Sự kết hợp kết hợp làm nhiệt độ thân thể hai người thân đều tăng, hô hấp cũng thô nặng.
“Bảo bối, em ổn không?” Nhậm Thần Dương hôn hôn cái trán của cậu, nhẹ giọng dò hỏi.
“Ư... có thể động” nhục huyệt bị căng ra đúng là còn chưa có thể thích ứng, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, Lâm Kiến Bảo đối mặt với Nhậm Thần Dương, trong lòng nhịn không được cảm thấy xấu hổ, mắt cũng không dám nhìn mặt hắn, hơi hơi mấp máy tránh né tầm mắt nóng rực.
Nhậm Thần Dương liếʍ đầṳ ѵú cho cậu để cậu gia tăng kɧoáı ©ảʍ, một bên tự nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, chờ đến lúc cảm giác được được nhục huyệt đã ướt, cũng thích ứng, mới nhợt nhạt thọc vào rút ra.
“A” dươиɠ ѵậŧ đâm qua điểm nào đó trong thịt bức khiến Lâm Kiến Bảo rêи ɾỉ ngọt nị, Nhậm Thần Dương nghe thấy tiếng rên của cậu, ánh mắt ám ám, thâm trầm như biển, không nhịn được đĩnh động vòng eo, đẩy nhanh tốc độ không ngừng thao làm địa phương thoải mái kia của Lâm Kiến Bảo.
Miệng huyệt khép chặt chậm rãi bị đâm mở, chờ đến khi dươиɠ ѵậŧ nam nhân hoàn toàn cắm vào, Lâm Kiến Bảo cảm giác mình muốn điên rồi, địa phương kết hợp không ngừng truyền đến cảm giác tê dại, chỉ là cọ xát nguyên thuỷ mà thôi, cũng khiến cho toàn thân cậu run rẩy, cuối cùng chỉ có thể ôm cổ nam nhân mà sa vào trong kɧoáı ©ảʍ vô chừng mực, sướиɠ đến da đầu đều tê dại.
Lỗ nhỏ tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ không thể so với tám năm trước, dù Lâm Kiến Bảo đã bắn một lần nhưng bên trong thậm chí vẫn có chút khô khốc, Nhậm Thần Dương không thể không đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, lại đổ thêm một lượt bôi trơn mới cắm vào lần nữa.
Đâm rút dần dần thông thuận, nơi tương liên không ngừng phát ra tiếng nước mê người “òm ọp” “òm ọp”, vang dội cả phòng ngủ yên tĩnh.
Lâm Kiến Bảo cắn môi cố gắng nhẫn nại đem tiếng rêи ɾỉ đè ở yết hầu, Nhậm Thần Dương như có chút bất mãn, ghé vào bên tai cậu ôn nhu dụ dỗ, “Bảo bối, kêu ra tiếng đi.” Hắn dừng một chút, đem côn ŧᏂịŧ đâm thật mạnh vào lỗ nhỏ, lúc qυყ đầυ chọc đến tử ©υиɠ, lại bỏ thêm một câu, “Lão công muốn nghe bảo bối kêu giường.”
Lâm Kiến Bảo trừng lớn mắt, trong nháy mắt tìиɧ ɖu͙© bao phủ lấy lý trí của cậu, huyệt thịt cũng hung hăng co rút, cậu có thể cảm nhận được huyệt tâm của mình phun ra một bãi nước lớn tưới trên qυყ đầυ cực lớn của nam nhân, miệng rốt cuộc mở ra, đem những âm thanh ẩn nhẫn kêu ra, nước mắt cũng mất khống chế chảy xuống, cậu kêu làm Nhậm Thần Dương cơ hồ cầm giữ không được, điên cuồng dùng đại điểu thô to hung hăng chiếm hữu cậu.
Lúc Nhậm Thần Dương bắn ra thì Lâm Kiến Bảo sớm đã bắn hai lần, dươиɠ ѵậŧ mềm mại gục xuống, eo bụng đều là dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, hơn nữa tính cả lần được Nhậm Thần Dương khẩu giao đến bắn, tổng cộng bắn ba lần.
Nam nhân bắn rất nhiều, một cỗ một cỗ bắn trên vách tử ©υиɠ, giống như đem tử ©υиɠ rót đầy, làm cậu thoải mái phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Đôi mắt Lâm Kiến Bảo đã sớm đỏ, đuôi mắt ươn ướt, khóe miệng cũng chảy một đường nước dãi. Nhậm Thần Dương ôm chặt người trong ngực, đem nước miếng trên cằm cậu liếʍ đi, cùng cậu trao đổi một nụ hôn triền miên lưu luyến.
Hai người trước sau đi tắm, Nhậm Thần Dương nằm ở trên giường, nghĩ muốn đem Lâm Kiến Bảo ôm vào trong ngực ôn tồn một chút, lại phát hiện Lâm Kiến Bảo đang mặc quần áo, hắn hơi sửng sốt: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Sắc mặt Lâm Kiến Bảo hồng hồng, hiển nhiên còn chưa thoát khỏi dư vị cao trào, cậu gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em lập tức quay lại.”
Nhậm Thần Dương nghĩ rằng cậu sắp ngủ nên đi xem com trai, cũng không thèm để ý, đợi khoảng hai mươi phút sau, phòng khách mới truyền đến âm thanh mở cửa. Lâm Kiến Bảo rất nhanh đã đi vào, một bàn tay cầm ly nước, một bàn tay nâng lên cái túi nilon nhỏ.
Nhậm Thần Dương có chút tò mò, “Đi ra ngoài mua đồ vật à?”
“Ư.” Lâm Kiến Bảo lấy đồ vật trong túi ra, Nhậm Thần Dương nhìn đến chữ viết trên mặt, đồng tử co rút lại, độ ấm trong lòng nháy mắt tán biến, chỉ còn lại cảm giác chua xót không thể tả.
Lâm Kiến Bảo không dám nhìn hắn, đem hộp thuốc mở ra, lấy viên thuốc bên trong, từ giữa lấy một viên, đặt ở trong lòng bàn tay, mới ngẩng đầu nhìn Nhậm Thần Dương, cậu nuốt nuốt nước miếng, thanh âm rất nhẹ, “Em vừa mới đi mua, thật sự là thuốc tránh thai, Thần Dương, về sau em đều sẽ ngoan ngoãn uống, anh yên tâm.”
Nhậm Thần Dương gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trên người cũng dần dần cảm thấy lạnh lẽo, tứ chi đều hơi cứng đờ. Lâm Kiến Bảo đem viên thuốc đặt vào miệng, uống một ngụm nước nhỏ, đem thuốc uống vào. Sau khi uống xong, thật cẩn thận đem số còn lại cất vào tủ, sau đó tắt đèn bò lên trên giường, nằm bên người Nhậm Thần Dương. Động tác của cậu rất cẩn thận, phía sau lưng chạm tường, chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay Nhậm Thần Dương, nằm trong chốc lát, cậu cảm thấy trạng thái của Nhậm Thần Dương không đúng, nhỏ giọng dò hỏi: “Thần Dương, làm sao vậy?”
Nhậm Thần Dương nhắm mắt, tận lực làm cho giọng của mình bình thường, “Không có việc gì, ngủ đi."
Hai người làʍ t̠ìиɦ gần một giờ, thể lực của Lâm Kiến Bảo chống đỡ hết nổi, sớm đã mệt lợi hại, chậm rãi ngủ, không bao lâu liền phát ra tiếng hít thở đều đều Nhậm Thần Dương lại ngủ không được, hắn trợn tròn mắt, trong tầm mắt chỉ có một mảnh đen kịt, trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng hắn tựa như đều bị bịt kín một tầng màu đen.
Hắn biết tám năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, lại không nghĩ đến có một số việc lại khó có thể vãn hồi, hắn nỗ lực như thế, cho rằng chính mình thành công, hiện thực lại hung hăng cho hắn một chậu nước lạnh. Tám năm trước ở chung, hắn cố tình tra tấn, cố tình nhục nhã Lâm Kiến Bảo, sau đó tám năm sau, cậu thật cẩn thận nói sẽ ngoan ngoãn làm.
Nhậm Thần Dương biết Lâm Kiến Bảo không phải cố ý, cậu chỉ là đem những việc đó khắc vào trong lòng, khó có thể thay đổi. Nhưng Nhậm Thần Dương càng biết cậu không phải cố ý, trong lòng càng khó chịu.
Ngực rất đau, hít thở không cách nào thông thuận.
Hắn nhấm nháp nhân quả chính mình gieo, không tiếng động mà chua xót.
Sự khó chịu khiến hắn khó có thể đi vào giấc ngủ.