Năm xưa Khương Đế chỉ thu được chín mươi hai món tín vật, mà nay tung tích của tám món còn lại cũng đã dần xuất hiện.
Phong Việt Từ nói: “Nếu đã là tín vật của Ma Vương, có lẽ hợp đủ sẽ có công năng đặc biệt nào đó, nhưng chưa chắc có thể khởi tử hồi sinh.”
Khương Hoàn gật gật đầu, nói: “Ta chỉ là đoán một chút. A Việt, ta có loại dự cảm, ký ức ở ảo cảnh trong Vọng Nguyệt Đồ chỉ là một góc núi băng, việc năm đó chắc chắn không đơn giản như thế. Cửu Trọng Thiên khuyết nhất định phải đi, nhưng trước đó, ta cần hoàn thành những việc còn dang dở, tìm đủ tám món tín vật còn lại đã.”
Phong Việt Từ không đồng ý, nhưng cũng chưa từ chối, rũ mắt trầm tư.
Một lát sau, y nói: “Tứ Thời Hoa Quan, Phượng Hoàng Tinh Phách, Hư Không Linh Toa đã hiện, Ngọc Hồ Hạnh Lâm cùng Giang Thiên Tuyết Lụa không thể xác định. Nếu đi tìm, cũng không khó.”
Năm thứ này là những tín vật đã xuất hiện hoặc được đề cập đến, ba món đầu tiên đã chắc chắn thực sự tồn tại.
Tuy nói năm đó Lan Khê Thành rơi vào tay Khương Đế, nhưng cũng có ghi lại Ngọc Hồ Hạnh Lâm mất tích không rõ, mà Giang Thiên Tuyết Lụa là tín vật của Giang Thành, thế gian đồn rằng thứ này trắng như tuyết nhẹ như mây, cũng không biết dải lụa Quỷ Quân cầm là hàng thật hay là phục chế lại.
Hai thứ này đã có chút manh mối, cần tra xét thêm.
Khương Hoàn lấy chén trà trong tay Phong Việt Từ đặt qua một bên, nói: “Nói đến Hư Không Linh Toa cùng Giang Thiên Tuyết Lụa…… A Việt có nghĩ đến hai người hay không?”
Ánh mắt Phong Việt Từ hơi đổi, nói: “Giang Tuyết Thành chủ cùng Mê Hoặc Thành Thiếu thành chủ.”
Khóe miệng Khương Hoàn gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ, trong lời nói lộ ra vài phần lạnh lẽo, “Không lừa A Việt, vừa rồi khi giao thủ, ta cảm giác Quỷ Quân rất giống một người.”
Hắn nói mơ hồ, Phong Việt Từ đã nhàn nhạt nói: “Giang Tuyết Thành chủ.”
Khương Hoàn nói: “A Việt thật thông minh, bất quá vẫn phải thử một lần, nhìn xem đến tột cùng có phải nàng hay không.”
Nói đến lúc này, hắn nhịn không được nhíu mày: “Nếu thật sự là nàng, vì sao lại biến thành như vậy? Xem như sau đó đã xảy ra chuyện gì khiến nàng hận ta, nhưng cũng có thể trực tiếp đến tìm ta trả thù, thương tổn cả ngươi thì thật là quá đáng!”
Phong Việt Từ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp giữa mày hắn, nói: “Ý tứ của nàng không phải là hại ta, mà là vì thử ngươi.”
Chỉ là không đoán được Băng Hàn linh lực sẽ thương tổn thần hồn của y thôi.
Khương Hoàn nhịn không được cắn một cái trên cổ tay của y.
Động tác Phong Việt Từ hơi dừng, nhẹ giọng nói: “Vọng Đình.”
Khương Hoàn kéo tay y, nói: “Ta mặc kệ nàng nghĩ gì, ai dám thương ngươi, chính là đυ.ng đến tâm can bảo bối của ta.”
Phong Việt Từ nói: “Nói bậy.”
Khương Hoàn thấp giọng cười rộ lên, nghiêm túc nói: “Từ đầu đến cuối, thái độ của ta vẫn luôn rất rõ ràng, người ta yêu chỉ có A Việt.”
Phong Việt Từ không nói gì mà chỉ nhìn hắn, trong tim một mảnh ấm áp, hơi nóng dần dần nhuộm đẫm cả hai má.
Khương Hoàn thấy y an tĩnh ngồi ngay ngắn, tuyết da thấu đỏ ửng, tóc đen rơi đầy giường, nhịn không được tiến lại gần hôn y một cái, lại thêm một cái, lẩm bẩm nói: “Được rồi, chúng ta đừng bàn về nàng nữa, nói một chút……”
Một câu chưa xong, lại bị tiếng kêu ngoài phòng đánh gãy.
Khương Chi Mộng vui sướиɠ nói: “Đạo Quân, Khương Hoàn công tử!”
Khương Hoàn: “…… Đám trẻ này thật phiền, thiếu dạy dỗ.”
Ngoài Trúc lâu, kết giới bao phủ, Khương Chi Mộng mới vừa gấp không chờ nổi mà hô một tiếng, đã bị Khương Chi Ý ngăn cản.
Khương Chi Ý bất đắc dĩ nói: “Tiểu muội, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, ngươi kêu như vậy, Đạo Quân sẽ không so đo với ngươi, nhưng vạn nhất chọc giận Khương Hoàn công tử liền không tốt.”
Khương Chi Mộng lúc này mới nghĩ đến, che miệng lại nói: “Phải nha!”
Trận chiến hôm nay kết thúc, Khương Hoàn nháy mắt liền thay thế Lục Quân, trở thành người mọi người không muốn trêu chọc nhất.
Quá hung tàn!
Khương Chi Ý cười xoa xoa đầu nàng, lại thấy đối diện có một người chậm rãi đi đến, bạch y lạnh lẽo, tuấn dật đĩnh bạt.
Khương Chi Mộng: “……”
Khương Chi Ý ý cười rút đi.
Diệp Vân Khởi mặt vô biểu tình.
Hai vị đại công tử vừa gặp nhau, theo thói quen nhấc đao cầm kiếm trước, nhưng giây lát lại nhớ ra đây là nơi nào, liền đồng thời buông tay, cùng dời ánh mắt đi.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Hai người một tên mặt lạnh, một tên mặt cười, tự giác xem nhẹ tồn tại của đối phương.
Ngay sau đó, kết giới của Trúc lâu tan đi, cửa chậm rãi mở ra, Thanh Ngưu đứng trong viện dùng chân bào đất đào cỏ, lười biếng mà kêu một tiếng với bọn họ: “Mu ——”
Trong phòng, Khương Hoàn ngồi cạnh bàn, tức giận nói: “Kêu la cái gì?”
Thanh Ngưu: “Mu! Mu! Mu! Mu! Mu!”
Ba người Khương Chi Ý: “……”
Khương Hoàn một lời khó nói hết mà xoa lỗ tai, “Đừng gào, không phải nói ngươi.”
Phong Việt Từ nói: “Mu Mu, yên lặng.”
Thanh Ngưu lắc lắc đuôi, cuối cùng không kêu nữa, cúi đầu tiếp tục bào đất đào cỏ.
Khương Chi Mộng hơi hơi giương hé miệng, liền nghe Phong Việt Từ nói: “Vào đây.”
Ba người theo lời đi vào, Khương Chi Mộng đầu tiên nhìn nhìn Phong Việt Từ, hỏi: “Thân thể Đạo Quân thế nào rồi?”
Phong Việt Từ nâng tay muốn châm trà, lại bị Khương Hoàn thuận tay giành lấy, trả lời: “Không sao.”
Khương Chi Mộng vội nói: “Ai ai ai, Khương Hoàn công tử, để ta châm trà!”
Khương Hoàn buông ấm trà, nói: “Các ngươi tới đây vì Cửu Trọng Thiên Khuyết?”
Khương Chi Ý: “Không phải.”
Diệp Vân Khởi: “Không phải.”
Hai người trăm miệng một lời, lại đồng thời trầm mặc, tựa hồ là không muốn chấp nhặt cùng đối phương, muốn để đối phương nói trước để tỏ rõ khí độ.
Khương Chi Mộng thật sự không chịu nổi bọn họ, cướp nói: “Ai nha, cũng không phải chỉ vì Cửu Trọng Thiên Khuyết. Lúc trước huynh trưởng truyền tin trong nhà, hai ngày trước liền thu được hồi âm, cha cố ý nói với chúng ta, mời Khương công tử đến nhà chúng ta làm khách một chuyến.”
Khương Hoàn nói: “Không có hứng thú.”
Huynh muội Khương gia nghe vậy, trên mặt cũng không hiện tức giận, so với ngạo khí khi vừa tới Học cung, lúc này chính là cực kỳ ngoan ngoãn.
Không chỉ vì thực lực Khương Hoàn quá dọa người, mà còn vì trong hồi âm bọn họ thu được, phụ thân còn dặn dò bọn họ thái độ phải tôn trọng một chút, không được vô lễ, phải chắc chắn mời được người trở về.
Huynh muội Khương gia không phải kẻ ngu dốt, ngẫm trước nghĩ sau, cũng có vài phần suy đoán đối với thân phận của Khương—— tuy rằng vẫn không có can đảm nghĩ đến Khương Đế bệ hạ, lại cũng nhất trí cho rằng đây là trưởng bối thất lạc nào đó nhà bọn họ.
Khương Chi Ý nói: “Khương Hoàn công tử, phụ thân nói có chuyện quan trọng liên quan đến Khương Đế bệ hạ muốn nói với ngài, mong ngài đừng từ chối.”
Khương Chi Mộng chớp chớp mắt, cơ linh thêm một câu: “Đạo Quân cũng có thể đi cùng, Vọng Xuyên Cảnh cũng không hề thua kém Trọng Lăng Hải!”
Khương Hoàn trong lòng khẽ động.
Diệp Vân Khởi lập tức lấy một tấm thiệp mời ra, đưa cho Phong Việt Từ, mặt vô biểu tình nói: “Trọng Lăng Hải yến.”
Huynh muội Khương gia: “……”
Khương Chi Ý chậm rãi nói: “Diệp Vân Khởi, giải quyết xong chuyện ở đây, đánh một trận thế nào?”
Diệp Vân Khởi lạnh lùng nói: “Tốt.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt tựa như có mưa rền gió dữ, sấm sét ầm ầm.
Phong Việt Từ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
Diệp Vân Khởi thu hồi tầm mắt, nhìn Phong Việt Từ, lặp lại nói: “Trọng Lăng Hải yến.”
Khương Chi Mộng nói: “Diệp đại công tử! Trọng Lăng Hải yến nhà các ngươi còn hơn nửa năm mới tổ chức, ngươi gấp cái gì? Đạo Quân cùng Khương Hoàn công tử dù sao cũng nên đến nhà chúng ta trước!”
Diệp Vân Khởi không nói.
Khương Chi Mộng bẹp miệng, không dám khóc với Khương Hoàn, chỉ đáng thương hề hề mà nhìn Phong Việt Từ.
Phong Việt Từ nhận thiệp mời, nói: “Vân Khởi, đa tạ ngươi, ta tất đúng hạn phó ước.”
Diệp Vân Khởi: “Ừm!”
Phong Việt Từ lại nhìn Khương Chi Mộng, nói: “Các ngươi nếu muốn mời Vọng Đình, thì không cần quan tâm đến ta.”
Khương Chi Mộng nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Khương Hoàn công tử nghe ngài nói nha……”
Khương Hoàn cười cười, tâm nói tiểu nha đầu này thật là tinh quái.
Phong Việt Từ lại nói: “Việc của Vọng Đình do chính hắn làm chủ, dù cho hắn nghe lời của ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng hắn làm bất luận chuyện gì.”
Khương Chi Mộng ngẩn ngơ.
Khương Chi Ý cùng Diệp Vân Khởi đều gật đầu, quả nhiên là Đạo Quân.
Ý cười trên mặt Khương Hoàn càng thêm nhu hòa, tâm tình tốt đến mức không thể tưởng tượng, kéo tay y nói: “Vậy đi Vọng Xuyên trước, sau đó lại đi Trọng Lăng, ta cũng muốn cùng A Việt thăm thú hết cảnh đẹp thế gian.”
Phong Việt Từ nói: “Được.”
Bất quá tuy nói là muốn đi hai nhà Khương Diệp, nhưng chung quy kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Liên thí kết thúc, Bách gia thị tộc tự dắt tiểu bối nhà mình rời đi, chỉ còn lại người của ba nhà Khương Diệp Ngô chưa đi.
Người Học cung bận đến xoay quanh, không rảnh bận tâm những chuyện khác, thế nhưng vấn đề lại tự tìm tới cửa.
Phong Việt Từ được Khương Hoàn chăm sóc, nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể có chút chuyển biến tốt đẹp, lúc này đang đọc sách ở thư lâu.
Khương Hoàn đa số thời gian đều cùng y, ngẫu nhiên đả tọa luyện đao, cũng cảm thấy không thú vị.
Hôm đó, Tô Lệnh Mưu sắc mặt ngưng trọng mà chạy tới.
Hắn đối diện hai người, mở miệng liền trầm giọng nói: “Lâm gia đã xảy ra chuyện.”
Động tác lật sách của Phong Việt Từ tạm dừng, nói: “Chuyện gì?”
Tô Lệnh Mưu nói: “Lúc trước Lâm cô nương có việc gấp về trước, cũng chưa nói rõ ràng là chuyện gì, vừa rồi ta thu được thư, mới biết mẫu thân nàng cùng muội muội đều ngã bệnh.”
Khương Hoàn nói: “Cái gì? Sao lại đột xuất như vậy?”
Tô Lệnh Mưu lắc đầu, nói: “Trong thư nói Lâm phu nhân bệnh nặng, Lâm nhị tiểu thư lại là ác mộng quấn thân vẫn chưa tỉnh lại, lần này Lâm cô nương gởi thư, chính là muốn cầu Thanh Huy mang theo Lưu Mộng Cầm đi một chuyến, đàn một khúc đánh thức nhị tiểu thư.”
Phong Việt Từ nghe vậy, buông sách, nói: “Ta lập tức khởi hành.”
Trong Bách gia thị tộc, những nhà khác cũng liền thôi, nhưng Lâm Yên Lam có chuyện thỉnh cầu, Phong Việt Từ lại không thể không quản. Những năm gần đây, ít nhiều đều là nhờ Lan Khê Lâm thị không tiếc đại giới giúp y điều dưỡng thân thể, mới khiến y đến nay vẫn không có chuyện gì.
Khương Hoàn nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Tô Lệnh Mưu vội nói: “Khoan đã! Thanh Huy, chuyện của Lâm gia xảy ra khá kỳ quặc, Tứ Quân điện cũng nhúng tay vào, nếu lại gặp Tứ quân……”
Khương Hoàn nói tiếp: “Vừa lúc tận diệt.”
Tô Lệnh Mưu: “……”
Bỏ đi, có tên này ở đây, hắn nhọc lòng cái gì!
Tô Lệnh Mưu không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Sự tình khẩn cấp, vừa lúc Ngô nhị công tử ở đây, gọi đại bàng nhà bọn họ đưa các ngươi đi đi.”
Mới sáng sớm, Ngô nhị công tử còn đang ngủ nướng, bị người dựng khỏi giường, tức giận đến rống to loạn đá, giọng suýt chấn sụp nhà ở.
Ngô Song Nhai: “Trứng thúi! Có tin tiểu gia đánh chết các ngươi hay không!”
Khương Hoàn đứng cạnh cửa, chậm rãi nói: “Không tin.”
Bên cạnh hắn còn một đống người đứng, trừ bỏ Phong Việt Từ gợn sóng bất kinh, còn có những người xem diễn khác, hai nhà Khương Diệp hình như cũng phải đến Lâm gia, lúc này cũng xen lẫn trong đám học sinh xem diễn.
Ngô Song Nhai: “……”
Ngô Tòng Anh che miệng Ngô Tòng Thiện, đã từ bỏ việc cứu lại thể diện của Thương Nam Ngô thị, bất đắc dĩ nói: “Nhị công tử, rời giường đi.”
Ngô Song Nhai táo bạo mà chỉnh lý bản thân, gọi đại bàng hạ xuống, khi chạy lên còn phải “Hừ” một tiếng với mọi người, tỏ vẻ bất mãn.
Khương Chi Mộng nói: “Ngô nhị công tử, ngươi mấy tuổi rồi chứ?”
Ngô Song Nhai: “Khương nhị tiểu thư, ngươi bao nhiêu tuổi!”
Khương Chi Mộng: “Ngươi bao nhiêu ta liền bấy nhiêu nha.”
Ngô Song Nhai: “Ta đánh ngươi!”
Khương Chi Mộng: “Huynh trưởng ta đang ở đây nha!”
Ngô Song Nhai: “Chỉ mỗi ngươi có huynh trưởng hay sao? Ca ca ta còn lợi hại hơn ca ca của ngươi!”
Khương Chi Mộng: “Vớ vẩn! Ca ca ta mới lợi hại!”
Hai đứa trẻ cãi nhau liền biến thành một trận đại chiến hộ huynh, giọng đứa này lớn hơn đứa kia, những người khác đồng loạt che lỗ tai trốn đến chỗ khác.
Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, rất muốn ném toàn bộ bọn họ khỏi đại bàng, cảm khái nói: “Một đám trẻ nít, A Việt ngươi trước đây làm cách nào chịu đựng được bọn chúng vậy?”
Phong Việt Từ lẳng lặng lật sách, trả lời: “Khi Vọng Đình còn nhỏ, so với bọn hắn thì thế nào?”
Khương Hoàn: “……”
Được rồi được rồi, hắn tự nhận khi thiếu niên còn nghịch ngợm hơn đám nít ranh này nhiều, khi đó Phong Việt Từ còn có thể đối xử với hắn tốt như vậy, quả nhiên thực sự là thần tiên hạ phàm.