Tro Bụi Hoang Tàn

Chương 2.1

Thoáng một cái đã trôi qua hai tuần, lại là một ngày thứ bảy.

Yến Trinh trong lúc rãnh rỗi, ngồi dưới tầng ăn kem, nhìn trên đường dòng người qua lại, đều không phải bóng người cậu muốn nhìn thấy.

"Rốt cuộc có tới không." Cậu bực tức cắn nát cây kem, quai hàm cũng lạnh buốt tê rần, ném vào thùng gỗ bỏ lên tầng.

Chờ thẳng đến tối cũng không có người đến gõ cửa, cậu không cam lòng một lần cuối cùng nằm bên cửa sổ nhìn xuống. Một con Volkswagen Passat màu xám tro đậu dưới tầng, một người đàn ông xuống từ chỗ điều khiến, ngẩng đầu đúng lúc chạm phải tầm mắt của cậu.

Là Tống Triêu Vũ.

Tim Yến Trinh nhảy đùng đùng.

Dưới ánh sáng đèn đường lờ mờ, cậu nhìn thấy Tống Triêu Vũ vẫy vẫy tay với cậu, khẩu hình nói: "Xuống."

Không được. Yến Trinh suy nghĩ một lát, chờ đợi hơn mười ngày liền tức điên, giơ ngón tay giữa (fuck) về phía hắn, đóng cửa sổ lại, giận dỗi lầm bầm lầu bầu, "Muốn tới cũng phải là anh đi lên."

Cậu ôm cánh tay ngồi cạnh mép giường, trong lòng bất an, liền bắt đầu run chân. Tống Triêu Vũ người này thật bá đạo, nói một không hai, Yến Trinh cũng không chắc chắn là hắn có thực sự lên tầng không.

Cậu đợi hai phút, suy nghĩ hay là vẫn đi đi, quả thực không chờ được, chuẩn bị mở cửa xuống nhìn chút.

Tống Triêu Vũ đã đứng trước cửa, ôm cậu lao ra vào trong lòng, cúi đầu xuống, môi lướt qua vành tai cậu, lười biếng nói: "Sốt ruột muốn thấy tôi thế?"

Yến Trinh đỏ mặt, đẩy hắn ra, đè giọng mắng hắn, "Con mẹ nó anh còn biết tới? Hai tuần rồi!"

Cậu không biết bộ dáng nửa oán trách nửa nũng nịu của mình này rất mê người, Tống Triêu Vũ dường như lập tức cứng rắn phát đau, thừa dịp bốn phía vắng lặng, dùng dưới háng đυ.ng cậu, "Tức giận rồi?"

Yến Trinh trừng hắn một cái, còn kèm theo bốn chữ "Tôi đang tức giận!" viết lên.

"Đừng giận, bảo bối." Tống Triêu Vũ vốn muốn đặt cậu lên hành lang, nhìn mặt tường sau lưng cậu, bẩn thỉu, không thể làm gì khác hơn là nắm cậu vào lòng, dụ dỗ nói, "dạo này thực sự không có thời gian, mới được nghỉ ngơi xong, chưa kịp làm gì đã đến tìm em?"

Bây giờ cũng buổi tối rồi! Yến Trinh gào thét trong lòng, lại cảm thấy quan hệ hai người họ không đến mức đó, nói hai câu là được, nói thêm nhiều nữa cũng chỉ làm màu, bất đắc dĩ "Ừm." một tiếng.

Kỳ thực Tống Triêu Vũ cũng nghĩ như vậy. Hắn không quá để ý diễn mấy trò tiết mục dỗ dàng kia, còn có thể tăng thêm vài sầu muộn, nhưng mọi việc cũng phải có giới hạn, chơi nhiều sẽ thấy chán.

Ở phương diện này Yến Trinh nắm bắt vẫn đủ tốt, hắn rất hài lòng.

"Bảo bối." Hắn sát gần gọi Yến Trinh, tay hắn chui vào trong quần, "Muốn tôi chứ?"

Hôm nay Yến Trinh mặc quần thể thao, rộng thùng thình, liền bị hắn dễ như trở bàn tay gây khó dễ nắm phần chuôi, cách qυầи ɭóŧ xoa cứng rắn, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng bắn đầu rỉ ra ngoài, "Vào, vào nhà . . ."

"Đi cùng tôi." Tống Triêu Vũ rút tay lại, đưa lên mũi ngửi một cái, "Thật da^ʍ."

Yến Trinh tức giận, cũng sờ đáy quần gồ lên của hắn, "Anh cũng đủ da^ʍ."

Tống Triêu Vũ cười một tiếng, không nói thêm nữa, mang cậu đi xuống tầng. Yến Trinh lúc này mới thấy rõ, người này không phải mở Volkswagen Passat, mà là một chiếc Volkswagen Phaeton, biển số xe là XA? XX888.

(con passat hơn 1,6 tỷ, còn con Phaeton hơn 3 tỷ đồng nhớ =)) )

Vừa khiêm tốn vừa đủ sang, giống bản thân hắn vậy.

Yến Trinh không phục bĩu môi một cái, ngồi ghế kế bên người lái, vừa mở cửa xe đã ngửi thấy mùi nước hoa cam quýt tươi mát, cậu liếc nhìn hai mắt, mùi nước hoa không ngừng xông vào mũi, trong lòng sáng tỏ, âm dương quái khí nói, "Anh đuổi đến bãi này cũng thật gấp."

"Không có." Tống Triêu Vũ nghe ra cậu nói bóng gió, sau khi cài xong dây an toàn ngẩng đầu nhìn cậu một cái thật sâu, "Vời rồi đưa bạn về nhà."

Không phải mới nghỉ ngơi là đến tìm tôi ngay? Căn bản là nói xạo.

"Ha?" Yến Trinh cũng không biết sao lại tức giận, tựa như ngọn lửa chảy rực, khiến lý trí cậu cháy rụi, xoay người đi mở cửa xe muốn ra ngoài.

Tống Triêu Vũ nhanh tay lẹ mắt giữ cánh tay cậu kéo trở lại, quán tính cho phép, Yến Trinh ngã vào trong ngực hắn, hắn mượn cơ hội đè xuống, không cho đứng dậy, "Ở bệnh viện đυ.ng phải bạn trai cũ, một người, vô cùng đáng thương, chỉ thuận đường đưa cậu ta một đoạn đường. Không có người nào khác."

Yến Trinh bị rời đi sự chú ý, "Anh ta có bệnh gì?"

Tống Triêu Vũ nhăn lông mày, "Sao em không quan tâm tôi một chút ư?"

"Quan tâm anh làm gì? Anh so với tôi còn mạnh như rồng như hổ đâu." Yến Trinh quay đầu xem thường hắn, nhìn hắn mặt mũi như đưa đám, thái độ lại mềm nhũn hỏi, "Anh làm sao nha?"

"Tôi không có việc gì." Tống Triêu Vũ thu hồi biểu diễn, hài lòng cười, "Đồng nghiệp bị thương, tôi thay mặt những người khác đến thăm hỏi một chút."

Yến Trinh phiền chết hắn, giơ tay lên đập hắn, nghe hắn đan đến rít một hơi khí lạnh, sau đó nói, "Bạn trai cũ nhiễm HIV."

Trong lòng Yến Trinh mười ngàn đầu cỏ bùn nhão lao nhanh qua.

Sống lưng cậu cứng nhắc, chậm rãi tách ra từ trong ngực Tống Triêu Vũ, lại bị ấn trở về, "Qua lại với cậu ta cũng tầm sáu bảy năm, nhưng tôi luôn đi kiểm tra định kỳ, không có bệnh gì. Thật sự, bản báo cáo kiểm tra còn để trên xe đây."

"Anh có bệnh, đầu óc anh có bệnh." Yến Trinh nghe ra hắn là cố ý, mặt vùi vào ngực hắn, buồn bực nói, "Hôm nay anh làm sao mà hoạt bát vậy hả?"

"Vui vẻ." Tống Triêu Vũ ôm đầu xù của cậu, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái của dầu gội tỏa ra trong tóc, "Thấy em, trong lòng vui vẻ."

Yến Trinh không kiềm chế được nghĩ, có phải người nào hắn cũng sẽ nói những lời như vậy, nhưng tâm tình cậu cũng đi lên không ít.

Cả ngày lẫn đêm đều vì người này mà lên lên xuống xuống, cậu cũng có bệnh. Cậu nghĩ, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu lên, tìm môi Tống Triêu Vũ.

Tống Triêu Vũ đầu tiên là mổ mổ cánh môi cậu, khen cậu "Thật ngoan.", mới nắm sau gáy cậu hôn sâu. Yến Trinh mới hôn còn rất ngây ngô, còn có chút liều lĩnh, nhưng Tống Triêu Vũ thật không có biện pháp, ai bảo hắn thích ăn mẫu tiểu nam sinh thanh khiết này.

Đây coi như là tâm tình xử nam đi, trước đây Tống Triêu Vũ còn là một người bạn nhỏ, hiện tại lại mở mang tầm mắt thì nuôi những người bạn nhỏ đưa cửa, chờ bọn họ đủ trưởng thành hết rồi, cơ bản cũng chỉ hất tay ném sạch.

Thân thể Yến Trinh đặc thù, bộ dáng cũng có thể yêu, Tống Triêu Vũ có dự cảm lần này có thể chơi lâu hơn một chút.

"Bảo bối." Tống Triêu Vũ để ý cậu thở mạnh không hít được khí, buông miệng lưỡi, mở cửa sổ xe xuống một khe hở, đưa cánh tay dài đi sờ hạ thân cậu, "Ướt đẫm."

Yến Trinh nằm ngang, sức nặng nửa người trên cũng đề trên cánh tay Tống Triêu Vũ, cậu thở gấp, hỏi, "Làm trong xe sao?"

"Quá phiền phức?" Tống Triêu Vũ đυ.ng trán cậu một cái, trưng cầu ý kiến cậu, "Hôm nay hơi mệt, không muốn lăn qua lăn lại nhiều, mang em về nhà tôi làm, được không?"

Yến Trinh trầm mặc.

Hẹn bạn giường đến nhà, nếu nói như trao đổi tên họ thật đã là hành động vô cùng mạo hiểm rồi, dẫn người về nhà kia còn thật quá mức hơn, làm như vậy, không phải ngu xuẩn thì còn có mưu đồ khác.

Nhưng cả người Tống Triêu Vũ đều phát ra một cỗ mệt mỏi không một chút sức lực, nhìn không giống như đang giả bộ. Từ nhỏ Yến Trinh đã phải tự lập lăn lộn, về phương diện nhìn người này, cậu so vời người khác còn muốn chuẩn xác hơn một chút.

Tống Triêu Vũ nắm đúng lưỡng lự của cậu, một lần nữa lấy lui làm tiến, "Không muốn cũng được, đi ngay bên cạnh đặt phòng."

Yến Trinh lắc đầu một cái, lựa chọn tin tưởng hắn, "Đến nhà anh đi."

Nhà nghỉ nhà tôi, không bằng đến nhà anh?

Yến Trinh ngồi yên kế bên người lái, có chút khẩn trương, tay một mực nắm giây nịt an toàn. Tống Triêu Vũ thật giống như cũng gấp, toàn bộ hành trình đè chân lái phóng tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã lái đến trung tâm thành phố, kéo Yến Trinh vào tầng hầm của chung cư.

Yến Trinh ngơ ngác nhìn hắn ấn xuống tầng 33, lại ngơ ngác vào cửa, hơn một trăm mét, đối với một người đàn ông độc thân xem như thật lớn.

Sàn nhà đá hoa, vào cửa là cửa ngăn nửa trong suốt đơn giản hình lá cây, phối hợp với tủ giày thủy tinh hoa hồng màu đen, ghế sa lon màu vàng nhạt cùng rèm cửa sổ nâu nhạt, bố trí nội thất màu sắc ấm áp, một cảm giác ấm áp hiện đại.

Cũng không biết hắn đã dẫn theo bao nhiêu bạn trai về nhà? Yến Trinh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Không biết cậu làm sao, dạo gần đây ưu tư đặc biệt không đúng, theo lý thuyết thời thanh xuân cũng đã qua hết rồi, nhưng cậu không kiềm chế được ảo tưởng mơ mộng tuổi trẻ vậy, trong đầu đều là ảo tưởng không thực tế.

Tống Triêu Vũ là người đàn ông đầu tiên của cậu, cùng những người khác nói chung không giống nhau. Yến Trinh không biết đây không giống vì là "Người đầu tiên" hay là vì "Tống Triêu Vũ." nữa.

"Lại nghĩ gì vậy?" Tống Triêu Vũ phát giác cậu không đúng, cả người kiêu ngạo cực kỳ, lại thường xuyên thất thần, vì vậy nắm cằm cậu ép nhìn hắn, "Cùng tôi nói chuyệt một chút."

Mắt Yến Trinh lóe lên, nhanh chóng đối diện mắt hắn, liếʍ liếʍ môi nói, "Nghĩ anh hôm nay làm sao thao tôi."

Tống Triêu Vũ nghe ra cậu nói dối, nhưng cũng không cần phải hỏi kỹ, cong môi cười, kéo cậu ngồi xuống ghế sa lon, sờ đáy quần cậu một cái, cách vải vóc cũng cảm thấy ẩm ướt, "Có phải để em đói khát lắm rồi đúng không? Ham muốn như vậy được."

Yến Trinh kéo cổ áo hắn , hung hăng cắn gò má hắn, nghe hắn bị đau mà "A" lên một tiếng mới buông ra, cười hỏi hắn: "Vậy hôm nay anh muốn thao mặt trước hay phía sau tôi?"