Mây đỏ che trăng, quang ảnh lượn lờ.
Hồng y da trắng, tóc đen như mực, người trước mắt mặt mày thanh trừng như thuở đầu gặp mặt, vốn là tiên trên trời, vô tâm với phàm trần, lại vì người mà gieo rắc rễ tình.
Rượu đổ ra tứ tán, Khương Hoàn si ngốc đứng, hoàn toàn nhìn đến choáng váng.
Phong Việt Từ kêu: “Vọng Đình.”
Trường đăng rơi xuống đất, Khương Hoàn bỗng dưng ôm y vào lòng ngực, nhắm hai mắt, chịu đựng rung động trong lòng, trong lúc nhất thời thế nhưng nói không nên một lời.
Mộng ước bao nhiêu năm, chờ đợi bao nhiêu năm, niệm tưởng bao nhiêu năm.
Khương Hoàn vuốt ve gương mặt y nói: “A Việt thật đẹp, quá đẹp, thế gian hết thảy vì ngươi mà ảm đạm thất sắc, ta nằm mơ cũng không thể hình dung được một phần vạn phong thái của ngươi.”
Phong Việt Từ nói: “Cây cối hoa cỏ, cảnh đẹp thế gian còn hơn xa vẻ đẹp của con người. Vọng Đình không thể nói sai sự thật.”
Khương Hoàn tức khắc cười rộ lên, nói: “Làm gì có người so sánh như ngươi chứ? A Việt thật sự không biết bản thân đẹp bao nhiêu sao?”
Phong Việt Từ không cãi với hắn, chỉ nói: “Ngươi cười.”
Khương Hoàn ngẩn ra, nói: “A Việt, ngươi bỗng nhiên như thế, là bởi vì ngươi nhìn ra được ta……”
Phong Việt Từ nói: “Chấp niệm của ngươi, tình cảm của ngươi .”
Tuy người mặc lễ phục đại hôn, thần thái y vẫn đạm tĩnh thong dong, chính như lời Khương Hoàn nói, trải qua nhiều việc như vậy, trong lòng y cũng không có đồng tình hay thương hại, cũng không hề áy náy hoặc thương cảm.
Trên đời này trăm ngàn con đường, con đường nào cũng không hề dễ đi, mà con đường do chính Khương Hoàn lựa chọn, ai cũng không có tư cách bình luận hay phán xét.
Khương Hoàn sẽ không vì động tình trước mà thua kém một bậc, Phong Việt Từ cũng không sẽ không vì được hắn yêu mà cao cao tại thượng.
Vô luận bọn họ ở loại địa vị nào, trên cảm tình từ đầu đến cuối ai cũng đều như nhau.
Giờ phút này Phong Việt Từ mặc hỉ phục đỏ thẫm, cũng không phải vì mục đích gì khác, chỉ là thấy Khương Hoàn khổ sở, biết được làm như vậy sẽ khiến hắn vui vẻ mà thôi.
Y xưa nay thanh tĩnh đạm bạc, thất tình không nhiễu, nhưng đã tiếp nhận phần tình cảm này, liền sẽ nghiêm túc học cách thích một người.
Khương Hoàn biết tính tình y, mới càng biết được phần hồi đáp này của y quý giá đến nhường nào.
“A Việt,” Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, tươi cười càng ngày càng thoải mái, tất cả đau đớn bi thương cùng tiếc nuối trong quá khứ đều đã qua, hắn nói: “Ta hiện tại thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Chỉ cần ngươi cạnh ta, những gì ta nghe được thấy được, đều sẽ là vui vẻ.”
Phong Việt Từ nói: “Như vậy thực tốt.”
Khương Hoàn cười nói: “Nhưng A Việt biết ý nghĩa của việc ngươi mặc hỉ phục sao?”
Phong Việt Từ nói: “Ta biết.”
Khương Hoàn nói chậm lại, dường như sợ khiến y sợ hãi, nói: “Là gì?”
Phong Việt Từ nói: “Đại hôn.”
Trong lòng Khương Hoàn chấn động, bỗng dưng nghiêng đầu, cắn một cái lên cổ y, ngay sau đó lại vội giảm lực đạo, tinh tế liếʍ cắn, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể hòa hoãn cảm xúc đang rung chuyển.
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”
Khương Hoàn nói giọng khàn khàn: “A Việt nói thành toàn mộng cảnh của ta. Dù cho đây chỉ là mộng cảnh, nhưng ta cũng muốn nó trở thành hiện thực.”
Độ ấm nóng bỏng trên cổ dần tràn ra bên tai, Phong Việt Từ tĩnh tâm, mới nói: “Nếu ngươi muốn đại hôn ở đây, ta cùng ngươi là được. Nhưng nếu rời khỏi đây, liền không thể như thế.”
Động tác Khương Hoàn dừng lại, nói: “Vì sao?”
Phong Việt Từ trả lời: “Trận chiến bảy năm trước, thần hồn ta tán vào trời đất, mà nay tuy tụ lại, nhưng cũng phiêu phù bất định. Nếu thành đạo lữ, thần hồn tương liên, tất sẽ liên luỵ ngươi.”
Khương Hoàn nhíu mày, nhìn mắt y chằm chằm, nói: “A Việt, thật vất vả ta mới tìm được ngươi, chẳng lẽ còn sợ đồng sinh cộng tử cùng ngươi sao?”
Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, nói: “Ta biết ngươi không sợ sinh tử, nhưng trước mắt……”
Một câu chưa xong, bốn phía bỗng nhiên đất rung núi chuyển, núi rừng biển mây cung điện hồ nước, tất cả đều tiêu tán như ảo ảnh trong mơ, ngay cả hỉ phục đỏ thẫm trên người Phong Việt Từ cũng biến trở lại thành bạch y.
Thần sắc Khương Hoàn khẽ biến, ánh mắt lãnh lệ đến muốn chém người: “Bên ngoài có người công kích, muốn phong tỏa nơi này!”
Phù Du Kiếp Vọng Nguyệt Đồ này là hắn lưu lại lúc toàn thịnh, ngay cả loại thực lực như Lục Quân cũng không thể dao động mảy may, mà nay thế nhưng xuất hiện sự rung chuyển như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Phong Việt Từ nói: “Ngươi xem, trước mắt chính là như thế.”
Khương Hoàn nói: “Ta mặc kệ, người chắn gϊếŧ người, thần chắn tru thần! Đơn giản ta liền gϊếŧ sạch những người đó, khiến ai cũng không thể làm phiền đến chúng ta!”
Phong Việt Từ thấy hắn tức giận, đè tay hắn lại, lẳng lặng nói: “Vọng Đình cho rằng, ngươi vì sao phải phong ấn ký ức của mình?”
Khương Hoàn nói: “…… A Việt biết?”
Phong Việt Từ nói: “Lúc trước xem ảo cảnh của ngươi, kết hợp với những gì trong sách, ngươi đi trăm thành là vì tìm ta, vậy vì sao sẽ tiến đánh trăm thành? Vì sao sẽ thu thập tín vật của Ma Vương? Vì sao ngươi sẽ trở về Trái Đất, trải qua vạn giới luân hồi, lại trở về Khởi Nguyên lần nữa?”
Năm xưa lại vì sao sẽ bùng nổ trận chiến Thiên Cảnh?
Đám người Hiệu trưởng lại là vì sao mà đến?
Lúc trước Khương Hoàn đắm chìm trong chuyện cũ, không có tâm tư tự hỏi những chuyện này, mà Phong Việt Từ dù cho nghĩ đến, cũng đặt mọi thứ qua một bên, trước tiên trấn an cảm xúc của Khương Hoàn.
Giờ phút này mới mở miệng nhắc nhở.
Tình yêu động lòng người, khiến người sa ngã, nhưng cũng không thể vì vậy mà quên đi việc chính.
Khi nói chuyện, lại có thêm một trận đong đưa.
Phong Việt Từ bị rung lắc đến choáng váng, không khỏi thấp giọng ho khan lên.
Khương Hoàn lập tức phất tay, linh lực chấn động, chống lại lực lượng bên ngoài, khiến không gian bên trong ổn định xuống.
Phong Việt Từ ho khan, nói: “Vọng Nguyệt Đồ xuất hiện, Cửu Trọng Thiên Khuyết, tín vật Ma Vương, Tứ Vô Kỳ Cảnh. Vọng Đình, rất nhiều chuyện vẫn chưa sáng tỏ, không thể đặt bản thân trong hiểm cảnh.”
Chuyện Đế Vương mất tích năm xưa vốn là chuyện không thể tưởng tượng, đến nay cũng đã thành mê cục.
Khương Hoàn nhẹ nhàng vỗ lưng y, giúp y thuận khí, đợi y tốt hơn một chút, nhịn không được cắn cắn môi y, nói: “A Việt quá tỉnh táo.”
Phong Việt Từ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, động tác không khác gì trước đây, nhưng giờ phút này làm ra, lại vô cùng thân mật.
Khương Hoàn lẩm bẩm nói: “Trong lòng ta chỉ có một mình A Việt, A Việt lại lòng mang thiên hạ, bác ái chúng sinh.”
Phong Việt Từ nói: “Cũng không phải vậy. Trách nhiệm của Khương Đế, cũng không phải chỉ vì một mình ta.”
Khương Hoàn đâu thèm quan tâʍ đa͙σ lý gì, lại hôn hôn y, thấp giọng nói: “Chỉ vì ngươi. Ai khiến ngươi vừa đẹp lại đáng yêu, khiến ta thần hồn điên đảo chứ!”
Phong Việt Từ nghe ra hắn cố ý nói vậy, nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Hồ nháo.”
Khương Hoàn liền ôm y cười.
Linh lực tiêu tán, đồ cuốn lại lần nữa đong đưa, lần này, lại có cảm giác lung lay sắp đổ.
Khương Hoàn phất tay, trước mắt chợt hiện ra một con đường, hai người liếc nhau, không nói một lời, sóng vai đi ra ngoài.
“Các ngươi đừng đánh!”
“Quỷ Quân các hạ mau dừng tay! Đạo Quân còn ở bên trong đó!”
“Quý học tỷ cẩn thận!”
Bên ngoài đồ cuốn, vốn dĩ phải là cảnh đệ tử các nhà luận bàn tỷ thí, nhưng giờ phút này sân tỷ thí đã sụp xuống toàn bộ, bị phá hủy đến không còn hình dạng, chỉ có bức Vọng Nguyệt Đồ kia là không tổn hao gì mà bay giữa không trung.
Người của Học cung đang giao thủ cùng người khác, đối thủ cũng không phải là viện sinh của Tứ Quân Thư Viện, những người đó tuy cũng mặc trường bào trắng đen như viện sinh, nhưng tu vi cảnh giới lại cao hơn rất nhiều.
Là người của Tứ Quân điện.
Giờ phút này toàn bộ thân hình người mang mũ choàng đen đang công kích đồ cuốn đều giấu trong sương đen, quỷ dị khó lường, khiến người nhìn không rõ bộ dáng, rõ ràng là một trong số Tứ Quân – Quỷ Quân.
Đa số người bách gia đều có ý đồ ngăn trở Quỷ Quân, Diệp Vân Khởi, Ngô Song Nhai, huynh muội Khương gia cũng nằm trong số đó, đáng tiếc cảnh giới kém quá nhiều, căn bản không thể làm gì được.
Những người còn lại không hiểu sao đều lui qua một bên, sắc mặt tràn đầy do dự mà nhìn Quý Thời Nghiên đang ngã giữa vòng vây, hộc máu không ngừng.
Quỷ Quân công kích đồ cuốn, Lục Quân lại mang người bắt giữ Quý Thời Nghiên!
Nhóm sư trưởng bị vướng tay chân, Lý Miên Khê cùng những học sinh trẻ tuổi khác đều che chở trước mặt Quý Thời Nghiên, mỗi người đều bị thương hoặc nhiều hoặc ít, ngã xuống lại bò dậy, trước sau đều không chịu thối lui.
Sắc mặt Quý Thời Nghiên trắng bệch, hiển nhiên là bị trọng thương, nhìn các học đệ học muội vì bảo hộ nàng mà tử chiến không lùi, nhịn không được nắm chặt hai tay, đỏ hốc mắt.
Lục Quân đã bị trọng thương trong ảo cảnh, nếu không làm sao lại bị bọn họ dễ dàng ngăn lại như vậy, lúc này đã không còn kiên nhẫn, xoay tròn trường kích, chấn lui mọi người, thoáng chốc đánh về phía Quý Thời Nghiên.
“Quý học tỷ ——”
Quý Thời Nghiên che ngực, đưa lưng về phía Lục Quân, hoa hồng dưới thân nở rộ, không tiếng động lan tràn, trong lòng thầm hô: “Vô Phương ca ca……”
Một tán dù xanh nháy mắt che trên đỉnh đầu nàng, thoáng chốc khiến lòng người an tâm.
Quý Thời Nghiên bỗng chốc quay đầu lại, đối diện một đôi mắt trong sáng như gương.
“Đạo Quân!”
“Đạo Quân! Khương học trưởng!”
“Thật tốt quá! Các ngươi rốt cuộc ra ngoài!”
Khương Hoàn ánh đao chợt lóe, bức lui Quỷ Quân, đuôi lông mày khẽ nhếch, lệ khí mọc lan tràn: “Nga? Lại thêm một tên dấu đầu lộ đuôi. Ngươi vừa rồi đánh đủ thống khoái chưa?”
Quỷ Quân chợt vừa thấy hắn, thân hình nhỏ đến khó phát hiện mà cứng đờ, gắt gao nhìn hắn chằm chằm, phảng phất như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, thế nhưng nhẹ nhàng run rẩy.
Bên kia, trường kích của Lục Quân làm cách nào cũng không thể di chuyển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh Huy!”
“Mu mu ——” một cái bóng xanh đấu đá lung tung chạy tới nơi giao chiến, chồm tới cọ cọ Phong Việt Từ, mắt to lã chã chực khóc, ủy ủy khuất khuất mà kêu: “Mu mu! Mu mu!”
Phong Việt Từ sờ sờ sừng Thanh Ngưu, treo lục lạc lên, nói: “Ngoan.”
Mu Mu rung đùi đắc ý, tiếng vang thanh thúy cùng với linh lực vô hình dật tản ra xung quanh, khiến mọi người đang giao chiến nháy mắt ngừng lại.
Lý Miên Khê nhẹ nhàng thở ra, lau bụi đất trên mặt, vội chào hỏi y: “Đạo Quân!”
Phong Việt Từ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Toàn bộ học sinh đều vây lại đây, mồm năm miệng mười giải thích tình huống.
Nguyên lai bảy ngày trước, bọn họ đã được đồ cuốn truyền tống ra ngoài, khi đó Lục Quân tức giận muốn phong tỏa đồ cuốn, lại không biết vì sao không động được đồ cuốn mảy may, mà người bách gia vì chuyện của Phong Việt Từ, ai cũng đều muốn cản trở hắn.
Lục Quân bị thương nặng, tạm thời ngừng tay, thế nhưng lại âm thầm truyền tin, không quá hai ngày, Quỷ Quân liền mang người Tứ Quân điện đến Học cung, nói là vì mang Phù Du Kiếp Vọng Nguyệt Đồ của Khương Đế về.
Mọi người vẫn hợp lực ngăn trở như cũ.
Nhưng mà trong lúc đó, lại xảy ra một chuyện —— Quỷ Quân thế nhưng một lời kết luận Quý Thời Nghiên chính là Vô Sinh Âm Ma, sai người tróc nã nàng, muốn mang nàng về Tứ Quân Điện thẩm phán.
Lúc đó, mọi người đều trợn tròn mắt.
Lý Miên Khê nói: “Bọn họ thật quá đáng! Quý học tỷ sao có thể là Âm Ma?”
Quản Đồng cùng Tần Văn Nhân trăm miệng một lời nói: “Không có khả năng!”
Hà Dự Lập nói: “Muốn động thủ cũng phải tìm lý do tốt một chút!”
Khâu Lâm Hàn nói: “Ta tin Quý học muội.”
Dương Sách yên lặng nhấc tay đồng ý, nhưng nhớ tới lần trước ra ngoài gặp nạn, dựa vào trực giác nhạy bén của một người xuyên việt, hắn luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Phong Việt Từ nghe bọn hắn ngươi liếc mắt một cái ta một lời chen ngang, không bao lâu liền hiểu rõ mọi chuyện.
Quý Thời Nghiên lại phun một ngụm máu, nói: “Ta……”
Phong Việt Từ giơ tay, ngăn cản nàng, ý bảo nàng trước không cần lên tiếng, chỉ cần tập trung chữa thương.
Khương Hoàn một đao rơi xuống đất, khiến đám người kinh động khẽ run rẩy , hắn nói: “Chỉ vì cái chuyện rách nát này? Tới tới tới, nói ta nghe thử xem, nàng có phải Âm Ma hay không thì liên quan gì đến các ngươi?”
Khương Chi Ý nghe vậy, liền giải thích nói: “Năm xưa trong trận chiến Thiên Cảnh, bốn ma tướng cùng tiền bối của Khương thị ta……”
Khương Hoàn nói: “Tiền bối của Khương thị ngươi nghe theo ai?”
Khương Chi Ý theo bản năng nói: “Đương nhiên là Khương Đế bệ hạ!”
Khương Hoàn nói: “Vậy ngươi câm miệng đi tiểu bằng hữu, Khương Đế nói các ngươi đánh với Tứ Vô Kỳ Cảnh sao?”
Khương Chi Ý: “……”
Khương Chi Mộng kéo kéo ống tay áo huynh trưởng, rụt rụt cổ, không thể hiểu được mà có chút chột dạ.
Quỷ Quân gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hoàn, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến người sởn tóc gáy, thanh âm nghẹn ngào nghe không ra là nam hay nữ, là già hay trẻ.
“Vô Sinh hoa xuất hiện, nàng đương nhiên chính là Âm Ma. Vọng Nguyệt Đồ xuất hiện, thì ngươi lại là ai? Ngươi lại là ai…… Ha ha ha!”