Tro Bụi Hoang Tàn

Chương 4.1

"Bảo bối, nằm sấp trên giường, nâng mông lên."

Giọng nam nhân khàn khàn trầm thấp xuyên qua loa truyền đến, lan ra khắp phòng, dường như muốn ôm Yến Trinh vào trong ngực.

Yết hầu Yến Trinh lăn một vòng, nghe theo lời hắn nói. Cậu vốn dĩ không mặc quần áo, trần như nhuộng nằm sấp, hóp eo nâng mông, hướng về phía ống kính nhẹ nhàng nói "Ừm" một tiếng.

Tống Triêu Vũ đi công tác đã được ba ngày, Yến Trinh phải làm thế này suốt ba ngày. Mỗi đêm cậu mơ thấy Tống Triêu Vũ dùng đủ trò chơi đùa cậu, sau khi tỉnh lại qυầи ɭóŧ đều ướt sũng.

Cậu rất muốn, nhưng vừa không có ý định tự thủ, vừa mong đợi Tống Triêu Vũ nhanh về nhà một chút.

Cách kỳ hạn ban đầu quyết định một tháng, chỉ còn lại một tuần, càng ngày đến gần, Yến Trinh càng phiền lòng. Mỗi ngày cậu đều ôm gối vùi trên ghế salon suy nghĩ mọi chuyện, nghĩ phẫu thuật liệu có tiến hành thuận lợi không, nghĩ sau này còn được gặp mặt Tống Triêu Vũ nữa hay không, kể cả mối quan hệ thể xác này vốn dĩ không rõ ràng, cậu vẫn hy vọng duy trì nó lâu hơn chút.

"Lại đang thất thần?" Tống Triêu Vũ nhạy bén đến đáng sợ, hơi không vui, "Trinh Trinh, đẩy âm thần ra."

Hắn nghe một tiếng thể xác ma sát cùng vải vóc, hỏi tiếp, "Sờ đến chưa, có phải giống như bánh bao không, vừa phồng vừa mập."

Yến Trinh lưỡng lự xoa nhẹ, vị trí ngày thường cậu xấu hổ không dám động đến đang khẽ mở ra khép lại, nhỏ dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt xuống. Cậu đẩy hai cánh âm môi ra, bị bên trong nóng như lửa trơn bóng non nớt sợ hãi đến run cả tay, phản bác cũng không nghe ra sức lực, "Không phải!"

"Ha? Thật không?" Tống Triêu Vũ khẽ cười một tiếng, nghe Yến Trinh khó chịu rêи ɾỉ, "Hai ngày này có lén chơi không?"

Huyệt thịt giống như miệng có ý thức mở ra, tự mình nắm ngón tay ngậm vào, giống như động tác giao hợp không ngừng rút ra cắm vào, cậu khẽ thở gấp, "Không chơi. . ."

"Thật sự nhịn được?" Hắn nghe giọng mũi ướŧ áŧ của Yến Trinh, dươиɠ ѵậŧ bị siết căng đau, đốt điếu thuốc cố gắng rời đi sự chú ý, "Còn bé tý mà dâʍ đãиɠ."

Hắn kẹp điếu thuốc ở ngón trỏ cùng ngón giữa, đang lúc thở ra khói nói một đống từ ngữ dâʍ ɭσạи, Yến Trinh có cảm giác, nhanh chóng cao trào, có thể trước sau khác nhau một chút, không đến được, khóc hỏi, "Nên làm thế nào bây giờ. . ."

"Không được làm gì hết." Tống Triêu Vũ cười cười, "Chờ anh về thao em đi."

"Anh thật đáng ghét." Yến Trinh nghe hắn đắc ý hả hê, tức giận muốn chết, quay lại sờ côn ŧᏂịŧ phía trước. Dâʍ ɖị©ɧ dính trên côn ŧᏂịŧ, lột động nó, du͙© vọиɠ mới dịu đi một chút, thả lỏng hỏi hắn, "Ang đang bận gì à?"

"Không bận, đang bắt cá." Đồng nghiệp cũng ngồi xổm ở bên phòng cạnh đánh bài, Tống Triêu Vũ chỉ có chút thời gian này gọi điện cho Yến Trinh, mới nói xong, cánh cửa truyền đến tiếng động, thở dài, "Bây giờ phải đi làm."

Tổ chức truyền tin đến nói người ở quầy rượu dưới tầng đã lộ diện, Tống Triêu Vũ bóp gãy điện thoại ra cửa, trên đường đi soạn một tin nhắn gửi đi, "Thật con mẹ nó nhớ em, bảo bối Trinh Trinh."

Lúc này người tình nghi là một gay, Tống Triêu Vũ nhận nhiệm vụ nguy hiểm, dở khóc dở cười, giả mù ngồi rót hai ly Wild Turkey nói chuyện phiếm. Nam nhân kia đoán là món mồi ngon, không bao lâu bị hắn cho cắn câu năm mê ba đạo, ngay tại chỗ đi mướn phòng.

Tống Triêu Vũ buồn nôn, sau khi kết thúc công việc từ chối lời mời ăn bữa ăn khuya, trở về nhà nghỉ tắm, lúc đi ra thấy điện thoại sáng, hắn lau qua tay, mở ra kiểm tra tin nhắn.

Lithops *icon mèo con* : Em cũng nhớ anh.

Lithops *icon mèo con* : Tống ca!

Lithops *icon mèo con* : Em muốn nói chuyện với anh!

Lithops *icon mèo con* : Ái chà chà ~ làm kiêu quá không thèm trả lời nha ~

Lithops *icon mèo con* : Đây cũng không thèm nói nữa!

(Lithops được gọi với tên như hoa thạch lan, hoa sỏi, sen đá,... Hình dạng cây này mình thấy biếи ŧɦái ghia, trông như hoa huyệt bánh bao của Trinh Trinh ấy >