Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 53: Hạnh Lâm

Lan Khê – non xanh nước biếc.

Chim đại bàng bay qua đường phố phồn hoa, đáp xuống, Khương Hoàn cúi đầu thấy một mảnh dược lư quen thuộc, cổ xưa lịch sự tao nhã.

Khi vừa tới khởi nguyên, nơi đầu tiên hắn đến chính là Lâm gia, cũng là ở Lâm gia, lần đầu tiên trong cuộc đời này gặp được Phong Việt Từ.

Khương Hoàn nghĩ, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.

Phong Việt Từ nghe thấy tiếng cười, liền khép sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Khương Hoàn nói: “Ta còn tưởng rằng là nhất kiến chung tình, nguyên lai là cửu biệt gặp lại.”

Phong Việt Từ nói: “Nhất kiến chung tình?”

Khương Hoàn cầm lấy quyển sách trên tay y, ném tới giữa không trung, chỉ thấy quyển sách từng trang hợp lại rồi tản ra, ngăn trở thân ảnh của hai người, sau đó Khương Hoàn lập tức ôm lấy cổ y, hôn lên.

Giây lát cuốn sách đã rơi xuống.

Khương Hoàn lui về, duỗi tay tiếp được toàn bộ cuốn sách, gấp lại nguyên dạng, thả lại trong tay Phong Việt Từ, nghiêm trang mà nhìn y, phảng phất cái gì cũng chưa làm.

Phong Việt Từ nhận sách cẩn thận tra qua, thấy không hư tổn gì, ánh mắt hơi đổi, giơ sách lên khinh phiêu phiêu mà gõ hắn một chút, kêu hắn chớ có hồ nháo.

Khương Hoàn cảm thấy mỹ mãn mà liếʍ liếʍ khóe miệng, ngồi dư vị nụ hôn vừa rồi, cười nói: “Vừa gặp Đạo Quân ở Lan Khê, ta liền nhất kiến chung tình, bị ngài mê đến thần hồn điên đảo không thể tự kềm chế a!”

Phong Việt Từ nói: “Lại nói bậy.”

Khương Hoàn nói: “Là thật! Khi đó ta vốn dĩ không định hỗ trợ, nhưng bị ngươi nhìn một cái, hồn cũng bay mất. A Việt ngươi nói, ngươi có phải cố ý hay không?”

Phong Việt Từ trả lời: “Không phải.”

Khương Hoàn vốn chỉ đùa y, thấy y lại nghiêm túc trả lời, tức khắc dựa vào người y cười không ngừng.

Khi đó hắn cảm thấy đại mỹ nhân này quá họa thủy, ở chung lâu sợ sẽ không ổn, còn chuẩn bị sau khi đến Học cung xong liền nhanh chóng trốn chạy.

Lại không thể ngờ, có vài người là không thể thấy, vừa thấy liền rốt cuộc chạy không thoát.

Chim đại bàng đáp xuống đất, bụi đất tung bay.

Thanh Ngưu như là bị lửa đốt, rải chân liền chạy xuống.

Phong Việt Từ nói: “Mu Mu.”

Thanh Ngưu lại héo lộc cộc mà chạy về: “Mu mu ——”

Phong Việt Từ nhẹ nhàng sờ sờ sừng nó, nghiêng người ngồi lên lưng nó.

Tinh thần Thanh Ngưu rung lên, tức khắc vui sướиɠ vẫy đuôi: “Mu mu!”

Khương Hoàn túm đuôi nó, khiến nó chậm một chút, nói: “Làm y ngã đánh ngươi.”

Những người khác nhảy xuống từ mặt khác của đại bàng, Khương Chi Mộng cùng Ngô Song Nhai ồn ào một đường cũng không chê mệt, còn đang ngươi một lời ta một câu, đề tài tranh luận từ huynh trưởng nhà ai lợi hại nhất biến thành huynh trưởng nhà ai tốt nhất, hai đứa trẻ dốc hết sức tranh luận, người nghe được đồng thời vô ngữ.

Khương Chi Ý cùng Diệp Vân Khởi cũng âm thầm tranh phong, một đường chưa nghỉ, lúc này mới bất đắc dĩ mà kéo muội muội về, cuối cùng lệnh hai người im lặng.

Đoàn người đi vào trong, vài tiểu bối Lâm thị tiến ra nghênh đón, bạch y ngọc trâm, lưng đeo ngọc hồ, thiếu niên cầm đầu đúng là Lâm Thiếu Chước đã lâu không gặp.

Bước chân Lâm Thiếu Chước vội vàng, hình dung tiều tụy, miễn cưỡng nặn ra tươi cười chào hỏi mọi người, sau đó nhìn Phong Việt Từ, gấp giọng nói: “Làm phiền Đạo Quân đường xa mà đến, xin thứ tội chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh ngài nhanh đến xem nhị tiểu thư đi!”

Phong Việt Từ gật đầu, Thanh Ngưu bước chân đi về phía trước.

Khương Hoàn đi một bên, nói: “Ngươi nói một chút về tình huống trước đi. Lần trước ta thấy tiểu cô nương kia còn tung tăng nhảy nhót, sao lại đột nhiên liền có chuyện?”

Lâm Thiếu Chước trả lời: “Thật không dám dấu diếm, nếu chúng ta biết được nguyên nhân thì tốt rồi! Từ khi chuyện bảy năm trước xảy ra, thân thể phu nhân đã không bằng lúc trước, hiện giờ bệnh nặng cũng là trong dự đoán. Nhưng nhị tiểu thư còn nhỏ, chúng ta sợ nàng có một chút thương tổn, vẫn luôn cẩn thận chăm sóc, đừng nói bị va chạm, cho dù chỉ rơi một cọng tóc, mọi người cũng sẽ đau lòng.”

Thiếu niên xưa nay ôn hòa thủ lễ, thế nhưng lúc này ngay cả nụ cười duy trì nửa phần lễ nghĩa cũng nặn không ra.

Hắn nắm chặt hai tay, trong miệng đắng chát nói: “Nhà chúng ta đã tìm đủ mọi cách, sắc thuốc châm cứu, cách gì cũng dùng qua, chính là nhị tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại.”

Khương Hoàn nghe vậy nhướng mày, như suy tư nói: “Nghe lời ngươi nói, lại không giống như là bị bệnh.”

Lâm Thiếu Chước trầm giọng nói: “Đại tiểu thư cũng nói vậy, chúng ta đều hoài nghi có người dùng tà thuật ám hại nhị tiểu thư! Do vậy mới truyền tin cho Học cung, thỉnh Đạo Quân mang Lưu Mộng Cầm tới đây một chuyến, vừa dùng tiếng đàn đánh thức nhị tiểu thư, cũng là để tra xét. Nếu thật sự là do người làm, từ trên xuống dưới Lâm gia ta thề không bỏ qua!”

Lan Khê Lâm thị có tiếng ôn hòa thiện tâm, tính tình cực tốt, có thể bức nhà bọn họ thành như vậy, cũng thực không dễ dàng.

Mọi người đều gật đầu, sôi nổi đồng ý.

Khương Chi Mộng căm giận nói: “Nếu thật sự là có người cố ý hại Lâm nhị tiểu thư thì không khỏi quá ngoan độc, nàng mới bảy tuổi a!”

Ngô Song Nhai nghĩ nghĩ, nói: “Ta nhớ trước kia ta tới nhà các ngươi chơi, tiểu nha đầu luôn thích quấn lấy người khác nói về một vài chuyện kỳ kỳ quái quái nàng mơ được, nhưng trong số đó chưa từng có ác mộng.”

Phong Việt Từ rũ mắt không nói gì, vỗ lục lạc, lấy dao cầm ra.

Trong lúc nói chuyện đã đi vào sâu trong rừng hạnh, một đám tiểu bối Lâm thị vây quanh ngoài phòng, mỗi người sắc mặt lo âu, lo lắng sốt ruột.

“Đạo Quân!”

“Đạo Quân ngài đã tới!”

“Mau mau mau, nhanh tản ra để Đạo Quân vào phòng! Đạo Quân, mời!”

Mọi người đồng thời chào hỏi, đồng thời thối lui, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hiện vài phần vui mừng.

Khương Hoàn đỡ Phong Việt Từ xuống dưới, Phong Việt Từ kêu Thanh Ngưu chờ bên ngoài, mang đàn đi vào.

Bọn người Khương Chi Mộng lo lắng đứng cạnh cửa, thăm dò nhìn vào phòng, nhưng không có dũng khí đi vào quấy rầy.

Lâm Yên Lam lúc này đang dựa vào cạnh giường Lâm Đông Linh, nghe thấy động tĩnh lập tức đứng dậy quay đầu lại, vành mắt hồng đến dọa người, lại vẫn cứ trấn định, không hề thất thố, nhất nhất chào hỏi: “Đạo Quân, chư vị.”

Khương Hoàn ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trên giường.

Cô bé thoạt nhìn hôn mê lâu ngày, khuôn mặt nhỏ gầy một vòng, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, tựa như đang ngủ yên mà thôi, chỉ là lâu lâu cả người run rẩy, lắp bắp nói mớ.

Đích xác tựa như bị mộng yểm.

Không kịp hàn huyên, Phong Việt Từ nhìn thoáng qua, lập tức đặt đàn lên bàn, ngồi ngay ngắn giơ tay.

Một tiếng cầm vang, thanh dương quanh quẩn, gió mát rung động, người nghe được vẻ mặt không tự chủ mà đoan trang nghiêm túc lên, thần niệm đều tịnh, ngay sau đó tiếng đàn liền thay đổi, dần dần hạ xuống.

Lâm Đông Linh bỗng nhiên mở hai mắt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, đảo mắt lại nhắm mắt hôn mê.

Trên thân thể nàng hiện ra một mảnh sương mù dày đặc, trong đó ẩn có hình ảnh, lại không thấy rõ ràng.

Thần sắc Lâm Yên Lam vội vàng, lẩm bẩm nói: “Đông Linh.”

Đầu ngón tay Phong Việt Từ liền động, mặt đàn hiện lên vài đốm sáng nhỏ vụn, linh lực dật tán, dần dần xua tan sương mù dày đặc.

Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy trong hình xuất hiện một chiếc bình ngọc cổ cao, từ trong vươn ra một cành hạnh, hoa hạnh nở rộ như tuyết trắng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hình ảnh tan thành mây khói.

Tiếng đàn dừng lại, Phong Việt Từ ấn dây đàn, mặt mày ngưng đọng, phủ một tầng băng sương nhỏ vụn.

Khương Hoàn lập tức cầm tay y, chuyển vận linh lực, Lâm Yên Lam cũng tiến lên bắt mạch cho y.

Phong Việt Từ ý bảo không có việc gì, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngọc Hồ Hạnh Lâm.”

Lâm Yên Lam nói: “…… Ngọc Hồ Hạnh Lâm năm xưa là tín vật của Lan Khê Thành, Lan Khê Lâm thị chúng ta tuy là hậu nhân Lan Khê Thành, lại chưa từng gặp qua tín vật! Mộng cảnh của Đông Linh sao lại có Ngọc Hồ Hạnh Lâm?”

Phong Việt Từ nói: “Lâm cô nương, từ nhỏ đến lớn Đông Linh có từng bị thương hay chảy máu không?”

Lâm Yên Lam nói: “Chưa từng.”

Ánh mắt Khương Hoàn khẽ biến, bỗng nhiên đi đến cạnh giường, cắt một vết thương nhỏ trên tay Lâm Đông Linh, sau đó thế nhưng không thấy một giọt máu chảy ra.

Lâm Yên Lam nói: “Khương công tử!”

Phong Việt Từ nói: “Lâm cô nương đừng vội, ngươi biết ‘Vô Thường Mộng Ma’ không?”

Lâm Yên Lam giật mình, lẩm bẩm nói: “Hắn giống Vô Sinh Âm Ma, cũng là một trong bốn ma tướng. ‘Vô Thường Mộng Ma’, ta tất nhiên biết, nhưng chuyện này lại liên quan gì đến Đông Linh? Đạo Quân, ta không hiểu.”

Phong Việt Từ nói: “Trong sách có ghi lại, mộng của Mộng Ma, giả cũng thành thật. Trong trận chiến Thiên Cảnh, Mộng Ma cũng không đả thương người, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều nhập mộng.”

Ngoài mộng gió lửa thuốc súng, chiến loạn bốn phía, trong mộng thái bình thịnh thế, an nhàn mỹ mãn.

Khi đó rất nhiều người ngược lại chờ mong Mộng Ma xuất hiện, cho bọn họ một giấc mộng đẹp vĩnh viễn không tỉnh, không cần lại phải đối mặt với tuyệt vọng cùng thống khổ của sinh ly tử biệt.

Người đời sau đánh giá, trong bốn ma tướng, Mộng Ma ôn nhu nhất.

Lâm Yên Lam không biết vì sao trong lòng phát run, nhăn mày nói: “Lần trước Ngô nhị công tử tà ám nhập thể, chính là do Âm Ma gây ra, vậy tình trạng của Đông Linh lúc này có phải do Mộng Ma tác quái hay không? Tứ Vô Kỳ Cảnh lại muốn xuất hiện sao?”

Khương Hoàn nói: “Chỉ sợ tình huống lúc này còn đặc thù hơn.”

Phong Việt Từ lặng im một lát, đứng dậy kêu: “Vân Khởi.”

Diệp Vân Khởi nói: “Có.”

Phong Việt Từ nói: “Ta cần mượn ‘Huyễn Sinh Yểm Châu’ dùng một chút.”

Diệp Vân Khởi nói: “Vì sao?”

Phong Việt Từ nói: “Nhập mộng.”

Diệp Vân Khởi nói: “Nguy hiểm.”

Phong Việt Từ nói: “Không sao.”

Diệp Vân Khởi mặt vô biểu tình nhìn y chằm chằm nửa ngày, cự tuyệt không được, mở lòng bàn tay ra, bên trên là một viên minh châu tinh xảo đặc sắc, trong minh châu sương mù như mây, bồi hồi không tiêu tan.

Huyễn Sinh Yểm Châu cũng giống như Hải Phách Minh Châu, đều là trân bảo của Trọng Lăng Hải, Hải Phách Minh Châu có thể ôn dưỡng tâm mạch thần hồn, được Diệp Vân Khởi tặng cho Phong Việt Từ, Huyễn Sinh Yểm Châu lại có nhiều tác dụng hơn, nhưng đa số đều là phụ dùng.

Phong Việt Từ thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy Yểm Châu, nhìn về phía Lâm Yên Lam, nói: “Tiếng đàn không thể tra xét đến tận cùng, cần vào mộng cảnh của nàng mới biết được tiền căn hậu quả.”

Lâm Yên Lam nói: “Ta cũng biết Huyễn Sinh Yểm Châu của Diệp gia, Đạo Quân là muốn dùng Yểm Châu kết nối với mộng cảnh của Đông Linh, sau đó tiến vào trong đó sao? Nhưng việc này quá nguy hiểm, một khi Yểm Châu xảy ra chuyện gì, người đi vào sẽ bị vây trong mộng cảnh, vĩnh viễn không thể thoát ra a!”

Khương Hoàn không chút để ý nói: “Ngươi muốn cứu muội muội ngươi, trước mắt chỉ có biện pháp này.”

Lâm Yên Lam vội nói: “Vậy để một mình ta đi thôi! Đạo Quân, Khương công tử, ta muốn cứu Đông Linh, nhưng cũng không thể để liên luỵ người khác.”

Khương Hoàn cầm Yểm Châu trên tay Phong Việt Từ tung hứng: “Không có tiếng đàn của A Việt dẫn đường, một mình ngươi đi vào, tất sẽ bị lạc trong đó.”

Lâm Yên Lam: “Ta……”

Khương Hoàn nói: “Được rồi đừng nhiều lời. Lan Khê Thành y tiên thánh địa, tín vật cũng là vật để hành y cứu người, ta cũng rất muốn tìm được ‘Ngọc Hồ Hạnh Lâm’ này, nói không chừng có thể sử dụng nó chữa khỏi bệnh của A Việt.”

Cho nên vừa rồi Phong Việt Từ nói muốn đi vào mộng cảnh, Khương Hoàn cũng không ngăn cản.

Mộng yểm vây được người khác, nhưng không vây được hắn.

Khương Hoàn tùy tay ném Yểm Châu lên người Lâm Đông Linh, hô một tiếng với bên ngoài: “Các bạn nhỏ, nhớ hộ pháp, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào.”

Mọi người nói: “Được!”

Khương Chi Ý lại lo lắng nói: “Những người khác chúng ta không sợ, nhưng nếu Tứ quân đến, chỉ sợ chúng ta không ngăn được.”

Khóe miệng Khương Hoàn khẽ câu, trường đao theo tiếng bay ra cửa, huyết quang tung hoành, xuống đất ba phần.

Phong Việt Từ phất tay áo, thanh dù xoay tròn lên không, chậm rãi căng ra phía trên trường đao, một trên một dưới, linh lực lưu chuyển dật tán, dần dần bao phủ mảnh sân này.

Khương Hoàn cười như không cười nói: “Không sợ chết liền tới đi.”

Mọi người: “……”

Phong Việt Từ bỗng nhiên nói: “Song Nhai.”

Ngô Song Nhai chợt bị điểm danh, kinh ngạc chỉ chỉ chính mình: “Ta?”

Khương Hoàn nhìn nhìn, “Nga” một tiếng, cười nói: “Cậu bạn nhỏ Lý Miên Khê không có ở đây, ngươi có thể bù vào cho đủ số a.”

Ngô Song Nhai vừa nghe, tức khắc trừng lớn hai mắt, tức giận đến dậm chân, táo bạo nói: “Ngươi mới là bù cho đủ số! Tiểu gia mạnh hơn Lý Miên Dương nhiều! Mạnh, hơn, nhiều!”