Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 29.1: Thuốc tránh thai

Trong nháy mắt Lâm Kiến Bảo liền ngốc rồi, địa phương bí ẩn không ngừng truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ, hắn ôn nhu liếʍ âm phụ, đem hai mảnh hoa môi liếʍ ướt, lại hút vào trong miệng mυ'ŧ khi nhẹ khi nặng. Chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhìn thấy Nhậm Thần Dương đang hắn liếʍ huyệt cho cậu, không phải ảo giác, không phải phán đoán, mà là cảm giác tồn tại thật sự.

Lâm Kiến Bảo cảm thấy thẹn toàn thân nóng lên, kẹp chặt chân muốn ngăn cản động tác của hắn, “Không không cần quá bẩn a” âm hạch mẫn cảm bị liếʍ láp, một trận kɧoáı ©ảʍ tập kích toàn thân, làm cậu nhịn không được kêu ra tiếng.

Nhậm Thần Dương hơi hơi ngẩng đầu, đầu lưỡi hồng nhuận liếʍ liếʍ cánh môi xinh đẹp, cái động tác này vô cùng gợi cảm liêu nhân, thanh âm cũng thấp thấp, mang theo chút khàn khàn, “Một chút cũng không bẩn.” Hắn liên tục không ngừng tiến công, dùng kỹ xảo học được từ AV hoặc trên mạng, liếʍ mυ'ŧ hàm hút nhụy hoa mẫn cảm, đem nó liếʍ đến hoàn toàn lộ ra, lực hút vào so với bình thường tăng gấp đôi.

Côn ŧᏂịŧ của Lâm Kiến Bảo mới bắn qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run rẩy cứng lên, mã mắt chảy ra chất nhầy trong suốt, cậu vô lực xụi lơ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cậu không có sức lực đi ngăn cản, chỉ biết mở rộng hai chân mặc nam nhân liếʍ láp.

Nhậm Thần Dương một chút một chút liếʍ ướt âm phụ của cậu, tế phùng phía dưới rất đẹp, hơi hơi tràn ra một ít chất lỏng, tuy rằng không thể so với tám năm trước, nhưng so với khô khốc lúc trước thì tốt hơn nhiều. Trong lòng Nhậm Thần Dương vui vẻ, đầu lưỡi hạ xuống, mê muội đâm vào khe thịt.

“Ư” Lâm Kiến Bảo cho dù cắn môi, cũng nhịn không được phát ra một tiếng rên, cậu ngẩng cổ, căn bản không dám nhìn đến hình ảnh phía dưới, Nhậm Thần Dương có thể chạm vào cậu cũng đã đủ làm cậu chấn động, huống chi đối phương còn làm chuyện như vậy vì cậu, cậu càng chưa từng nghĩ qua.

Thật sự lỗ nhỏ đã có chút dấu vết ướŧ áŧ, nhưng ướt cũng không đủ, Nhậm Thần Dương cực kỳ nhẫn nại một chút một chút liếʍ mở miệng huyệt, đem huyệt thịt liếʍ đến vừa mềm vừa mở, sau đó chen đầu lưỡivào. Khe thị chặt chẽ nhiều năm không người đến thăm nghênh đón kẻ xâm lấn, cơ khát mà bá đạo đem kẻ xâm nhập kẹp chặt, sau khi bị đầu lưỡi chậm rãi an ủi, mới chảy ra một ít chất lỏng trong suốt ra vẻ hoan nghênh.

Cảm giác bị liếʍ rất rõ ràng, Lâm Kiến Bảo thẹn thùng muốn khóc, cậu cảm nhận được đầu lưỡi kia liếʍ toàn bộ trong ngoài của mình, kɧoáı ©ảʍ từng biến mất lại dần dần chậm rãi tìm trở về. Liếʍ gần mười phút, Lâm Kiến Bảo nhịn không được nói: “Có thể, Thần Dương, vào đi.”

Nhậm Thần Dương cũng có chút không nhẫn nại được nữa, hắn đem đầu lưỡi rút ra, lại hôn hôn hoa môi xinh đẹp, rồi mới đem dươиɠ ѵậŧ cương cứng ra.

Hắn không trực tiếp cắm dươиɠ ѵậŧ vào, mà là đi lấy bôi trơn, đem bôi trơn đổ lên tính khí, đặc biệt là vị trí qυყ đầυ. Chờ đến khi hắn quay đầu lại, mới phát hiện Lâm Kiến Bảo đã đã bày ra tư thế quỳ ghé vào trên giường, cặp mông tuyết trắng nhếch cao về phía hắn, hai chân mở rộng, thân thể hoàn toàn bại lộ trước hắn, một bộ tư thái mời hắn chiếm hữu.

Trái tim Nhậm Thần Dương nhói lên một chút một chút, rầu rĩ phát đau, hắn ẩn nhẫn cảm xúc khó chịu, ôm Lâm Kiến Bảo nằm thẳng trên giường, khiến eo cậu vờn quanh eo mình.

Rõ ràng điều hòa có mở, trên người hắn vẫn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trên trán cũng có mồ hôi, làm khuôn mặt trở lên anh tuấn cực kỳ, mang theo một cỗ gợi cảm mạc danh.

Lâm Kiến Bảo hơi khẩn trương bị hắn đùa nghịch, chỉ là khi nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, tim lại đập lỡ một nhịp, tư thế này khiến cậu không biết làm sao, trong ánh mắt đầy thấp thỏm cùng bất an, thân thể vốn dĩ đã thả lỏng lại hơi căng chặt. Nhậm Thần Dương cúi xuống hôn cậu, ôn nhu âu yếm môi cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi đỏ tươi, ghé vào bên tai cậu, dùng ngữ khí kiên định mà mềm mại nói: “Bảo bối, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với em từ trước mặt.”

Một câu nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Lâm Kiến Bảo toàn thân run run, mặc kệ là danh xưng “bảo bối” này là là hai từ “làʍ t̠ìиɦ”, cậu cảm thấy chính mình hình như là nghe lầm rồi, lại phảng phất như đang nằm mơ, Nhậm Thần Dương lại chống lên cái trán cậu, đôi mắt bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt mãn hàm chứa du͙© vọиɠ và thâm tình, một bên dùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát huyệt khẩu, đem qυყ đầυ thật lớn một tấc một tấc kiên định đâm vào.

Lâm Kiến Bảo vẫn chưa cảm nhận được đau đớn, mà nhục huyết đã bị liếʍ ướt cũng đủ để cất chứa nhục hành thô dài, hơn nữa Nhậm Thần Dương còn dùng nhiều bôi trơn như thế. Lối nhỏ tám năm chưa thừa nhận hoan ái một chút một chút bị căng ra, chỉ là một cái qυყ đầυ tiến vào, đã đem nó căng đến cực hạn, huyệt thịt bị căng thành màu đỏ tươi. Nhậm Thần Dương không do dự liên tục tiến công, một bên ôn nhu âu yếm môi Lâm Kiến Bảo, như là đang an ủi cậu.

Lâm Kiến Bảo nỗ lực thả lỏng chính mình, để căn dươиɠ ѵậŧ dễ dàng tiến vào, cậu cũng không bài xích Nhậm Thần Dương, ngược lại là thích muốn chết, nhưng tư thế này khiến cậu cảm thấy bất an, cảm xúc bất an chưa bao giờ tiêu tan trong mắt cậu. Nhậm Thần Dương cũng như phát hiện, ngón tay và môi lưỡi cùng nhau giúp cậu thả lỏng, rốt cuộc cũng đem được tính khí thẳng tắp cắm vào, khi đỉnh tới cung khẩu, chỉ còn lại một đoạn ở bên ngoài, không hoàn toàn cắm vào hết.