Thẩm Lưu Ly không hoài nghi gì khi thấy truyền âm phù bị đốt trụi. Có những loại truyền âm phù sau khi sử dụng sẽ tự hủy để tránh người khác nghe được bí mật của người sử dụng. Nàng chỉ đơn giản cho rằng Bạch trưởng lão dạo gần đây linh lực nhiều không chỗ sử dụng, thuận tay dùng pháp thuật cao giai làm truyền âm phù cho đỡ nhàm chán.
Vốn dĩ bởi vì Ngao Thanh Toàn cản trở không thể tu học, không nghĩ tới quanh co một hồi vẫn có thể tham gia. Nàng chắc chắn sẽ không lại từ bỏ cơ hội lần này nữa.
Thẩm Lưu Ly thay y phục đệ tử màu xanh lá, đúng giờ xuất hiện ở cửa Phiêu Miểu Các.
Phiêu Miểu Các mỗi năm mở ra duy nhất một lần, chỉ có đệ tử của Bồng Lai sơn môn và đệ tử Kim Đan kỳ trở lên của các tông môn khác mới được phép tiến vào.
Trong thời gian tu học bọn họ sẽ không ngừng được học tập trận pháp cùng kiếm thuật, hơn nữa sau khi kết thúc ba người có thành tích cao nhất có thể đi kho linh phẩm tùy ý chọn lựa linh dược cùng Linh Khí cho bản thân.
Thẩm Lưu Ly không phải đối thủ của Ngao Thanh Toàn. Bên cạnh địa vị, nguyên nhân lớn nhất chính là Ngao Thanh Toàn có thiên cấp thần khí Long Cốt Tiên.
Long Cốt Tiên kia được làm từ xương của Giao Long trấn thủ Đông Hải vạn năm trước, uy lực vô cùng lớn. Dù cho Thẩm Lưu Ly tu tới Kim Đan trung kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của Ngao Thanh Toàn.
Nhưng nếu nàng lọt vào ba vị trí đầu tiên, sẽ được tiến vào kho Linh Phẩm. Đến lúc đó nếu may mắn nàng cũng có thể có được một linh khí thiên cấp. Cộng thêm linh lực có được khi song tu, nàng sẽ không bao giờ phải sợ Ngao Thanh Toàn nữa!
“Sao ngươi lại tới đây?”
Ngao Thanh Toàn cau mày, trừng lớn hai mắt.
“Ta vì cái gì không thể tới? Ta hiện tại đã là đệ tử Kim Đan kỳ.”
Thẩm Lưu Ly lạnh lùng nói. Nàng đơn giản không muốn để ý tới Ngao Thanh Toàn.
“Ngươi rõ ràng không có đi Chấp Sự Đường báo danh!”
Ngao Thanh Toàn quát lớn. Âm lượng của nàng ta quá mức bén nhọn, nháy mắt khiến toàn bộ đệ tử xung quanh đều nhìn về phía này.
“Sư tỷ cũng còn nhớ là mình hϊếp bức ta không được báo danh sao?”
Thẩm Lưu Ly thong thả ung dung nói.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Ta chẳng qua là đi Chấp Sự Đường nhìn thoáng qua danh sách mà thôi. Trong danh sách căn bản không có tên của ngươi!”
Ngao Thanh Toàn bị mọi người vây xem vội vàng sửa miệng phủ nhận. Nàng ta ở sơn môn vẻ ngoài vẫn luôn là hiền lương thục đức. Tam đại tông môn đang chọn lựa người thừa kế, nàng ta lại rất có tiềm của người thừa kế, nên tạm thời không thể lòi đuôi trước mặt kẻ khác được.
“Nói hươu nói vượn! Ngươi chừng nào thì tới Chấp Sự Đường xem danh sách?”
Bạch trưởng lão một thân đạo bào màu xanh đen chậm rãi ngự kiếm đến.
Bạch trưởng lão xưa nay nổi tiếng cổ hủ, còn cực kỳ ghét nhìn thấy cảnh đệ tử trong cùng môn phái đối đầu nhau. Bồng Lai sơn môn trước đây từng là môn phái đệ nhất, nhưng vì mấy trăm năm trước xảy ra nội chiến ngã xuống vô số đệ tử. Hiện tại miễn cưỡng chỉ còn đứng ở vị trí thứ ba của tu tiên giới.
“Sư thúc, là.. là đệ tử nhớ lầm.”
Ngao Thanh Toàn nhéo lòng bàn tay. Nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới trưởng lão Chấp Sự Đường thế nhưng sẽ không cho cha mình mặt mũi, trước mặt mọi người vạch trần bản thân nói dối.
“Tốt nhất là như vậy. Trong thời gian tu học, nếu để ta phát hiện các ngươi đồng môn tương tàn, liền dựa theo quy định xử trí, trực tiếp trục xuất khỏi sơn môn!”
Bạch trưởng lão lấy ra vũ khí Cửu Chuyển Linh Lung Tháp, toàn bộ đệ tử đều không dám ho he thêm bất kỳ tiếng nào nữa.
Tiếp đó Bạch trưởng lão tuyên bố quy tắc của lần tu học này. Tất cả đệ tử được phép tự mình học tập ba tháng, sau ba tháng sẽ phải tham gia thí luyện của môn phái. Ba đệ tử xuất sắc nhất trong thí luyện sẽ được phép tiến vào kho linh phẩm.
Nhìn Thẩm Lưu Ly đi theo mọi người tiến vào Phiêu Miểu Các, Ngao Thanh Toàn cơ hồ tức giận đến dậm chân.
Sau khi đi vào Phiêu Miểu Các, mỗi một đệ tử Kim Đan kỳ điều sẽ được phân cho một phòng riêng. Ngao Thanh Toàn hối lộ nội vụ trưởng lão đem Thẩm Lưu Ly phân tới phòng xa xôi có điều kiện tồi tàn nhất.
Thẩm Lưu Ly đẩy cửa, bị tro bụi sặc đến ho khan một tiếng. Căn phòng này vừa ẩm ướt vừa u ám, cảm giác ánh mặt trời còn chưa từng chiếu rọi vào!
Thẩm Lưu Ly đành phải dùng thuật gội rửa đem căn phòng dọn dẹp sạch sẽ trước. Tuy rằng vẫn âm u, nhưng tốt xấu cũng không còn đầy mùi bụi bặm như trước nữa.
Chỉ là Thẩm Lưu Ly cũng có chút vừa lòng. Nơi này chắc hẳn sẽ không có người quấy rầy nàng song tu.
Buổi tối, Thẩm Lưu Ly đem thân thể Tư Thần từ nhẫn Linh Lung ra ngoài. Nàng vẫn như cũ dùng cấm thuật làm côn ŧɦịŧ của Tư Thần cương cứng. Gậy thịt sưng to khiến Thẩm Lưu Ly cảm giác mạc danh hoảng hốt.
“Còn phải cưỡi không biết bao nhiêu lần. Chẳng lễ không có biện pháp nào để đỡ đau đớn hơn sao?”
Thẩm Lưu Ly nhìn côn ŧɦịŧ lớn, cảm thấy eo mình vẫn còn ẩn ẩn đau.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới giấc mơ lần trước. Trong mộng dường như có thứ gì đó giống như lông chim phất qua hạ thể. Tiểu huyệt cũng vì vậy mà trở nên ướŧ áŧ hơn.
Tốt xấu cũng đã song tu không biết bao nhiêu lần, Thẩm Lưu Ly tự nhiên biết được nếu tiểu huyệt càng ướt, côn ŧɦịŧ càng có thể cắm vào dễ dàng. Nhục huyệt cũng không phải quá đau đớn như trước nữa.
“Chẳng lẽ phải dùng lông chim sao?”
Thẩm Lưu Ly nhớ tới mình lần trước lúc săn thú mình có bắt được một con điểu yêu Huyền cấp. Lông chim của nó vẫn còn ở bên trong nhẫn.
Nàng vội vàng đem cọng lông chim màu trắng lấy ra, dùng chú thuật rửa sạch qua một lần, sau đưa xuống giữa hai chân mình.
Nàng dùng tay banh mở hoa môi ra, sau đó lại dùng lông chim ở môi âʍ ɦộ nhẹ nhàng phất vài cái.
“A… Ngứa quá …”
Nàng thế nhưng có một tia cảm giác! Chẳng lẽ thứ này thật sự hữu dụng?
Không chỉ mỗi nàng có cảm giác, Tư Thần giờ phút này ở bên cạnh nhìn cũng khí huyết cuồn cuộn. Hắn không nghĩ tới Thẩm Lưu Ly thế nhưng sẽ lấy lông chim tự mình thao lộng tiểu huyệt.