Lam nói: “Ta tin bọn họ.”
Lạc Băng Oánh cổ quái nói: “Mộng Ma, ngươi là một trong bốn Ma tướng của Tứ Vô Kỳ Cảnh! Vậy ngươi có biết Khương Vọng Đình là ai hay không? Ngươi nói ngươi tin hắn?”
Lâm Yên Lam trả lời: “Hắn là người phương nào, Giang Tuyết Thành chủ chắc chắn rõ ràng hơn ta. Người năm đó lưu luyến si mê hắn đến nỗi nhập ma, cô phụ Thiếu Thành chủ của Mê Hoặc Thành, cũng không phải là ta. Đồn đãi Thành chủ Giang Tuyết Thành cùng Thiếu Thành chủ Mê Hoặc Thành táng thân trong trận chiến Thiên Cảnh, vì sao Tông Thần đã chết, ngươi lại không chết?”
Lạc Băng Oánh nói: “Câm miệng!”
Lâm Yên Lam nói: “Ngươi nói ta không tỉnh táo, không tỉnh táo chính là ngươi mới đúng. Ngươi từng mắng hắn mắt mù, nhưng theo ta thấy, người hắn chọn bây giờ, còn tốt hơn ngươi trăm ngàn lần!”
Sương đen trong mắt Lạc Băng Oánh ngưng tụ thành thực chất, tựa như hai đóa hắc diễm.
Lâm Yên Lam lại nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt bắt được tàn ảnh của Khương Hoàn, trong miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Băng Oánh, kỳ thật vẫn lòng còn sợ hãi.
Hắn thật sự sẽ là người kia sao?
Nguyệt Ảm Tinh Diệu ngang trời xuất thế, chỉ dùng lực lượng một người chinh chiến trăm thành, tạo nên thần thoại bất khả chiến bại. Muôn đời tới nay, người duy nhất đạt được địa vị tối cao đó, đủ để sánh với sự tồn tại của Ma Vương bệ hạ.
Khương Đế, Khương Đế a.