Lâm Kiến Bảo ở bên trong bao lâu, Nhậm Thần Dương liền đứng ở ngoài bấy lâu, hắn không nói gì, tâm tình phức tạp nhìn bóng người đang ngồi xổm trên mặt đất.
Tiếng khóc thút thít sớm đã dừng, tiếng nức nở cũng đã ngừng. Lâm Kiến Bảo lau sạch mặt, nhìn trong gương thấy đôi mắt toàn bộ đều hồng, nhịn không được có chút e lệ. Cậu mở cửa, cửa mới vừa mở ra, đã bị Nhậm Thần Dương ôm vào trong l*иg ngực.
Cánh tay của Nhậm Thần Dương ôm cũng không chặt, chỉ là ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Kiến Bảo, để cậu dựa vào ngực mình. Lâm Kiến Bảo ngượng ngùng, nhắm mắt lại không nói gì, Nhậm Thần Dương cũng không nói lời nào, hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Lâm Kiến Bảo mới đẩy đẩy hắn, “Em đi làm đồ ăn.”
Nhậm Thần Dương mím môi, “Tôi đến giúp em.”
Phòng bếp quá nhỏ, lại nóng, Lâm Kiến Bảo muốn cự tuyệt, suy nghĩ một chút lại không nói ra. Hai người ăn ý rửa rau, nhặt rau, lột vỏ tôm, đánh vẩy cá, đem đồ ăn cần làm nấu trước, chờ đến lúc xào rau xong vẫn còn sớm, hai người lại ra phòng khách ngồi.
Lâm Kiến Bảo khẩn trương trong lòng, nuốt nước miếng, đột nhiên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Nhậm Thần Dương, bộ dạng như ngủ không ngon, nhịn không được hỏi: “Anh muốn đi ngủ một chút không?"
Nói xong cậu lại hơi hối hận, sắc mặt cũng nóng lên, nói như vậy, với việc hai người vừa mới hôn mà nói, đặc biệt như là một loại mời gọi. Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn cậu, “Được.”
Phòng ngủ của Lâm Kiến Bảo cũng rất nhỏ, bày một cái giường khoảng 1m5 còn có một cái tủ quần áo, trong một góc có vài cái rương, không gian vô cùng có hạn.
Trên giường đặt một cái chiếu, đặt hai cái gối đầu song song, một cái chăn mỏng xếp chỉnh tề đặt ở giữa giường. Lâm Kiến Bảo không nhớ mình đã gấp chăn, nghĩ đến đứa con ngoan ngoãn của mình, trong lòng có chút ấm áp.
Nhậm Thần Dương không chút ngượng ngùng nằm lên, hắn gối lên cái gối lớn, vì dáng người quá mức cao lớn, cái giường càng thêm nhỏ. Hắn vươn tay về phía Lâm Kiến Bảo, “Đi lên đây.”
Mặt Lâm Kiến Bảo nóng đến lợi hại, hồng hồng, ánh mắt trốn tránh, “Em không cần”
“Tôi không làm cái gì, chỉ muốn ôm em.” Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn cậu, cánh tay vẫn không thu lại.
Lâm Kiến Bảo siết chặt ngón tay, “Vậy anh chờ em.” Cậu nhanh chóng đem cửa đóng kỹ, tắt quạt ở phòng khách, mới vào phòng ngủ, kéo màn, lại bật cái quạt nhỏ trong góc. Cậu có chút áy náy, “Có chút nóng.”
“Không sao cả.”
Lâm Kiến Bảo khẩn trương bò lên trên giường, Nhậm Thần Dương nằm phía ngoài, cậu chỉ có thể bò vào phía trong, mới vừa nằm xuống, một cánh tay liền duỗi tới, đem cậu vây vào một l*иg ngực ấm áp.
Ngửi được hương vị quen thuộc, trái tim Lâm Kiến Bảo đập mạnh, vậu thật cẩn thận hít thở, gần như có chút cơ khát đem hương vị quen thuộc ấy hít vào xoang mũi, ở trong lòng đầy dư vị.
Nhiệt độ quả thật cao, nóng đến mức làm người đổ mồ hôi, nhưng hai người ai nấy đều không nói chuyện, nhắm hai mắt cảm thụ giây phút yên lặng này, phòng ngủ trong thời gian ngắn chỉ có tiếng quạt kêu “kẽo kẹt”, nhịp đập cuồng loạn của trái tim, đều bị tiếng của chuyển động kia áp xuống.
Lâm Kiến Bảo cho rằng mình sẽ không ngủ được, Nhậm Thần Dương nằm cạnh bên người thật sự làm cậu cực kỳ hưng phấn cùng khϊếp sợ, nhưng trên thực tế cậu cậu nằm cạnh Nhậm Thần Dương ngủ ngon vô cùng, ngay cả mộng cũng không mơ lấy một cái, hoàn toàn lâm vào giấc ngủ, đem mệt mỏi mấy ngày liền đều đánh tan, chờ đến khi tỉnh lại, trong phòng tối đen, người bên cạnh sớm đã không thấy, Lâm Kiến Bảo kinh hoảng vội vàng ngồi dậy, trong phút chốc thế nhưng sợ sự xuất hiện của Nhậm Thần Dương chỉ là một giấc mộng.
May mắn rất nhanh cậu đã nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, Lâm Kiến Bảo đi giày ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp thấy, nam nhân cao lớn mặc cái tạp dề hơi nhỏ đang xào rau, xem tư thế rất mạch lạc, như là rất thành thục.
Cho dù đang nấu ăn cũng rất đẹp trai.
Trong đầu Lâm Kiến Bảo nảy ra ý nghĩ này, sắc mặt đỏ hồng, “Sao anh không gọi em dậy?”
Nhậm Thần Dương nhìn thấy cậu, mắt sáng rực lên, trên mặt lại vẫn không có biểu tình gì, ngữ khí cũng bình đạm, “Thấy em ngủ say, tôi xào xong rau rồi, em gọi em trai xuống ăn cơm đi."
“Vâng.”
Lâm Kiến Bảo rửa mặt, khẩn trương lên lầu, cậu không biết Nhậm Thần Dương có thể nhìn ra cái gì không, cậu chỉ hy vọng có thể giấu diếm được.
Lâm Thần đang cùng bà Vương đọc sách, bà Vương đã bảy mươi tuổi, là một lão nhân ưu nhã, quần áo mặc trên người rất được chú trọng, bà thích mặc sườn xám, tóc cũng chải vuốt cẩn thận. Dáng người bà cũng được bảo trì tốt, còn cao hơn Lâm Kiến Bảo nửa cái đầu, khí chất hơn người. Gia cảnh của bà không tồi, con gái duy nhất gả ra nước ngoài, nguyên nhân chuyển đến nơi này là vì căn hộ này là của bà và người thương, sau khi người thương bệnh nặng qua đời đã mười mấy năm, bà về hưu liền chuyển đến nơi này.
Phòng của bà Vương lớn hơn chỗ của Lâm Kiến Bảo rất nhiều, bốn phòng hai tầng, là phòng lớn nhất tại tòa tiểu khu này. Ba phòng ngủ của bà đều dùng để làm thư phòng, kệ sách đều rất cao, bên trên đầy sách, trên tường cũng treo rất nhiều tranh chữ, mùi giấy rất nồng.
Lâm Kiến Bảo mỗi lần tới nơi này lại cảm thấy có chút kính sợ, có thể là bởi vì mình đọc sách không nhiều lắm, nội tâm rất hâm mộ người có văn hóa như vậy.
Lâm Thần nhìn thấy cậu, cũng không vội vã chạy đến, mà là dùng thẻ kẹp sách kẹp trang sách đang đọc, sau đó đem sách để lại lên kệ, lại ngoan ngoãn chào bà Vương: “Bà ơi, con về đây, hôm nay cảm ơn ngài đã dạy dỗ.”
Bà Vương từ ái sờ sờ đầu của nhóc, từ trong phòng bếp bưng ra một mâm đồ ngọt màu xanh lục, “Ta có làm bánh đậu xanh, các con lấy xuống ăn. Nếu buổi tối không tiện, có thể đem Tiểu Thần đưa lên đây.”
Lâm Kiến Bảo nói cảm ơn, nắm tay Lâm Thần ra cửa, trên mặt có chút nóng.
Bởi vì ánh mắt nhìn thấu của bà Vương, làm cậu có chút ngượng ngùng.
Hai ba con chậm rãi xuống thang lầu, Lâm Kiến Bảo do dự một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thần, còn còn nhớ buổi sáng ba ba nói gì với con không?”
Lâm Thần gật gật đầu, ngữ khí là nhất quán bình đạm, “Nhớ rõ ạ.”
Lâm Kiến Bảo nhẹ nhàng thở ra, lúc mở cửa, Lâm Thần kéo tay cậu. Lâm Kiến Bảo cúi đầu nhìn nhóc, “Làm sao vậy?”
Ngũ quan không khác cậu chẳng có biểu tình gì, chỉ có ánh mắt có chút lạ, Lâm Kiến Bảo khẩn trương, nhìn cẩn thận, thấy nhóc không nói lời nào, lại tiếp tục mở cửa.
Trên bàn trà pha lê đã dọn mấy đĩa đồ ăn nóng hổi, toàn bộ căn nhà đều tràn ngập mùi đồ ặ, Lâm Kiến Bảo có chút kinh ngạc vì Nhậm Thần Dương biết nấu ăn, hơn nữa thoạt nhìn hương vị cũng không tệ lắm.
Nhậm Thần Dương cuối cùng đem đĩa tôm rang từ trong phòng bếp ra, nhìn đến đứa nhỏ bên cạnh Lâm Kiến Bảo, hơi hơi sửng sốt, rất nhanh nỗ lực bày ra vẻ tươi cười, ôn nhu chào hỏi, “Xin chào bạn nhỏ.”
Lâm Thần nhìn chằm chằm hắn, gương mặt giống Lâm Kiến Bảo có vẻ phá lệ bình tĩnh, không có giống phản ứng của đứa nhóc khi gặp người lạ.
Lâm Kiến Bảo nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan nói: “Tiểu Thần, đây là bạn của anh*, gọi là Nhậm Thần Dương, em* có thể gọi hắn là chú.” Cậu cố gắng bình tĩnh, ngữ khí cũng cố làm ra vẻ bình thường, cùng Nhậm Thần Dương giới thiệu: “Đây là Lâm Thần, em trai em.”
*chỗ này Bảo đang bảo Thần Thần là em trai nên để xưng hô là "anh- em" nhé
Hắn còn chưa nói xong, thanh ấm non nớt của Lâm Thần đã vang lên, “Ba ba, con đói bụng.”
Năm chữ rõ ràng truyền đến lỗ tai hai người, Lâm Kiến Bảo kinh hoảng, phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt Nhậm Thần Dương, Nhậm Thần Dương lại đang nhìn Lâm Thần, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
Ba người trong lúc nhất thời ai cũng không nhúc nhích, Lâm Thần nhìn chằm chằm Nhậm Thần Dương, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, trong ánh mắt lại hàm chứa công kích nồng đậm. Nhậm Thần Dương trước hết phản ứng lại, hắn đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Lâm Kiến Bảo, thanh âm trầm thấp mà mà ngưng trọng, “Đây là con trai của em?”
Lâm Kiến Bảo không nói gì, trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng lộn xộn, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải. Lâm Thần cầm bàn tay của cậu, lại gọi một tiếng, “Ba ba.”
Một tiếng gọi này làm Lâm Kiến Bảo hoàn hồn, cậu nhắm mắt, mở miệng ra, lại phát hiện yết hầu khô khốc, “Là con trai em.”
Ánh mắt Nhậm Thần Dương trầm tĩnh làm cho người ta sợ hãi, biểu tình cũng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hàn khí. Lâm Kiến Bảo cho rằng hắn tức giận, có chút tuyệt vọng nhìn vào mắt hắn, "Tối nay em giải thích với anh, ăn cơm trước đi, nhóc con đói bụng rồi.”
Một bữa cơm ba người ăn đều không an bình, sắc mặc vô cùng phong phú, bọn họ lại đều không ăn uống. Lâm Thần chôn đầu, khuôn mặt nhỏ cơ hồ muốn vùi vào trong chén cơm, cách cầm chiếc đũa không đúng lắm, nhưng không có hạt cơm nào được đưa ra khỏi bát. Lâm Kiến Bảo cũng cúi đầu, gian nan đưa cơm vào trong miệng, ngẫu nhiên lấy một đũa đồ ăn cho vào trong miệng, lại căn bản không nếm ra mùi vị gì.
Nhậm Thần Dương nhìn một lớn một nhỏ ngồi đối diện, nội tâm kích động và khϊếp sợ khó có thể kiềm lại, cho dù tâm lý hắn vững vàng, gặp phải chuyện như vậy cũng không thể không hốt hoảng.
Người mình tìm kiếm nhiều năm, nguyên lai lại sinh một nhãi con cho hắn, còn một mình nuôi nấng đến lớn như vậy làm hắn kinh ngạc, càng nhiều hơn, là cảm giác vô lực.
Hắn rất muốn hỏi Lâm Kiến Bảo vì sao nói dối với mình, vì sao không nói cho hắn biết? Cậu ấy chấp nhận cho mình một cơ hội, chỉ là có lệ sao? Hay là cho rằng hắn chỉ là tâm huyết dâng trào, nội tâm áy náy tâm nên mới đáp ứng?
Lúc trước Nhậm Thần Dương chưa từng hoài nghi tình cảm của Lâm Kiến Bảo với hắn, hiện tại lại có chút sợ hãi. Đã qua nhiều năm như vậy, Lâm Kiến Bảo đã trải qua những năm tháng vất vả như vậy, có thể đã sớm đem lưu luyến trước kia chôn dưới lớp bụi của thời gian, không còn lưu lại trong lòng nữa?
Nhậm Thần Dương thật sâu nhìn hai cha con một lớn một nhỏ kia một cái, trong lòng lại kiên định.
Giữa bọn họ đã có một đứa con, cho dù không có cảm tình làm ràng buộc, còn có quan hệ huyết thống, quan hệ gần gũi, Lâm Kiến Bảo cho dù không muốn, Nhậm Thần Dương cũng sẽ nghĩ mọi cách đem mối quan hệ này duy trì.
Hắn phải tìm lại tình yêu giữa họ.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, Lâm Kiến Bảo vẫn còn tình cảm với hắn, cậu chỉ là che dấu mà thôi, ngay cả nguyên nhân, hắn sẽ tìm hiểu rõ ràng.