Tro Bụi Hoang Tàn

Chương 3.2

"Đừng suy nghĩ nhiều, người bạn nhỏ." Tống Triêu Vũ nhìn cậu sầu tư lại viết lên mặt, thở dài, bóp mặt cậu một cái, "Tháng này đừng đi làm bưng bê nữa, chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở nhà cho anh."

Yến Trinh không đồng ý, "Vậy sau này em làm sao kiếm tiền a?"

"Tìm cho em một công việc tốt hơn, nhiều tiền không mệt." Tống Triêu Vũ nói, "Anh đảm bảo."

Yến Trinh bĩu môi không nói nữa, cậu không quá lo lắng không tìm được việc làm, dù gì cậu có thể chịu được cực khổ, lại không có ràng buộc, lăn lộn vất vả thế nào cũng được, chỉ cần kiếm miếng cơm ăn cậu đều có thể làm được.

Nhưng mà Tống Triêu Vũ thật giống như đang vô tình hoặc cố tình nhấn mạnh chữ "Một tháng", mới ở nơi này được chưa đến hai ngày, Yến Trinh đã cảm thấy mình sắp bị đuổi đi.

Sau khi ăn tối xong, Tống Triêu Vũ ôm cậu đặt bên cửa sổ thư phòng làm một lần, cắm trước mặt trước, chờ cậu bắn qua mới cắm phía sau một lần nữa. Lần này hắn có chút mất khống chế, nửa chặng đường sau cởi bỏ bαo ©αo sυ, phục tùng đâm vào trong cúc huyệt cậu.

"Anh." Phía dưới Yến Trinh ăn đại kê nóng bỏng, sống lưng còn dáng lên cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, nóng lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu thoải mái đến khóc thành tiếng, "Muốn làm hỏng. . .Đại kê Tống ca thật lớn, thật cứng, con mẹ nó đâm quá mạnh. . ."

" Miệng ngọt lắm." Tống Triêu Vũ khen cậu, sát lại gần nếm nếm môi lưỡi của cậu, mềm nhũn trơn trượt, theo động tác đưa đẩy chậm lại, nằm bên tai cậu thấp giọng nói, "Bên ngoài có người thấy em không? Ha? Mông nhiều thịt, hoa huyệt phì nộn, phóng đãng thành như vậy, có phải có một đám người xếp hàng muốn thao em?"

"Anh có bệnh. . ." Yến Trinh giận đến đập hắn, một đôi mắt vùi lấp trong tìиɧ ɖu͙©, mắng chửi người đều mang theo một luồng quyết rũ, "Đây không phải đang hoàn toàn cho một mình anh làm sao?"

Tống Triêu Vũ chính là muốn nghe lời này, vào giờ khắc này đừng nói đến có bao nhiêu thoải mái, nâng mông cậu đâm mạnh thêm mấy chục lần, sau đó đóng cọc bắn trong thân thể Yến Trinh.

Tống Triêu Vũ dọn dẹp sạch sẽ cho cậu, ở trên giường dính dính bẩn bẩn vừa ôm vừa hôn, tính dục của Yến Trinh so với người bình thường còn muốn thịnh vượng hơn một chút, bị hắn chơi nữ huyệt cao triều một lần rồi, sau đó mới ngủ thật say.

Tống Triêu Vũ vì đặc tính công việc, ra ngoài từ rất sớm, khi Yến Trinh tỉnh lại bên cạnh đã không còn nhiệt độ, toàn bộ căn phòng trở nên trống vắng. Cậu nhắn tin xin thôi việc, ỷ lại trên giường một lúc, gần đến trưa mới rửa mặt xong, ngẩn người nhìn phòng bếp ngăn nắp.

Cậu nhìn xung quanh một chút, liếc thấy trên tủ lạnh dán một tờ ghi chú, lấy xuống nhìn một cái, hàng chữ phía trên dứt khoát, còn ký một dòng "Thân ái". Tim Yến Trinh chợt giật mình, xoa xoa giấy trong tay, một hồi lâu mới đọc nó xong.

"Trong tủ lạnh có thức ăn, xem có thể làm được gì thì làm, không làm được thì gọi đồ bán bên ngoài, đừng để bụng đói. Hôn em."

"Làm màu. . ." Yến Trinh nhỏ giọng lẩm bẩm, vẫn thu cất giấy nhớ đi.

Cậu không muốn tiêu tiền, lại lười mày mò, lập tức nấu mì ăn liền, không biết phối hợp các rau củ quả, mùi vị đương nhiên kém xa Tống Triêu Vũ làm.

Hai người họ không có thêm bất kỳ phương thức liên lạc nào, cả ngày Yến Trinh đều không nhận được tin nhắn, vô cùng nhàm chán, quén dọn nhà cửa một lần, ngã trên ghế salon xem ti vi, đã ngủ rồi.

Cho đến nửa đêm, phòng khách mới truyền đến tiếng động, Tống Triêu Vũ tắt tiếng tivi đi, mượn ánh sáng chớp động ôm Yến Trinh vào nhà.

". . . Tống ca?" Yến Trinh tỉnh lại, dụi mắt một cái, nhìn nam nhân đứng ở mép giường cởϊ qυầи áo.

"Ừ." Tống Triêu Vũ thay quần áo xong ném vào trong chậu, cúi người xuống sờ sờ khuôn mặt cậu một cái, "Nhanh ngủ đi."

Yến Trinh cầm điện thoại, híp mắt nhìn đồng hồ mới kinh ngạc, "Thật muộn."

Tống Triêu Vũ buồn ngủ muốn chết, mặt không cảm xúc đi vào tắm rửa, vội vàng lên giường ôm Yến Trinh, sắc mặt mới hòa hoãn chút, "Sau này anh chưa về, em đi ngủ trước đi, không cần chờ."

Yến Trinh đau lòng nhìn hắn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải trấn an vỗ nhẹ sau lưng hắn, cảm nhận thân thể dưới bàn tay dần dần thanh tĩnh lại, tiến vào ngủ.

Liên tiếp đã mấy ngày Tống Triêu Vũ đều phải làm thêm giờ. Vì không muốn để người chờ, hắn tăng thêm gửi tin nhắn cho Yến Trinh, đêm nào cũng phải nhắn tin bảo cậu ngủ thật sớm.

Chỉ có một buổi tối này, hắn mang theo cơn thịnh nộ khắp người vọt vào phòng ngủ, đem Yến Trinh ngủ say trực tiếp kéo lên, "Dậy."

Yến Trinh mắt lim dim buồn ngủ nhìn hắn biểu tình giận đùng đùng, bị dọa cho giật mình, "A?"

"Em có phải muốn chọc giận chết anh?" Tống Triêu Vũ nhìn cậu mờ mịt mắt, tức giận giải tán hơn nửa, không tránh khỏi hung hăng nhéo cậu một cái, "Còn dám ra ngoài hẹn người 0304 chó má gì đó, anh đánh nát mông em."

Hắn vừa nói, tra ra lịch sử, ném điện thoại bên cạnh Yến Trinh. Yến Trinh cầm lên nhìn một cái, mở ra là cậu cùng người kia nói chuyện phiếm chat chít một lúc, chột dạ nói, "Chỉ lộ một chút, không chụp mặt, em không chụp mặt đâu. . ."

"Lộ chút là được?" Tống Triêu Vũ tức giận, bay qua lật cậu lại tát hoa huyệt giữa đùi một bạt tai, "Lão tử thấy cái tao bức này cũng biết là của em! To xác như thế rồi, làm sao mà đầu không chịu lớn nổi?"

"Em sai rồi em sai rồi." Yến Trinh vội vàng cầu xin tha thứ, lại nghĩ đến điều gì, do dự hỏi, "Anh, anh. . .đi tìm người ta?"

"Tìm." Sắc mặt Tống Triêu Vũ rất u ám, thừa nhận, "Bắt cậu ta xóa hết ảnh."

Nhưng cũng không biết là gửi cho bao nhiêu người rồi, không còn cách nào đi tìm người đoạt về. Tống Triêu Vũ suy nghĩ một chút lập tức hàm răng chua loét, nghiến nganh ngách, vẫn nhịn được không nói cho Yến Trinh.

"Chỉ gửi chơi chút. . ." Yến Trinh ôm eo hắn, giọng điệu mềm mại bảo đảm, "Sau này em khẳng định không chụp nữa."

Tống Triêu Vũ đem cậu từ trên người kéo xuống, trách mắng, "Ngủ!"

Hôm sau lại đến cuối tuần, hắn được nghỉ phép, mới sáng sớm đã tỉnh, nhìn Yến Trinh rón ra rón rén xuống giường, nghe phòng bếp truyền đến tiếng động, Tống Triêu Vũ trở mình, ngủ thêm một lúc.

Bên cạnh không còn người, hắn không muốn ngủ nữa, vừa ngủ thêm được nửa giờ lập tức tỉnh dậy, nhìn Yến Trinh quàng tạp dề làm bếp, bỗng chốc có chút hỏng hốt, tiến đến hôn cậu, "Trinh Trinh."

Yến Trinh nghe hắn gọi như vậy, tay run một cái ném thức ăn vào trong nồi, dầu sôi bắn trên cánh tay cậu, cậu cắn răng, không để cho Tống Triêu Vũ phát hiện, "Tống ca."

"Như vợ ý." Trên tay Tống Triêu Vũ dao động trên da trơn bóng của cậu.

Yến Trinh đổi cái nồi, nhỏ giọng cãi lại, "Em không phải con gái."

"Anh biết mà." Tống Triêu Vũ đem mặt gò má dán lêи đỉиɦ đầu cậu xoa xoa, "Vậy cũng chỉ có thể là vợ nhỏ của anh."

Yến Trinh đặt nắp nồi lên một cái, xoay người cùng hắn hôn môi. Đầu lưỡi nam nhân liếʍ đến trên răng cậu, tỉ mỉ quét qua một vòng, đem đầu lưỡi non trượt kéo dài mυ'ŧ vào trong miệng, Yến Trinh cương, kê ba ngẩng đầu cách tạp dề đâm lên bắp đùi nam nhân.

Nước miếng theo khóe miệng trượt xuống dưới, ngón tay Tống Triêu Vũ lau trên bụng, đẩy tạp dề ra thoa lên đầṳ ѵú cậu, một đường hướng xuống, vòng qua tinh hoàn yếu đuối đi lục lọi thịt hoa ngày càng đầy đặn của cậu.

Càng ngày hắn càng thích chơi nữ huyệt Yến Trinh, trượt non, nhiều nước, cảm giác tốt, tùy tiện đưa mấy ngón tay đâm vào mấy cái là lập tức có thể nghe Yến Trinh thoải mái rêи ɾỉ, âm thần khẽ mở, phóng túng không ngừng chảy xuống.

Tống Triêu Vũ vững vàng ôm cậu, hai ngón tay cách tạp dề che giấu ra ra vào vào trong hoa huyệt, thỉnh thoảng bóp âm đế một cái, cảm nhận Yến Trinh run rẩy toàn thân, cúi đầu cắn lỗ tai cậu, "Không được thao."

Yến Trinh nhỏ giọng kêu da^ʍ, càng ngày càng run, đây rõ ràng sắp cao triều, Tống Triêu Vũ cười cậu, "Chờ chút nữa lại phải làm ướt cả sàn nhà? Em nói em ở nhà cả ngày, việc không làm được bao nhiêu, cũng biết thêm phiền phức lộn xộn."

Yến Trinh nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, dang rộng đùi kéo vạt áo lên mông, dường như ngại Tống Triêu Vũ đi vào không đủ sâu, "Không đến được. . .Tống ca giúp em một tay."

"Thật biết làm nũng." Tống Triêu Vũ hừm một tiếng, nhấc cậu đặt lên bàn bếp lạnh như băng, còn không quên tắt lửa. Nửa ngồi, chui vào trong trong tạp dề không che giấu được cảnh xuân, thổi một hơi lên âʍ ɦộ đầy nước đầm đìa, "Trinh Trinh."

"Anh." Yến Trinh khóc nức nở.

Tống Triêu Vũ đưa hai ngón tay đào khoét hoa huyệt không ngừng ngọ nguậy, há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ bán cương dưới bụng, hóp hai gò má hút mạnh một cái, Yến Trinh trước sau được được tận tình chăm sóc, lần đầu tiên cảm nhận được, hóa ra thoải mái đến trình độ cao nhất sẽ có ảo giác sắp chết.

Tống Triêu Vũ còn phân ra ngón cái đi xoa âm đế đỏ như nhỏ máu, Yến Trinh khóc lợi hại, cũng sắp triều phun, đột nhiên từ phòng ngủ truyền tới một hồi chuông điện thoại, hắn giật mình một cái, cao triều cũng vì hoảng sợ mà qua đi.

"Ô. . ." Cậu ủy khuất hết sức, bàn tay lau qua nước mắt, luyến tiếc rời khỏi ngón tay Tống Triêu Vũ cùng miệng môi, "Sao thế?"

"Bảo bối ngoan." Tống Triêu Vũ cũng bực mình, ở ngoài miệng cậu hôn một cái tạm thời trấn an, "Chờ một lúc rồi cho em."

Yến Trinh nghe được những lời này, mở rộng chân ngồi tại chỗ, nhìn hắn đi vào trong phòng, cầm điện thoại ầm ĩ lên quét nhìn màn hình, sau đó nâng mí mắt lên nhanh chóng nhìn Yến Trinh trong phòng bếp, sau đó cúp điện thoại.

Yến Trinh nhìn hắn đứng không nhúc nhích, suy đoán có thể là chuyện người ngoài không thể nghe, lập tức nhảy xuống bàn bếp, đi vào thư phòng đóng cửa.

Cậu cách hai cánh cửa, lần nữa nghe được tiếng chuông phiền não, lần này Tống Triêu Vũ nhận, mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nghe được hắn nói mấy câu, không nghe rõ nội dung.

Cậu kiên nhẫn đợi một lúc, ở trong phòng xoay quanh, vô tình đυ.ng phải con chuột, màn hình sáng lên. Không cài password, còn dừng lại trong trang chủ hộp thoại chat, đều là lịch sử ghi chép Yến Trinh nói chuyện phiếm.

Hắn để Yến Trinh lên danh mục đầu tiên, chú thích là "Wet pussy", đằng sau còn cho thêm một emoji mèo con, Yến Trinh tra được sang tiếng Trung, xấu hổ ném con chuột.

Tống Triêu Vũ đẩy cửa vào, không để ý đến chuyện máy tình, kéo cậu đè trên cánh cửa hôn sâu. Yến Trinh bị hắn giữ vai, đau đớn, theo bản năng giãy giụa, động tác Tống Triêu Vũ trong khoang miệng cậu nôn nao kịch liệt hơn.

Tống Triêu Vũ thật giống như không quá giống thường ngày, cứng rắn lợi hại, quanh thân tản ra một khí tức khó có thể kháng cự. Yến Trinh không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng hốt hoảng, cũng sẽ không hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Tống Triêu vũ trước lúc cậu nghẹt thở mới buông miệng môi, khôi phục bình thường, cách quần ngủ đỉnh đỉnh Yến Trinh, "Đi ăn cơm đi."

Mang tâm sự riêng cũng ăn xong cơm trưa rồi, Tống Triêu Vũ suy nghĩ đến đã một tuần Yến Trinh không ra khỏi cửa, lập tức đặt hai vé xem phim điện ảnh, dẫn cậu đến rạp chiếu phim.

Bộ phim kéo dài hơn ba tiếng, Yến Trinh xem mà phí đầu óc, nhưng cậu cảm thấy Tống Triêu Vũ có thể xem hiểu, cho nên thử cố gắng đi hiểu.

Trừ tình yêu ra, cậu cũng muốn cùng Tống Triêu Vũ có ít nhất một đề tài chung.

Khoảng chừng cậu uống một cốc coca lớn, bộ phim còn lại độ bốn mươi phút, cậu dùng cùi chỏ đẩy Tống Triêu Vũ, nhỏ giọng nói mình muốn đi nhà cầu.

Tống Triêu Vũ cũng đứng dậy, kéo tay cậu, nửa cúi người xuống dẫn cậu vào nhà vệ sinh nam. Yến Trinh chuẩn bị đứng bên ngoài tiểu, vừa muốn cởϊ qυầи xuống, Tống Triêu Vũ đã kéo cậu vào trong phòng ngăn cách.

"Trước đây em cũng đi tiểu ở bên ngoài?" Tống Triêu Vũ cau mày hỏi cậu, "Không sợ bị người khác nhìn thấy?"

"Không thấy được." Yến Trinh nghi ngờ nhìn hạ thể một chút, "Che khuất rồi."

"Không được." Tống Triêu Vũ dùng mọi não bộ nghĩ đến cảnh tượng Yến Trinh bị người khác phát hiện dươиɠ ѵậŧ còn có thêm một khe hởn, cảm thấy rất bực mình, ra lệnh, "Sau này chỉ được đi tiểu bên trong phòng ngăn cách."

Yến Trinh vội vã mở nước, lười tranh cãi cùng hắn, không nghĩ tới mới móc côn ŧᏂịŧ ra, Tống Triêu Vũ lập tức từ phía sau mò tới, "Anh đỡ cho em, tiểu chính xác."

"Ai cần anh đỡ!" Yến Trinh không khống chế được mắng hắn, kịp phản ứng đây là nhà vệ sinh công cộng mới giảm thấp âm điệu xuống, "Tay em đủ dài mà."

"Nhanh đi tiểu đi." Tống Triêu Vũ thúc giục cậu, một cái tay khác mò ra miếng bαo ©αo sυ vuông vức mỏng dính trong túi, "Muốn thao em."

"Sao mà anh chỗ nào cũng phát tình được vậy. . ." Yến Trinh sợ ngây người, ở trong tay hắn đứt quãng tiểu xong, chờ xả nước, Tống Triêu Vũ lập tức đậy lắp thùng xuống, để một chân cậu đạp lên.

Yến Trinh cho rằng hắn sẽ cắm hoa huyệt trước, sau khi phản ứng quay đầu lại hỏi hắn, "Không thao tao bức a?"

"Không phải trong lòng em không thích nó sao?" Tống Triêu Vũ hưởng thụ hai khỏa bánh bao, nhẹ vỗ cánh mông cậu, "Để em bắn hơn hai lần, quần anh cũng đủ ướt, làm sao ra ngoài nhìn mọi người được."

Yến Trinh xấu hổ chết đi được, không nói nữa, còn đang sợ sẽ có người đi vào nghe tiếng, che miệng thừa nhận Tống Triêu Vũ va chạm phía sau, tiết trong lòng bàn tay hắn, "Em quá nhanh, Trinh Trinh."

May mắn mọi người cũng đang chuyên tâm xem phim, không có mấy người đi vào. Trước khi bộ phim kết thúc, Tống Triêu Vũ bắn, sau khi mặc chỉnh tề dắt cậu về nhà.

Tuần thứ hai, Tống Triêu Vũ không còn bận rộn như vậy nửa, cơ bản là cũng tan việc đúng giờ, còn có thể ăn cơm tối cùng Yến Trinh, kể cả Yến Trinh làm khó ăn, hắn cũng ăn xong rồi.

Có một lần, lúc đang xem truyền hình, hắn phát hiện trên tay Yến Trinh có dấu chấm đỏ nhỏ do dầu nóng bắn, nhất quyết phải cầm mỡ bỏng qua bôi cho cậu. Tỉ mỉ bôi xong, còn nâng cánh tay Yến Trinh lên thổi hơi, "Không đau chứ?"

"Trẻ con." Yến Trinh vừa nói, nhưng trong lòng chua xót, càng ngày càng không bỏ được rồi.

Vậy cuối tuần Tống Triêu Vũ không được nghỉ phép, nửa đêm Yến Trinh tỉnh lại, giường trống trơn, cậu mới ý thức được điều gì, rón rén đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tống Triêu Vũ ngủ trên ghế sa lon.

Trong lòng Yến Trinh năm cảm xúc lẫn lộn, cầm thêm chăn đắp cho hắn, mới vừa đυ.ng đến, Tống Triêu Vũ đã tỉnh, ánh mắt có chút mơ màng.

Yến Trinh bỗng chốc đặc biệt khổ sở, buồn bực hỏi hắn, "Sao không ngủ bên trong a?"

"Ngày mai dậy sớm." Tống Triêu Vũ ngoắc ngoắc tay, để cậu nằm trên người, ôm chặt lấy cậu, "Ngủ bên trong sẽ đánh thức em hai lần."

Kết quả cuối cùng là hai tên đàn ông chen chúc trên ghế sa lon kiên nhẫn chịu đựng ngủ qua mấy tiếng đồng hồ, Yến Trinh suýt chút nữa lăn xuống, may mắn Tống Triêu Vũ thuận tay kéo kịp.

Sau đêm hôm đó, ban ngày cậu cũng sẽ nhắn tin cho Tống Triêu Vũ, thường thì Tống Triêu Vũ sẽ không trả lời ngay, cách một lúc lâu mới trả lời, "Nhớ bảo bối, hôn một cái."

Yến Trinh cũng thật kỳ quái, mặt người này rõ ràng ngày ngày tàn khốc, nhưng thầm kín bên trong cũng có một mặt quỷ ngây thơ.

Sau đó cậu nhận được một video dài 15 giây, nhìn xung quanh là trong phòng ngăn cách trong nhà vệ sinh, trên màn hình là dươиɠ ѵậŧ đã bán cương của nam nhân, một bàn tay cầm phía trên, giấu trong tay áo chậm rãi lột động, kết thúc video đã hoàn toàn cứng rắn đứng thẳng lên.

Tống ca: "Trinh Trinh, nó nhớ em.

Gò má Yến Trinh bạo đỏ, nhưng vẫn chịu đựng xấu hổ cởϊ qυầи ngủ ra, chụp một tấm giữa hai chân, lộ ra trước sau hai nhục động xinh đẹp màu hồng.

Cậu cam đoan sẽ không chụp ảnh khỏa thân nữa, nhưng đối với cậu, Tống Triêu Vũ không giống những người đàn ông khác, cậu vô điều kiện tín nhiệm Tống Triêu Vũ.

Wet pussy *icon mèo con* : Chúng nó cũng nhớ anh.