Tro Bụi Hoang Tàn

Chương 2.2

Trong phòng không mở đèn, Tống Triêu Vũ mượn đèn đường ngoài cửa sổ thấy rõ nụ cười miễn cưỡng của cậu, thở dài: "Tôi thích ngươi tình ta nguyện."

"Ừ?" Lúc này Yến Trinh mới thực sự nghi ngờ: "Cái gì?"

Tống Triêu Vũ không trả lời, ngậm mυ'ŧ môi miệng cậu tỉ mỉ cọ sát, tay cũng đưa vào trong quần Yến Trinh, nhẹ nhàng sờ hai mảnh cánh hoa của cậu, cho đến khi tách hai chúng nó mở ra, xoa ướt, hô hấp Yến Trinh cũng biến thành thở gấp, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng giọng mũi ngọt lịm.

Thực sự Tống Triêu Vũ chứng kiến thân thể đặc thù này của cậu cũng không cảm thấy khác biệt, phải dùng thái độ giương nanh múa vuốt bọc lại nội tâm nhạy cảm tự ti, nhưng đồng thời lại không kháng cự kɧoáı ©ảʍ được, điều này thường xuyên khiến hắn rơi vào mâu thuẫn.

"Muốn hay không muốn?" Tống Triêu Vũ hỏi cậu.

Yến Trinh đã trốn trong ngực hắn hóa thành một bãi nước, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn không ngừng cọ sát, bàn tay mềm nhũn sờ lên túp lều gồ lên dưới háng nam nhân, kéo cây cự vật nóng bỏng cùng hai túi tinh hoàn trong tay, nhắm mắt lại gật đầu một cái, lại dè dặt hỏi: "Anh sẽ. . .Cảm thấy ghê tởm sao?"

"Sẽ không." Tống Triêu Vũ đáp lại dứt khoát, nâng mông cậu ôm lấy toàn bộ, sải bước rộng bước đến gần phòng ngủ, ném cậu trên giường.

Yến Trinh vùi lấp trong đệm giường mềm mại, rên lên một tiếng, không khống chế được muốn kẹp âm đế phía trên thịt hoa, còn chưa khép chân lại được, Tống Triêu Vũ đã đẩy ra chen đầu gối hắn vào.

Hắn đối đãi với các tiểu xử nam đều như vậy, lần đầu tiên dịu dàng, lần thứ hai phóng túc, về sau mới có thể tùy hứng của mình.

Hắn ngậm miệng lưỡi Yến Trinh mυ'ŧ vào, nhìn ánh mắt cậu chìm trong du͙© vọиɠ, lông mi cũng bị nước mắt thấm ướt. Hắn lấy bαo ©αo sυ từ trong tủ đầu giường, dùng răng cắn, hơi nghiêng đầu một cái, xé túi đựng ra, nhét vào trong tay Yến Trinh: "Giúp tôi đeo bao."

Yến Trinh nằm trên giường ngơ ngẩn một hồi, mới chống nửa người trên, cọ cọ sát sát lấ ra bαo ©αo sυ, nắm phần đỉnh nhọn phía trên, tìm cách lấy bαo ©αo sυ xuống.

Tính khí Tống Triêu Vũ quá lớn, cũng quá nóng, Yến Trinh cần dùng chút khí lực mới có thể kéo dài ra một ít, cho nên động tác rất chậm. Cậu cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn rất biết điều, xoay phần đỉnh nho nhỏ cố gắng tháo ra nó ra hết, đặc biệt đáng yêu.

Cho dù Tống Triêu Vũ là một người cực kỳ kiên nhẫn, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không kiên nhẫn nổi. Còn một đoạn nhỏ mới kéo đến phần gốc, hắn vừa định tự mình làm, lại thấy Yến Trinh đột nhiên vùi đầu, nằm trên bụng hắn ngửi một cái, sau đó dươиɠ ѵậŧ cùng túi trứng trần trụi bên ngoài.

"Fuck!" Tống Triêu Vũ không chịu nổi, đẩy cậu nằm trên giường, hạ thân cũng lột sạch sẽ. Hắn đeo xong bao, phần mũ để trước cửa vào ướŧ áŧ, dán ngoài miệng Yến Trinh hỏi cậu, "Dâʍ đãиɠ như vậy, có thật là xử không? Hả?"

"Anh đừng. .. " Hoa huyệt Yến Trinh không ngừng bị va chạm, ngay lúc này đã hơi mở ra một khe hở, chờ nam nhân xâm chiếm, "Anh đừng đùa, Tống ca. .. Tôi không chịu được, nhanh vào đi. . ."

"Sao lại không chịu được?" Tống Triêu Vũ liếʍ nước mắt ướŧ áŧ mặn chát của cậu, tâm địa xấu xa hỏi cậu, "Vào nơi đó?"

Yến Trinh cắn môi không chịu nói.

Tống Triêu Vũ đỉnh qυყ đầυ vào, trong hoa huyệt vừa non vừa ướt, hắn đi vào rất thoải mái, Yến Trinh cũng không lộ ra biểu tình khó chịu. Hắn rút ra, ma sát trước miệng huyệt, nhất định phải để Yến Trinh nói ra khỏi miệng.

"Nhanh nha!" Để trong cơ thể Yến Trinh có một khoảng không trống rỗng che mất, khát vọng bị lấp đầy, nóng nảy, mang theo nức nở thỏa hiệp nói, "Nhanh vào, vào động da^ʍ của tôi đi!"

" Thật ngoan." Tống Triêu Vũ hôn cậu tính khí cũng từ từ cắm vào, mị thịt mềm trơn bao hai bên hắn, giống như đang cự tuyệt, nhưng cũng như đang nghênh đón.

Rất thư thái, ngay cả Tống Triêu Vũ không nhịn được cảm thán, chờ ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Trinh cắn môi đến trắng bệch, đang nghiêm chỉnh cùng mình so tài, bật cười nói, "Không có gì xấu hổ cả."

Yến Trinh khóc lóc nhìn sang, "Thật kỳ quái. . ."

" Không kỳ quái, rất bình thường." Tống Triêu Vũ trấn an cậu, "Còn rất nhiều người bạn nhỏ giống em vậy, đều rất bình thường. Hiện tại tôi thao nơi này của em, cũng không cảm thấy có điều gì khác cả, cũng sẽ không khinh thường em."

"Thật không?" Trước kia Yến Trinh từng tra một ít tài liệu, cũng biết trên thế giới có người giống mình, số lượng thậm chí so với cậu nghĩ còn nhiều hơn. Cậu không dám tin, lại sẽ có người chịu thao thân thể quái dị này của cậu, còn nói ra hai chữ "Bình thường".

"Anh có phải. .. " Cậu khóc nức nở hỏi hắn, "Có phải anh đang lừa tôi không?"

"Tống ca lừa em khi nào?" Tống Triêu Vũ vốn bị hút đến không chịu được, lúc này lại thấy cậu khóc thành như vậy, tϊиɧ ŧяùиɠ cũng sắp cũng sắp ăn sạch đầu óc, kéo tay Yến Trinh sờ lên phần gốc của dươиɠ ѵậŧ, bất đắc dĩ nói, "Tôi an ủi em xong, em có thể tới an ủi tôi một chút không?"

Yến Trinh ngừng khóc, mặt cũng đỏ, cảm giác tồn tại cây tính khí kia trong người càng ngày càng mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ xa lạ từ âʍ đa͙σ một đường hướng lên, truyền đến tận não, nổ tung thành pháo bông sặc sỡ.

Tiết tấu Tống Triêu Vũ rút ra đâm vào ngày càng tăng nhanh, nắm côn ŧᏂịŧ Yến Trinh trên dưới thao lộng, "Thoải mái không?"

" Thoải mái, thoải mái. . .Muốn hỏng. . ." Yến Trinh gật đầu qua loa một cái, nhắm hai mắt ôm sau lưng hắn, âm đế sưng đỏ bất ngờ không kịp đề phòng bị nắn bóp, trước mắt xuất hiện một đường ánh sáng chói mắt, đường vào chỗ sâu không ngừng co rút lại, "A . . . A a. ..."

"Fuck!" Bụng dưới Tống Triêu Vũ cùng bắp đùi bị một lượng dâʍ ɖị©ɧ lớn xông ra bắn ướt, hắn không thể tin nổi mắng một câu thô tục, ngón tay lau chút chất lỏng liếʍ một cái, hơi mặn, "Em sẽ triều thổi?"

Yến Trinh không biết thiên phú dị bẩm của mình, thậm chí không biết chuyện gì vừa xảy ra, không ngừng thở gấp, dường như còn chưa từ cao triều đi xuống.

" Thật là một bảo bối." Tống Triêu Vũ ôm cậu vào trong cánh tay, nắm sau ót cậu cùng cậu chia sẻ miệng đầy ướt mặn, hạ thân tiếp tục rút ra đưa vào, trong miệng còn nói lung tung, "Em nói xem, da^ʍ như vậy, rời xa kê ba của tôi thì nên làm thế nào bây giờ?"

Yến Trinh nếm được mùi vị, ngượng ngùng, vẫn mạnh miệng nói, "Vậy tôi đi tìm kê ba người khác."

"Em dám." Tống Triêu Vũ bóp côn ŧᏂịŧ bán cương của cậu, "Người khác có thể thao em đến triều phun sao?"