Thời gian đã trễ, Lâm Kiến Bảo do dự một chút, vẫn ngượng ngùng mở miệng bảo Nhậm Thần Dương ngủ lại. Hai mắt Nhậm Thần Dương sáng rực lên, căn bản không có khả năng sẽ từ chối.
Lâm Kiến Bảo đem giấy vay nợ đặt vào một cái hộp trong tủ quần áo, trong đó phần lớn là di vật của cha mẹ, kim băng mẹ từng dùng, còn có trang sức lúc bà kết hôn đã mua, khuy măng sét và một cái nhẫn cưới của ba ba, một tấm ảnh chụp gia đình ba người, còn có di thư của bọn họ, cùng với giấy nợ đều được để ở trong. Về sau Lâm Kiến Bảo mới biết một năm sáu tháng kia trong nhà đã rất khó khăn, tài chính bị đóng băng, hơn nữa bị tòa án triệu tập rất nhiều lần. Cha mẹ đã biết kết cục của mình, nhưng trước đó, vẫn muốn đem cậu đi như trước.
*Khuy măng sét tạm gọi là một ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai lỗ khuyết. Có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. (Theo Wikipedia)
Cho nên bọn họ về quê, lấy danh nghĩa đầu tư, góp vốn hơn trăm vạn, tìm quan hệ đem con trai ra nước ngoài, trừ bỏ tiền tìm quan hệ, số còn lại tất cả cho vào tài khoản của Lâm Kiến Bảo.
Lâm Kiến Bảo nhìn xấp giấy nợ, nhìn chữ ký của ba, cho dù qua nhiều năm, trong lòng vẫn rất khó chịu, cũng đầy hối hận.
Cậu vẫn cảm thấy cha mẹ còn có cơ cứu sống, ngày đó cậu đi khắp nơi, nếu không phải chịu đau khổ chuyện tình cảm, mà trực tiếp về nhà, khi đó cha mẹ khẳng định sẽ không chết. Rốt cuộc phương thức kết thúc sinh mệnh của họ là cùng nhau cắt cổ tay, chỉ cần cứu chữa kịp thời, rõ ràng có thể không phải chết. Mà cậu lại chỉ để ý việc của chính mình, trầm mê trong việc thất tình, xem nhẹ việc quan tâm cha mẹ, mới tạo thành bi kịch không thể vãn hồi.
Đây cũng là nguyên nhân cậu khó có thể lại đối mặt với tình yêu, cậu ích kỷ chỉ nghĩ đến chính mình căn bản không có chú ý tới cha mẹ không thích hợp, không xứng có được hạnh phúc.
Khi Lâm Kiến Bảo tắm rửa vẫn tự súc ruột, lần thứ hai làm đã không còn thẹn thùng như lần đầu tiên, trong lòng lại vẫn có chút mờ mịt. Cậu và Nhậm Thần Dương bắt đầu từ quan hệ thân thể, nguyên bản cậu cho rằng sẽ không gặp lại nhau, vận mệnh lại khiến cho bọn họ một lần nữa ở cạnh nhau, hơn nữa hiện tại Nhậm Thần Dương còn biển hiện thích cậu.
Cậu có chút sợ hãi với loại yêu thích này, Nhậm Thần Dương quá tốt, tốt đến cậu căn bản không xứng, rồi lại ngăn không được khát vọng, muốn tới gần một chút, trầm mê trong sự bảo hộ ôn nhu của hắn.
Nhậm Thần Dương không có quần áo để tắm rửa, quần áo của Lâm Kiến Bảo quá nhỏ với hắn, cuối cùng miễn cưỡng tìm một bộ rộng nhất, mặc trên người hắn vẫn hơi bó. Nhậm Thần Dương đơn giản không mặc nữa, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ góc bẹt nằm ở trên giường.
Mỗi lần Lâm Kiến Bảo nhìn thấy hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẽ mặt đỏ tim đập nhanh, phòng ngủ mở điều hòa, chỉnh đến độ ấm thích hợp nhất đối với cơ thể. Lâm Kiến Bảo cũng chỉ mặc áo trên, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có mặc, cậu nhẹ nhàng bò lên giường, còn chưa bò vào bên trong, đã bị Nhậm Thần Dương ôm lấy, khiến cậu đè trên người mình.
Lâm Kiến Bảo có chút vô thố nhìn khuôn mặt soái khí kia, bởi vì e lệ mà trái tai đều hồng, Nhậm Thần Dương xem đến trong mắt cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Đúng vậy, rõ ràng đối phương đã hai mươi tám tuổi, hắn vẫn cảm thấy thật đáng yêu. Ánh mắt tràn ngập hơi nước, môi rất hồng lại rất mềm, Nhậm Thần Dương chế trụ cái ót của đối phương, áp đến chính mình. Lâm Kiến Bảo hiểu rõ ám chỉ của hắn, thật cẩn thận cúi đầu, chủ động hôn lên đôi môi mỏng.
Nhậm Thần Dương thoạt nhìn rất lạnh lùng, môi lại rất nóng, Lâm Kiến Bảo mím hai cánh môi, tim dần dần đập nhanh, cậu chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếʍ ướt hai cánh môi, lại thử thăm dò hướng vào bên trong, vừa mới vói vào khoang miệng ướt nóng, đã bị Nhậm Thần Dương gắt gao giữ lại liếʍ mυ'ŧ, cái hôn ôn nhu nháy mắt trở nên lửa nóng, hai người trao đổi góc độ khác nhau hoặc sâu hoặc nông hôn, phòng ngủ yên tĩnh truyền ra tiếng nước liêu nhân, hạ thân hai người khó có thể khắc chế nổi lên phản ứng.
Lâm Kiến Bảo muốn đi lấy bôi trơn, Nhậm Thần Dương lại ngăn động tác của cậu, đem cậu áp xuống dưới thân, ngón tay dọc theo eo sờ lên. Lâm Kiến Bảo trong lòng quýnh lên, mặt đỏ lên, cậu đè lại bàn tay của Nhậm Thần Dương bàn tay, “Không”
Nhậm Thần Dương lại hôn cậu, hôn đến Lâm Kiến Bảo thất thần, quần áo dễ như trở bàn tay bị Nhậm Thần Dương cởi xuống. Da Lâm Kiến Bảo rất trắng, đặc biệt là địa phương không bị ánh mặt trời chiếu qua, trắng giống sữa bò, da thịt lại tinh tế, xúc cảm rất tốt.
Đúng là bởi vì trắng, cho nên thấy được hai khối thịt hơi hơi nhô lên, đặc biệt điểm xuyết hồng anh, càng vô cùng rõ ràng. Quầng vυ' của cậu so với nam nhân bình thường lớn hơn một chút, đầṳ ѵú cũng rất lớn, màu đỏ tươi, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Ánh mắt Nhậm Thần Dương ánh mắt biến đen ngón tay sờ lên hai luồng nhũ thịt, nơi đó mềm mại co giãn, một chút cũng không giống nam nhân bình thường ngạnh bang bang.
Lâm Kiến Bảo bị hắn nhìn đến thẹn thùng, duỗi tay muốn che bộ ngực không giống bình thường của mình, lại bị Nhậm Thần Dương bắt được tay.
“Thật xinh đẹp nha, không cần che, để tôi nhìn kỹ một chút.” Vẻ mặt Nhậm Thần Dương ôn nhu, thanh âm khàn khàn, bộ dạng Lâm Kiến Bảo toàn thân trần trụi, hoàn toàn khơi mào tính dục của hắn.
Lâm Kiến Bảo cảm thấy thẹn muốn chết, thở hổn hển không dám nhìn hắn, “Khó coi a, đừng nhìn” cậu hơi giãy giụa, nhưng căn bản không tránh được khỏi Nhậm Thần Dương, chỉ có thể từ bỏ mở tay ra, đem chính mình hoàn toàn bại lộ ở trong mắt nam nhân trong.
“Tôi cảm thấy rất đẹp.” Nhậm Thần Dương vỗ về chơi đùa một viên núʍ ѵú, đem nó đùa bỡn đến đứng thẳng lên hoàn toàn, viên nhũ kia thật sự có chút lớn, Nhậm Thần Dương trong lòng nảy ra một cái ý nghĩ, “Là dùng nơi này uy sữa sao?”
Lâm Kiến Bảo bị hắn hỏi chuyện đáng thẹn như vậy, mặt đỏ như máu cắn môi tránh đi ánh mắt của hắn, ngượng ngùng trả lời. Nhậm Thần Dương nhìn vẻ mặt của cậu liền biết mình đoán trúng, nghĩ đến cảnh Lâm Kiến Bảo uy sữa cho thằng nhóc con, dươиɠ ѵậŧ cứng đến lợi hại hơn, hắn liếʍ láp vành tai trắng nõn của Lâm Kiến Bảo, ghé vào bên tai cậu, dùng âm thanh tràn ngập từ tính thấp giọng nói: “Thật muốn nhìn xem, rất muốn nhìn xem bộ dạng em uy sữa.”
Trong cổ họng Lâm Kiến Bảo không kìm được được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nhỏ giọng giải thích: “Sữa không nhiều lắm, không đủ cho Tiểu Thần uống” cậu khi đó biết nếu không uy sữa sẽ tự động mất, nhưng vì một chút tiền sữa bột, vẫn là không bỏ được, dù cảm thấy thẹn, lại vẫn uy cho con trai uống mười tháng, núʍ ѵú cũng bị hút đến càng lúc càng lớn, có đôi khi cậu phải dán băng keo cá nhân lên núʍ ѵú mới có thể không bị lộ.
Lúc trước cậu ngủ cùng Nhậm Thần Dương cũng không dám cởϊ áσ trên, chính là vì sợ nam nhân nhìn thấy sẽ chán ghét.
Nhậm Thần Dương một xíu cũng không ghét, ngược lại thích không chịu được, “Tôi muốn nếm thử.”
Bốn chữ này làm cho sắc mặt Lâm Kiến Bảo càng đỏ, du͙© vọиɠ từ sâu thẳm chậm rãi bị khơi mào, Nhậm Thần Dương liếʍ dọc theo cổ cậu đi xuống, lưu lại một chuỗi dấu vết, dấu ở trên cổ không đậm, bảo đảm ngày hôm sau có thể biến mất, dấu vết ở trên ngực lại rất đậm, giống như gieo một viên lại một viên dâu tây đỏ tươi. Lưỡi hắn rất nhanh đã liếʍ đến trước bộ ngực phồng lên, đầu lưỡi ướŧ áŧ nhẹ nhàng tao quát một chút đầṳ ѵú liền đứng thẳng.
Lâm Kiến Bảo cảm giác toàn thân như có điện lưu chạy qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ này như cổ vũ nam nhân, hắn tiếp tục chậm rãi liếʍ láp, dùng nước miếng đem núʍ ѵú đỏ tươi liếʍ ướt, đem nhũ thịt chung quanh cũng hút một vòng, cuối cùng mới hé miệng, đem đầṳ ѵú hàm vào trong miệng, dùng sức liếʍ mυ'ŧ.
“A” kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn làm Lâm Kiến Bảo nhịn không được kêu ra tiếng, toàn thân run run, có chút sợ hãi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy. Cậu nghĩ muốn đẩy Nhậm Thần Dương ra, ngón tay sờ đến tấm lưng trần trụi, lại có chút luyến tiếc.
Nhậm Thần Dương càng ra sức hắn hút vυ' cho cậu, đem núʍ ѵú hút đến càng hồng càng sưng, mới chưa đã thèm nhổ ra, nam nhân gắt gao nhìn cậu chằm chằm, trong mắt đầy du͙© vọиɠ nóng bỏng, “Tiểu Thần cũng hút em như vậy sao?”
“A không phải” Lâm Kiến Bảo cũng không biết tại sao nam nhân tự nhiên lại ác liệt như vậy, chuyên làm cậu xấu hổ đến cực điểm.
Nhậm Thần Dương cong cong khóe miệng, bắt đầu hưởng dụng nộn nhũ bên kia, hắn đem hai bên núʍ ѵú hút đến không sai biệt lắm sưng lớn như nhau, mới vừa lòng buông ra. Lâm Kiến Bảo bị hút đến nước mắt lưng tròng, đuôi mắt đều hồng, nhìn qua phá lệ mê người.
Nụ hôn triền miên hôn không ngừng di động, hôn qua cái bụng bằng phẳng, ngay cả rốn cũng không buông tha liếʍ một vòng, sau đó chuyển dời đến chất lỏng trên căn dươиɠ ѵậŧ. Nhậm Thần Dương dùng ngón tay loát côn ŧᏂịŧ kích cỡ không lớn, giây tiếp theo, không chút do dự đem cả căn dươиɠ ѵậŧ hàm vào, tốc độ nhanh đến mức Lâm Kiến Bảo muốn ngăn cũng không kịp.
“A ha không cần rất bẩn” Lâm Kiến Bảo cong eo nghĩ đẩy hắn ra, sau khi nam nhân cố ý hít sâu một cái, toàn thân mềm xuống, chỉ có thể vô lực mở to mắt, nhìn hình ảnh nam nhân tuấn soái khẩu giao cho cậu.
Dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn bị khoang miệng ướŧ áŧ bao bọc, đầu lưỡi Nhậm Thần Dương linh hoạt không ngừng ở qυყ đầυ mẫn cảm đánh chuyển, thậm chí còn thường thường dùng đầu lưỡi đâm vào mắt mã, hấp thụ dịch tuyến tiền liệt bên trong. Lâm Kiến Bảo chưa bao giờ nhấm nháp quá kɧoáı ©ảʍ mất hồn như vậy, tuy rằng trước kia làʍ t̠ìиɦ với Nhậm Thần Dương cũng rất thoải mái, nhưng cậu dù sao cũng là nam nhân, đối với việc trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ làm hắn hoàn toàn không có cách nào chống cự.
Nhậm Thần Dương giống như đã nghiên cứu qua, đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ hàm chặt, lại dùng kỹ xảo trên dưới liếʍ mυ'ŧ, so với kỹ thuật của Lâm Kiến Bảo tốt hơn không ít.
Mấy tháng chưa từng thư giải thân thể căn bản không chịu được kɧoáı ©ảʍ như vậy, sau khi Nhậm Thần Dương hút sâu một cái, Lâm Kiến Bảo không có dấu hiệu liền bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy miệng Nhậm Thần Dương. Lâm Kiến Bảo hoảng sợ, chưa từ trong cao trào hoàn hồn đã vội túm lấy khăn giấy đưa cho nam nhân, “Mau nhổ ra, xin lỗi em không nhịn được.”
Nhậm Thần Dương cầm tay cậu, yết hầu chuyển động một chút, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng nuốt xuống, động tác này khiến Lâm Kiến Bảo ngơ ngác.
“Hương vị cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Nhậm Thần Dương câu lên, trong ánh mắt đầy dục hỏa, mang theo một chút ý cười, “Tiểu Bảo, nơi đó của em hình như có phản ứng.”
Lâm Kiến Bảo cúi đầu nhìn giữa đùi của mình, giữa hai cánh môi xác thật có chút ướt, cậu muốn vươn đầu ngón tay sờ thử một chút, đã bị Nhậm Thần Dương đè lại tay đẩy ngã ở trên giường, một bên cúi người đến giữa hai đùi cậu, vươn đầu lưỡi liếʍ lên.