Lúc Lâm Kiến Bảo tan làm mua rất nhiều đồ ăn tươi mới, tôm cá tươi sống, còn có đậu hủ, đồng nghiệp thấy cậu mua nhiều đồ ăn như vậy, chế nhạo cười nói: “Bạn gái đến à? Hôm nay lại mua nhiều đồ thế?”
Lâm Kiến Bảo cười không phản bác, tan làm cậu liền đi nấu cơm, cậu để lại một phần dùng màng thực phẩm bao lại, mới cùng con trai ăn cơm. Cậu nhìn bộ dạng ăn rất ngon miệng của Lâm Thần, trong lòng có chút cảm khái.
Cho dù ngũ quan không giống, nhưng tính cách và sở thích của Lâm Thần rất giống Nhậm Thần Dương, khẩu vị thật giống nhau. Ăn xong cậu chậm rì rì rửa chén, do dự có nên nói đến việc để con trai lên phòng bà Vương ở một đêm, lại rất ngại. Nghĩ đến đây cậu lại có chút quẫn bách, nếu trong nhà có hai phòng ngủ, cũng không khó xử đến mức như vậy.
Ngẩn ngơ dọn xong phòng bếp, Lâm Thần đã đem sách vở xếp xong, chạy tới nhìn cậu, “Ba ba, bà bảo con buổi tối hôm nay đi lên ngủ, con muốn học với bà, được không ạ?”
Thần kinh Lâm Kiến Bảo buông lỏng, trên mặt tươi cười, “Được chứ.” Trả lời xong cậu lại cảm thấy mình đáp ứng quá nhanh, như là gấp đến không chịu nổi, mặt đỏ lên, cẩn thận nhìn sắc mặt của con trai, phát hiện nhóc không có bất thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu đi lấy quần áo cho con trai, sau đó giúp nhóc con tắm rửa, khi tắm Lâm Thần cùng rất ngoan ngoãn, ngồi trong bồn tắm ngựa, chậm rãi chơi vơi một con plastic màu vàng, đó là đồ chơi nhiều năm trước Lâm Kiến Bảo mua. Đồ chơi của Lâm Thần rất ít, sinh nhật cũng không đòi ba ba mua quà, so với những món đồ chơi đó, nhóc càng thích đến nhà bà Vương đọc sách viết chữ.
Lâm Kiến Bảo dội sạch xà phòng trên người Lâm Thần một lần, nhìn giữa hai chân con trai giống mình, trong lòng đầy tiếc nuối. Lúc mang thai, không phải chưa từng nghĩ đến đứa nhỏ có khả năng sẽ di truyền từ mình, nhưng khi đó vì quá thương tâm mà ít suy nghĩ chuyện này, đến khi sinh xong, muốn sống tốt cũng rất khó khăn, những việc khác tự nhiên sẽ xem nhẹ.
Cậu đột nhiên nghĩ đến Nhậm Thần Dương trước kia từng nói “quái vật”, trái tim đau nhói, tâm tình chờ mong lạnh xuống, toàn thân đều hơi cứng đờ.
Lâm Thần cầm con vịt con đặt lên trên giá, ngẩng đầu nhìn cậu, “Ba ba, làm sao vậy ạ?”
Lâm Kiến Bảo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng ngắc, “Tiểu Thần, ba ba đem nợ trả hết rồi, sau đó làm giải phẫu cho con được không?”
Lâm Thần mím môi, động tác này quả thực giống y đúc Nhậm Thần Dương, Lâm Kiến Bảo nhìn xong càng khó chịu. Cậu ôn nhu an ủi nói: “Sẽ không đau lắm đâu, chờ làm xong, Tiểu Thần sẽ giống các bạn khác.”
Lâm Thần nhìn cậu, sắc mặt bình tĩnh, không giống như đang sợ hãi, nhóc đột nhiên hỏi: “Ba ba vì sao lúc trước không làm ạ?”
Lâm Kiến Bảo sửng sốt, nghĩ đến nguyên do mình không làm, yết hầu khô khốc, “Ba ba khi đó có thích một người, vì thế chọn không làm.”
“Cho nên con là của ba ba và người mình thích ạ?”
Lâm Kiến Bảo bị nhóc nói sợ ngây người, lại hơi vô thố, sắc mặt hoảng loạn, “Sao con biết?"
Lâm Thần từ bồn tắm đứng lên, “Ba ba giúp con xả nước.”
Lâm Kiến Bảo ngẩn người, vội vàng lấy vòi hoa sen xả nước cho nhóc, trong lòng muốn hỏi nhóc vì sao biết, lại khó mở lời. Lâm Thần nhìn ra suy nghĩ của cậu, ngữ khí bình đạm, trên mặt vẫn không có biểu tình, “Bà nói với con một chút, lần trước chú Nhậm đến, con không vui, bà biết, bà nói cho con một ít việc.”
“A” Lâm Kiến Bảo hoảng thần, ánh mắt Lâm Thần quá mức trong sáng, mang theo cảm giác nhìn thấu hết thảy, làm cậu hơi khó có thể nhìn thẳng.
Lâm Thần đột nhiên hôn hôn lên mặt cậu, ngữ khí mềm hơn một ít, “Ba ba, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, con rất biết ơn người đã sinh ra con.”
Lâm Kiến Bảo không nghĩ nhóc con bảy tuổi có thể nói ra lời ấm lòng như vậy, hốc mắt tức khắc nóng lên.
Lâm Thần khó được tươi cười với cậu, “Trên thế giới này, con yêu nhất là người, ba ba.”
Lâm Thần ngoan ngoãn tự mình lên lầu, không để Lâm Kiến Bảo đưa lên, Lâm Kiến Bảo ngồi trên sô pha, nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, trong lòng vừa buồn vừa vui, lại nhớ đến những điều nhiều năm trước Nhậm Thần Dương đã nói, chờ mong vơi đi vài phần.
Cậu không dám đem lo lắng của mình nói cho đối phương, cậu không có cách nào thẳng thắn, mỗi lần muốn thẳng thắn, quá khứ lại hiện về, nhắc nhở cậu làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm.
So với tương lai không thể tiếp thu, cậu tình nguyện duy trì hiện trạng bây giờ.
Nhậm Thần Dương đến tương đối trễ, gần 11 giờ, cho dù hắn nói mình đã nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt vẫn đầy mỏi mệt. Lâm Kiến Bảo thật ra cũng biết, chỗ kia cách nơi này gần bốn giờ đi xe, xem thời gian mà Nhậm Thần Dương gọi điện thoại cho mình, hắn căn bản không có nghỉ ngơi được cái gì.
Lâm Kiến Bảo một bên hâm lại đồ ăn một bên nói: “Thật ra ngày mai anh trở về cũng được, làm gì phải gấp như vậy.”
Nhậm Thần Dương rửa sạch tay, chen vào phòng bếp nhỏ hẹp, ôm lấy eo cậu, đem cằm gác ở trên vai cậu, ngữ khí có chút lười nhác, “Muốn gặp em, hơn nữa tôi đã đáp ứng rồi, thứ bảy trở về, không thể lỡ hẹn.”
Lâm Kiến Bảo bị hắn ôm cả người cứng đờ, tay run run, hồi lâu mới thích ứng. Cậu tắt lửa đi, đang muốn dùng mâm bê đồ ra, mới vừa nghiêng mặt, đã bị Nhậm Thần Dương hôn lên môi.
Cũng không phải nụ hôn kịch liệt, mà là một nụ hôn tràn ngập ôn nhu, môi bị liếʍ mυ'ŧ, hương vị quen thuộc xâm lấn khoang miệng, làm Lâm Kiến Bảo không tự chủ được hé miệng, để đầu lưỡi đối phương tiến vào. Hai người dần dần đều nhắm mắt lại, ban đêm yên tĩnh, cảm thụ độ ấm của đối phương.
Hôn môi không liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, nhưng lại liên quan đến tình yêu, người có cảm tình với nhau, mới có thể cảm nhận được cái loại cảm giác ngọt ngào này, như là hơi thở hai bên dung nhập ở bên nhau, thoải mái đến không muốn tách ra.
Khi buông ra, sắc mặt hai người đều đỏ lên, Lâm Kiến Bảo rối loạn, mâm cũng không cầm được. Nhậm Thần Dương lấy tư thế ôm ấp cầm hai tay của cậu, đem đồ ăn để lên bàn.
Vì bồi Nhậm Thần Dương, Lâm Kiến Bảo lại ăn non nửa chén cơm, Nhậm Thần Dương chú ý tới cửa phòng ngủ không đóng, trên giường không có một bóng người, trong lòng hiểu rõ, lại vẫn hỏi một câu: “Tiểu Thần lên trên lầu rồi phải không?”
“Ưm” Lâm Kiến Bảo có chút chột dạ, “Chính nó nói muốn lên ngủ với dì Vương, muốn học tập.”
Ánh mắt Nhậm Thần Dương thâm thúy, ngữ khí ngập tràn sung sướиɠ, “Tôi có thể ngủ lại không?”
Lâm Kiến Bảo khẩn trương thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lắp bắp nói: “Có… có thể a”
Nhậm Thần Dương lần này chuẩn bị tương đối đầy đủ còn mang theo quần áo, còn không chỉ là một bộ, mà là đầy một túi du lịch. Lúc hắn tắm rửa, Lâm Kiến Bảo liền ở giúp hắn xếp quần áo, nhìn những bộ quần áo cái đặt trong tủ quần áo đơn sơ của mình, trong lòng có chút vui vẻ, lại cảm thấy ngại ngùng.
Cậu đem quần áo từng bộ xếp vào, qυầи ɭóŧ cũng đặt cạnh của mình đặt, bởi vì nguyên nhân thân thể của cậu, luôn mua qυầи ɭóŧ tam giác, mà của Nhậm Thần Dương đều là qυầи ɭóŧ góc bẹt, kiểu dáng khác nhau lại để song song, như đang thể hiện một mối quan hệ cực kỳ thân mật, Lâm Kiến Bảo càng nhìn càng ngượng.
Lúc tắm cậu không biết Nhậm Thần Dương sẽ dùng đến nơi nào, nhưng vẫn tận lực đem hậu huyệt rửa sạch sẽ. Thư huyệt đã thích ứng với một lần tình ái chỉ nghĩ đến việc tiếp theo, liền bắt đầu có phản ứng, dù không có phản ứng mãnh liệt như trước kia, nhưng cũng xem là thay đổi rất tốt.
Lâm Kiến Bảo nghĩ đến đôi mắt mệt mỏi của Nhậm Thần Dương, vẫn đem áo ngủ mặc vào mới đi ra ngoài. Lúc bò lên giường mới cảm thấy hành động vừa rồi là dư thừa, bởi vì nam nhân cao lớn nhìn thấy cậu, giống như hóa sói, dù động tác vẫn ôn nhu, nhưng vẫn không áp chế được xúc động.
Quần áo cùng qυầи ɭóŧ bị cởi ra, Lâm Kiến Bảo nhìn Nhậm Thần Dương liếʍ ngực mình vẫn hơi thẹn thùng, cuộn tròn thân thể nhỏ giọng nói: “Có thể tắt đèn không?”
Nhậm Thần Dương dùng một câu đánh gãy ý niệm của cậu, “Muốn nhìn em.”
Lâm Kiến Bảo cắn môi mặc hắn ở trên người mình đốt lửa, thân thể bị khởi dậy phản ứng. Không thể phủ nhận, cậu cũng muốn nhìn Nhậm Thần Dương, nam nhân trong khi làʍ t̠ìиɦ luôn gợi cảm muốn chết, lúc lên giường hắn dễ dàng đổ mồ hôi, hương vị mồ hôi như là thuốc kí©ɧ ɖụ© đối với Lâm Kiến Bảo, chỉ là ngửi mùi mà thôi, côn ŧᏂịŧ phía trước liền nổi lên phản ứng.
Lần thứ hai Nhậm Thần Dương khẩu giao cho cậu, động tác đã thuần thục hơn rất nhiều, môi mỏng gợi cảm mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, không đến vài phút Lâm Kiến Bảo đã muốn bắn, cậu hoảng loạn đẩy Nhậm Thần Dương ra, “A~ trước bỏ ra...”
Nhậm Thần Dương bỏ dươиɠ ѵậŧ ra, đầu lưỡi còn liếʍ lên qυყ đầυ thượng một vòng, “Bảo bối, tôi không ngại uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em.”
Lâm Kiến Bảo hồng mắt lắc đầu, “Không phải, muốn cùng nhau.”
Ánh mắt Nhậm Thần Dương sáng lên, quay sang hôn hôn bờ môi của cậu, “Vậy bảo bối chờ một chút.”
Nhậm Thần Dương kiên nhẫn làm khuếch trương hậu huyệt cho cậu, Lâm Kiến Bảo vốn dĩ muốn đổi tư thế, dùng tư thế từ phía sau mà Nhậm Thần Dương thích nhất, Nhậm Thần Dương lại ngăn cậu, không để cậu đổi. Lâm Kiến Bảo chỉ có thể ngậm nước mắt xấu hổ mà nhìn ngón tay thon dài không ngừng ra vào ở hậu huyệt của mình, lòng bàn tay mượt mà thường thường cọ xát đến điểm G của cậu, lại rất nhanh rời đi, làm cho cậu trên dưới không ra dưới, trong thân thể có khát mãnh liệt, trong cổ họng nhịn phát ra rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Cậu vừa rên, Nhậm Thần Dương liền cứng đến chịu không nổi, động tác khuếch trương trở nên hơi vội vàng, Lâm Kiến Bảo nhìn ra trong mắt hắn cất giấu dục hỏa nồng đậm, nhỏ giọng nói: “Có thể vào được rồi.”
Đôi mắt Nhậm Thần Dương nhìn chằm chằm nhục huyệt đỏ tươi, lắc đầu, “Còn chưa được.”
Lâm Kiến Bảo dùng chân cọ xát côn ŧᏂịŧ cương cứng của đối phương, mềm mại: “Thần Dương, có thể.”
Tuy rằng Lâm Kiến Bảo không gọi xưng hô mà Nhậm Thần Dương thích nghe nhất, nhưng đối phương trêu chọc hắn như vậy, cũng làm hắn khó nhịn, vội vàng đem ngón tay rút ra, đem gậy thịt thô cứng của mình chậm rãi đâm vào.