Lời Quỷ Quân vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đặt chú ý ở nửa câu đầu —— Vô Sinh hoa, Âm Ma hiện.
Còn Vọng Nguyệt đồ, nó là do Lục Quân mang lại đây, bọn họ chỉ nghĩ Quỷ Quân đang hỏi Khương Hoàn là ai, không ai liên tưởng đến Khương Đế.
Thật sự sự tồn tại của “Đế Vương” giống như sự tồn tại của thần minh thượng cổ vậy, đến nay cũng đã mấy ngàn năm, dù cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám nghĩ đến.
Khương Hoàn xoa xoa lỗ tai, nói: “Cười thật khó nghe.”
Tiếng cười của Quỷ Quân đột nhiên im bặt, hờ hững nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Thân hình hắn lóe lên, né qua lưỡi đao của Khương Hoàn, sương đen bám theo hắn như bóng với hình, trước sau vẫn che chắn cho hắn.
Khương Hoàn ấn chuôi đao, nói: “Không tồi, mạnh hơn Lục Quân nhiều.”
Quỷ Quân lại không giao phong chính diện cùng hắn, chỉ tìm cách tránh né, thân pháp cực kỳ quỷ dị, một khắc trước còn ở nơi này, ngay sau đó đã ở nơi khác.
Khương Hoàn chém trúng hư ảnh vài lần, nhíu mày nói: “Hư Không Linh Toa?”
Quỷ Quân nghiêng người biến mất, đảo mắt đã xuất hiện trên ngọn núi đối diện, toàn thân chìm trong sương đen, không mở miệng, nhưng không biết vì sao, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Hoàn giống một thanh dao nhỏ sắc bén, cảm xúc trong đó thật khó phân biệt.
Khương Hoàn không kiên nhẫn nói: “Hết người này lại đến kẻ khác, các ngươi thật sự xem tín vật của Ma Vương như lệnh bài miễn tử à.”
Quỷ Quân duỗi tay, định thu Vọng Nguyệt đồ lại, nhưng bức hoạ bay giữa không trung lại không chút sứt mẻ.
Hắn ngẩn ngơ, bỗng dưng lại cười rộ lên, cười đến cả người phát run, âm điệu thấp gần như không thể nghe thấy nói: “Quả nhiên như thế.”
Cùng lúc đó, Lục Quân lại đang giằng co cùng Phong Việt Từ.
Lục Quân nói: “Không nghĩ tới các ngươi còn có thể ra ngoài.”
Tán dù hơi nghiêng, linh lực dật tán, nháy mắt đánh dạt trường kích, chấn đến Lục Quân ngã về sau, thương thế hắn vốn dĩ chưa lành, lần này sắc mặt càng xanh mét.
Phong Việt Từ cũng thấp giọng ho khan, sắc mặt trắng như tuyết.
Khương Hoàn cũng bất chấp Quỷ Quân, xoay người đến cạnh Phong Việt Từ, bắt lấy cán dù, tùy ý ném lên đầu Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu tức giận đến dậm chân: “Mu mu!”
Quỷ Quân cũng dịch chuyển đến bên cạnh Lục Quân, lạnh lùng nói: “Vô dụng thôi.”
Lục Quân đen mặt, nhưng lại không tức giận, chỉ nói: “Trong hai ngày ngươi đã nói mười lần, ta đã biết rồi. Ngươi sao vẫn còn chưa thu Vọng Nguyệt đồ lại?”
Quỷ Quân nói: “Thu không được, đừng nghĩ nữa.”
Thần sắc Lục Quân đại biến, nói: “Cái gì?”
Lại thấy Khương Hoàn tâm niệm vừa động, bức hoạ đang bay giữa không trung chậm rãi khép lại rơi xuống, hắn tùy tay bắt lấy, ném lên lưng Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu thở ra: “Mu ô ——”
Lục Quân khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Khương Hoàn: “Ngươi! Các ngươi có phải đã thông qua khảo nghiệm của bức hoạ hay không? Còn có, có phải chìa khoá của Cửu Trọng Thiên Khuyết …”
Quỷ Quân không muốn nhìn hắn diễn trò ngu dốt nữa, quát lạnh nói: “Đủ rồi!”
Cách đó không xa, huynh muội Khương gia thấy vậy, đồng thời nhíu mày, như suy tư gì.
Khương Chi Mộng nói: “Huynh trưởng, ngươi xem.”
Khương Chi Ý nói: “Ta thấy rồi, tiểu muội, đợi lát nữa lại nói, sự tình trước mắt còn chưa xong.”
Lục Quân bị Quỷ Quân quát bảo liền ngưng lại, trong lòng uất nghẹn, chỉ muốn tìm một nơi trút giận, ánh mắt đảo qua người của Học cung, nói: “Âm Ma là một trong số những đầu sỏ gây ra trận chiến Thiên Cảnh năm xưa, những năm gần đây cũng nhiều lần gây chuyện, hai mươi năm trước còn suýt nữa huỷ diệt Âm Đô Quý thị …Hoa Hạ Học Cung các ngươi chứa chấp bao che nó, rốt cuộc là có rắp tâm gì?”
“Thời Nghiên là Quý gia đại tiểu thư, nữ nhi duy nhất của Quý gia chủ! Các ngươi vu khống, một câu Vô Sinh hoa liền có thể kết luận nàng là Âm Ma sao?”
“Cho dù thế nào nàng cũng là đệ tử của Học cung, tuân thủ tôn lễ, chưa gây ra chuyện gì sai lầm, sao có thể mặc các ngươi không duyên cớ vô cớ mang nàng đi?”
“Nếu Thời Nghiên phạm phải sai lầm lớn, Học cung sẽ tự khiển trách, không nhọc nhị vị các hạ lo lắng.”
“Chính là như vậy!”
Các sư trưởng của Học cung ngươi một lời ta một câu, cãi cọ cùng hắn, không có nửa phần lùi bước cùng sợ hãi.
Lục Quân cười lạnh nói: “Các ngươi không cần nói sang chuyện khác, nếu nàng chỉ là một người thường, các ngươi muốn xử thế nào thì tùy các ngươi, nhưng nàng lại là chuyển thế của Âm Ma, liên lụy cực rộng, Hoa Hạ Học Cung các ngươi gánh nổi sao?”
Nghe vậy, thần sắc người của bách gia đang vây xem khẽ biến, nghiêng đầu thấp giọng nghị luận lên.
Không cần quan tâm Quý Thời Nghiên có phải Âm Ma không.
Trên thực tế, trận chiến Thiên Cảnh cách nay đã ba ngàn năm, bãi biển cũng không biết đã hoá nương dâu bao nhiêu lần, Âm Ma cũng đã không còn ảnh hưởng quá nhiều đến bọn họ. Khi đó Cửu Trọng Thiên Khuyết giao chiến cùng Tứ Vô Kỳ Cảnh, trăm thhành cũng hỗn chiến không thôi, trên sách sử cũng đã viết rõ ràng, không thể quy trách nhiệm lên bất kỳ cá nhân nào, nếu nói sai, thì ai cũng có sai.
Năm xưa Tứ Ma tướng va chạm cùng Khương Đế chính thống nhiều nhất, giữa bọn họ, cũng chính là thù hận giữa Vọng xuyên Khương thị cùng Âm Ma sâu nhất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trọng Lăng Diệp thị cùng nàng lại coi như là người một nhà.
Bách gia thị tộc phát triển đến nay luôn tuân theo thế hệ đi trước, nhưng thật ra cũng kế thừa các mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ.
Mà nay thứ bọn họ chân chính để ý chính là, nếu Quý Thời Nghiên thật sự là Âm Ma, vậy thì tâm tính nàng thế nào? Sau này có gây ra sóng gió gì hay không?
Lời của Lục Quân cũng không phải không có lý.
Huống chi thời đại của Đế vương sớm đã thành quá khứ, hiện giờ đã là thiên hạ của Tứ Quân.
Tứ Quân điện nói Quý Thời Nghiên là Âm Ma, muốn thẩm phán nàng, bằng thực lực của Hoa Hạ Học Cung, đích xác không có cách nào chống lại.
Lục Quân thấy mọi người không nói gì, khinh miệt nói: “Các ngươi gánh không nổi!”
Phong Việt Từ nói: “Ta gánh.”
Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Phong Việt Từ trầm tĩnh mà đứng, gợn sóng bất kinh, bảy năm trước hắn chính là như thế, mà nay cũng như thế.
Nếu nói hiện giờ còn ai có thể lay động Tứ Quân điện, thì ngoài Thanh Huy Đạo Quân – người nắm giữ nhân tâm cả thiên hạ – còn có ai có tư cách nói ra lời này hơn.
Thế nhân kính y tin y, cũng không phải trong một sớm một chiều mà có.
Y gánh nổi gánh nặng thiên hạ thương sinh, đương nhiên sao có thể không gánh nổi một Quý Thời Nghiên?
Lục Quân cứng họng, Quỷ Quân nói tiếp: “Thanh Huy Đạo Quân, ngươi không cảm thấy bản thân quản quá nhiều rồi sao? Các tín vật của Ma Vương có thể cảm ứng lẫn nhau, Vô Sinh hoa của nàng chắc chắn không phải là bí pháp, mà chính là xuất từ Tứ Thời Hoa Quan trong cơ thể nàng. Quý Thời Nghiên chính là Vô Sinh Âm Ma, điểm này, không một ai có thể phủ nhận.”
Khương Hoàn không chấp nhận được người khác nói Phong Việt Từ không tốt, liền nói ngay: “Ta thấy các ngươi mới là quản quá nhiều. Dù cho nàng là Âm Ma chuyển thế thì sao? Ba ngàn năm, tỉnh tỉnh đi, có phải Khương Đế Ma Vương trở lại cũng phải bị các ngươi bắt về thẩm một chút hay không?”
Mọi người run run, đồng thời trừng hắn.
Nói chuyện cho đàng hoàng được không?
Có thể đừng động chạm đến Đế Vương nữa không!
Quá dọa người a!
Quỷ Quân nghe vậy, chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong nháy mắt trầm mặc.
Quản Đồng nghĩ sao nói vậy, nhịn không được nói: “Không phải, Khương học trưởng, lời ngươi nói sao lại giống như Quý học tỷ nàng……”
Quý Thời Nghiên vốn là ngồi chữa thương, nghe vậy mở hai mắt, bình tĩnh nói: “Không cần nói nữa, ta chính là Âm Ma.”
Dừng một chút, nàng thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Quản Đồng: “……”
Một câu “Ta chính là Âm Ma” chấn choáng váng toàn bộ học sinh.
Tô Lệnh Mưu nhanh tay lấy một lọ Hộ Tâm Đan ra, hít sâu một hơi, thầm nghĩ đám nhãi ranh này a! Không có tên nào bớt lo!
Tần Văn Nhân lảo đảo, lẩm bẩm nói: “Trời ạ!”
Dương Sách nhéo gương mặt cứng đờ, thầm nói, ân, trực giác người xuyên việt quả nhiên thực chính xác.
Lý Miên Khê trợn to hai mắt, khó có thể tin nói: “Nhưng lúc ở trong Tứ Vô Kỳ Cảnh, Âm Ma rõ ràng nói……”
“Là ta không muốn bại lộ thân phận, lừa các ngươi, việc này ta thực sự xin lỗi.” Quý Thời Nghiên đứng lên, cung kính tạ lễ với các sư trưởng cùng toàn bộ học đệ học muội, ngay sau đó thẳng lưng, ánh mắt nặng nề đảo qua người của Tứ Quân điện, nói: “Khi Tứ Ma tướng tung hoành, các ngươi lúc đó còn không biết ở đâu. Giữa trời đất này chỉ có Ma Vương bệ hạ mới có tư cách thẩm phán Tứ Ma tướng, Tứ Quân lại tính cái thá gì?”
Lục Quân giận dữ nói: “Hỗn láo!”
Quý Thời Nghiên nói: “Việc ta làm không liên quan đến Học cung. Ta thật là Vô Sinh Âm Ma, nhưng hôm nay ta thật muốn nhìn xem, các ngươi định mang ta đi bằng cách nào!”
Hoa hồng bay đầy trời, như một cơn mưa máu không tiếng động rơi xuống.
Trên khuôn mặt minh diễm của Quý Thời Nghiên nhìn không ra nửa phần cảm xúc, chỉ từng bước một đi về phía trước, bức người Tứ Quân điện lui lại.
Phong Việt Từ nói: “Không được.”
Quý Thời Nghiên nhẹ giọng nói: “Vừa rồi cảm tạ Đạo Quân tương trợ, nhưng ta đã suy nghĩ cẩn thận.”
Khương Hoàn nói: “Ngươi thúc giục lực lượng của Tứ thời Hoa Quan như vậy, chính là không màng người trong lòng ngươi nữa phải không?”
Khoé môi Quý Thời Nghiên hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôm ngực nói: “Ta hình như nghe thấy thanh âm của Vô Phương ca ca. Năm đó không thể bảo vệ bá tánh của Hoa Đô chính là khúc mắc cả đời ta, Vô Phương ca ca tỉnh lại, tất nhiên sẽ trách ta. Hắn cả đời vì ta vì Hoa Đô, đỉnh thiên lập địa, dù cho lại làm lại một lần, chỉ sợ vẫn sẽ làm như vậy. Ta đã mất Hoa Đô, nhưng hôm nay chắc chắn phải bảo vệ Học cung. Sai lầm một lần, ta tất sẽ không sai lần hai.
Lý Miên Khê đã chính mắt chứng kiến thảm sự ở Hoa Đô, càng hiểu rõ cảm xúc trong lời nói của nàng hơn đám người Quản Đồng, tức khắc nghẹn ngào hô: “Quý học tỷ!”
Khương Hoàn nghiêng đầu thì thầm cùng Phong Việt Từ: “Có phân giác ngộ này, cũng không uổng công ngày đó A Việt cứu nàng một lần.”
Phong Việt Từ nói: “Ừm.”
Khương Hoàn cười cười, nói: “Xem như có giá trị.”
Đang nói, hắn nghe thấy tiếng khóc chung quanh, tức khắc nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, nghe xong liền phiền. Chuyện to bao nhiêu a, làm gì giống như sinh ly tử biệt vậy.”
Lý Miên Khê còn đang khụt khịt: “……”
Phong Việt Từ phất tay áo, phong toả lực lượng của Tứ Thời Hoa Quan lại, nói: “Âm Ma không có lựa chọn, nhưng Quý Thời Nghiên có.”
Quý Thời Nghiên ngơ ngẩn.
Toàn bộ người của Học cung đã xúm lại đây, đứng cạnh nàng, xa xa giằng co cùng người Tứ Quân điện, không cần ngôn ngữ, biểu tình kiên định trên mặt mỗi người đã đại biểu hết thảy.
Quý Thời Nghiên ngơ ngẩn nhìn, hốc mắt nóng lên, đột nhiên một lời cũng không thể thốt ra.
Phong Việt Từ cùng Khương Hoàn sóng vai đứng phía trước, vừa lúc chính diện đối mặt cùng Quỷ Quân Lục Quân.
Quỷ Quân lúc trước chưa từng chú ý, giờ phút này thấy giữa Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ có một loại ăn ý tự nhiên khó tả, không khỏi tiến lên trước hai bước, kinh nghi bất định mà nhìn chằm chằm Phong Việt Từ.
Sương đen chưa tán, hắn bỗng chốc biến mất tại chỗ, giây lát đã xuất hiện trước mặt Phong Việt Từ.
Ánh mắt Khương Hoàn nổi lệ khí, chắn trước mặt Phong Việt Từ cùng hắn đối một chưởng.
Lòng bàn tay hơi lạnh, lại có vụn băng nhỏ rơi xuống.
Khương Hoàn: “Ân?”
Quỷ Quân lại giống như mất đi lý trí, trong tay áo chợt hiện một dải lụa đen cuốn lấy trường đao của Khương Hoàn, thân hình thoáng hiện giữa không trung, lại tấn công Phong Việt Từ lần nữa.
Quý Thời Nghiên bật thốt lên nói: “Là tín vật của Bệ hạ —— Giang Thiên Tuyết Lụa! Không đúng, đây là màu đen……”
Thanh Ngưu “Mu mu” kêu to, xông xáo nhào đến, lục lạc vang nhỏ, thanh dù bay xuống.
Phong Việt Từ cầm cán dù, mở ra chắn lại chưởng thế của Quỷ Quân, phất tay áo xoay người. Thân pháp hai người đều cực nhanh, một đạo quỷ dị, một đạo mờ ảo, giao thủ vô cùng nhẹ nhàng, giống như không hề có sát khí.
Nhưng lại thấy núi đá chung quanh không tiếng động vỡ vụn, liền biết trong đó hung hiểm dị thường.
Khương Hoàn: “Tín vật của Ma Vương? Tốt, rất tốt, cho rằng ta không dám hủy diệt sao!”
Ánh đao chợt lóe, hắc lụa rơi rụng, huyết bắn rừng cây, Quỷ Quân che lại cánh tay bị thương thối lui, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười vẫn nghẹn ngào khó nghe như vậy, nói: “Thiên hạ đều biết Thanh Huy Đạo Quân, ta lại gần như đã quên tên của ngươi là gì —— Phong Việt Từ. Phong, Việt, Từ, quả nhiên là tên hay.”