Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 23: Vĩnh viễn đặt con ở vị trí đầu tiên

Ăn xong bữa cơm không biết mùi vị gì, lúc Nhậm Thần Dương chủ động dọn dẹp, Lâm Kiến Bảo kéo Lâm Thần ra cửa đưa nhóc lên nhà bà Vương. Lâm Kiến Bảo sờ sờ khuôn mặt hơi tái nhợt của con trai, tận lực làm chính mình ôn nhu một chút, “Tiểu Thần, ba ba cùng chú có chuyện muốn nói, xong sẽ lên đón con, được không?”

Trong mắt Lâm Thần đầy bất an, nhóc lần đầu tiên làm ra hành động phù hợp tuổi của mình, nhóc kéo cánh tay Lâm Kiến Bảo không chịu buông ra, có chút ủy khuất nhìn cậu.

Lâm Kiến Bảo nghi hoặc, ngồi xổm xuống hỏi nhóc, “Làm sao vậy?”

Lâm Thần chớp mắt vài cái, như là muốn đem nước mắt ép trở về, nhóc nhỏ giọng nói: “Ba ba, ba có phải không cần con nữa không?”

Lâm Kiến Bảo nghe thấy câu nói, chấn động toàn thân, đôi mắt mở lớn, đầu óc cậu theo không kịp suy nghĩ của nhóc, “Con vì cái gì cảm thấy ba sẽ không cần con nữa?”

Lâm Thần cúi đầu không trả lời, tay chậm rãi buông lỏng, Lâm Kiến Bảo vội vàng cầm tay nhóc, ngữ khí hơi vội vàng, “Ba ba không biết vì sao con lại nghĩ như vậy, nhưng ba ba bảo đảm, đời này chắc chắn sẽ không thể không cần con.”

Lâm Thần nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng, nhưng ngữ khí vẫn hơi hoài nghi, “Thật vậy ạ?”

Lâm Kiến Bảo nghiêm túc gật gật đầu.

Đứa nhóc nho nhỏ nhẹ nhàng thở ra, cánh tay ôm lấy cổ cậu, thanh âm mềm mại, lại không có nũng nịu, như là hứa hẹn, “Ba ba, con sẽ ngoan ngoãn, mỗi lần thi sẽ bảo đảm đạt điểm cao nhất, sẽ giúp người nấu cơm, sẽ giặt quần áo, con sẽ học làm tốt mọi thứ, chia sẻ gánh nặng với ba ba, ba ba đừng không cần con.”

Lâm Kiến Bảo nghe nhóc nói hốc mắt đều ướt, ôm chặt lấy thân hình gầy yếu, “Ba ba sẽ không không cần con, Tiểu Thần, con không cần lo lắng.”

“Vâng, xin lỗi ba ba, con lại nói dối người, con rõ ràng đã đáp ứng người, lại không làm được.”

Lâm Kiến Bảo nghe nhóc nói, cũng hiểu chút tâm tư của con trai mình. Nhóc đại khái cho rằng mình muốn giấu giếm chuyện nhóc là con trai mình, là sợ mình muốn ở với người khác sau đó sẽ ghét bỏ nhóc là vật trói buộc mình? Lâm Kiến Bảo có chút hối hận, cậu thế mà chỉ lo cho chính mình, cũng không nghĩ đến cảm xúc của Lâm Thần, cho rằng nhóc chỉ mới bảy tuổi sẽ không hiểu chuyện gì, lại không nghĩ rằng tâm tư của đứa nhỏ này rất trưởng thành, việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận.

Cậu hiểu vì sao con trai của mình có loại ý nghĩ này, trước kia cậu có mang con trai đi làm ở siêu thị, có vài đồng nghiệp lắm lời cùng con trai mới vài tuổi của cậu nói rằng nhóc bảo ba ba tìm cho nhóc mẹ kế, còn nói mẹ kế sẽ sinh cho nhóc em trai, sau đó mang theo ngữ khí vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Chờ có em trai rồi, ba ba nhóc không còn một mình nhóc, cũng không yêu thương nhóc nữa.” Hoặc là nói: “Chính là vì có nhóc, ba ba nhóc mới không tìm được vợ.” (táng vô cái mỏ nè 😠😠😠)

Những lời này trong mắt bọn họ cũng chỉ là vui đùa, cho rằng đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, không nhớ được, trên thực tế sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho nhóc con, cũng lưu lại vết thương trong lòng bọn chúng.

Lâm Kiến Bảo nghe được đồng nghiệp "nói giỡn” vài lần như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái, thực nghiêm túc nói với Lâm Thần mình rất yêu nhóc, cũng không cảm thấy nhóc là con vợ* trước, lần sau cũng không mang con đến chỗ làm, mà là nhờ bà Vương chăm sóc.

*Trong CV là "chồng" nhưng mình nghĩ người khác không biết Lâm Kiến Bảo là người song tính, tự sinh con nên để là "vợ"

Khi đó Lâm Thần mới khoảng bốn tuổi, Lâm Kiến Bảo cứ nghĩ tổn thương của nhóc đã bình phục, lại không nghĩ rằng nó vẫn luôn tồn tại trong lòng nhóc con.

Lâm Kiến Bảo hôn khuôn mặt non nớt của con trai, “Người phải xin lỗi là ba ba mới đúng, Tiểu Thần, xin lỗi vì ba đã không nghĩ đến cảm nhận của con, nhưng ba cam đoan với con, ba bảo con nói dối, là có nguyên nhân khác, sau này ba sẽ nói nguyên nhân cho con được không?”

Lâm Thần gật gật đầu, trong mắt ngập nước mắt.

Lâm Kiến Bảo giúp nhóc lau sạch nước mắt, “Con nhớ rõ, ba ba vĩnh viễn đặt con ở vị trí đầu tiên, mặc kệ ở đâu, ba cũng sẽ không bỏ rơi con.”

Khóe môi Lâm Thần cuối cùng cũng lộ ra cái cười nhạt, “Vâng, ba ba.”

Đem con trai dỗ xong, Lâm Kiến Bảo thở phào nhẹ nhõm, bước chân xuống lầu không còn nhẹ nhàng, ngược lại càng thêm nặng nề. Cậu giấu diếm Nhậm Thần Dương, không biết nên giải thích như thế nào.

Chần chờ đi vào trong phòng, Nhậm Thần Dương đã rửa xong chén bát, đang lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, trên tay cầm điếu thuốc, lại không đốt lửa, mày hơi nhíu. Nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Kiến Bảo, mím môi, không nói gì.

Lâm Kiến Bảo có chút hối hận, chính mình làm ra một quyết định ngu ngốc như thế, bất tri bất giác liền đắc tội với hai người. Hai người tính cách như vậy tương tự, không cần ngôn ngữ trách cứ, chỉ cần một ánh mắt bình tĩnh, là có thể khiến cậu áy náy không thôi.

Lâm Kiến Bảo đứng trước mặt Nhậm Thần Dương, rũ đầu, như một đứa nhóc phạm sai lầm, cậu rối rắm một chút, mới mở miệng nói: “Thần Dương, em không cố ý muốn giấu anh.”

Nhậm Thần Dương khe khẽ thở dài, “Là tôi sai, tôi vừa đã suy nghĩ cẩn thận.”

Lâm Kiến Bảo kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tôi lúc ấy nói nhiều lời nặng lời, những lời đó hẳn đã tổn thương em, khiến em không dám nói cho tôi, thật xin lỗi.” Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn cậu, ngữ khí cũng thực ôn nhu.

Lâm Kiến Bảo bị hắn xin lỗi lại không biết làm sao, những lời đã chuẩn bị kỹ trong đầu không phải dùng đến nữa, cậu không biết nên nói tiếp như nào, một lúc sau, mới gập ghềnh nói: “Anh, anh biết Tiểu Thần là con trai của anh?”

Nhậm Thần Dương một bộ đương nhiên, “Nó là em sinh, không phải con của tôi còn có thể là của ai?”

Gương mặt Lâm Kiến Bảo đỏ lên, nhiệt độ thân thể tăng lên, cậu ấp úng không biết nên nói gì mới tốt. Nhậm Thần Dương đem cậu kéo mình ngồi xuống bên người, Lâm Kiến Bảo mới lấy hết can đảm nói với hắn, “Khi đó thuốc bị em động tay động chân, trừ lần đầu tiên thật là thuốc tránh thai, về sau đều là kẹo cao su hoặc vitamin, em khi đó chỉ nghĩ cách trói buộc anh, nhưng hiện tại không nghĩ đến nữa.” cậu nhìn Nhậm Thần Dương, vẻ mặt có một tia thống khổ, “Em còn cho rằng, anh nên gặp người tốt hơn.”

Nhậm Thần Dương nói: “Tôi không phải người tự mình muốn thứ gì cũng không phân biệt được rõ ràng.”

Lâm Kiến Bảo hơi hơi cúi đầu, nỗ lực nhẫn nại xao động trong lòng, “Em biết”

Tám giờ cậu phải đi làm, cho nên muốn tắm cho Lâm Thần trước. Nhậm Thần Dương cũng không muốn về, nhưng hắn cũng biết chính mình không thể nóng vội, chỉ nói: “Em giúp nó tắm rửa, tôi chờ hai người cùng đi.”

Lâm Kiến Bảo xấu hổ, “Tiểu Thần có chút hiểu lầm với chúng ta, cảm xúc không ổn định, chờ nó bình tĩnh một chút, anh lại qua đây được không?”

Nhậm Thần Dương nghe ra ý tứ của cậu, là bảo mình mấy ngày này không cần tới, trong lòng hơi khó chịu, ngữ khí lại vẫn là bình thường, “Vậy ở ngoài có thể gặp mặt không?”

Lâm Kiến Bảo nghĩ đến thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình, cố gắng vẫn có thể dành ra chút thời gian, gật gật đầu, “Đến lúc đó em gọi cho anh.”

“Được.” Nhậm Thần Dương đi đến cửa, lại quay đầu, trong mắt mang theo ấm áp.

Lâm Kiến Bảo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, còn chưa lấy lại tinh thần, cái trán đã bị Nhậm Thần Dương hôn một cái.

Độ ấm ở môi nhanh chóng khuếch tán, Lâm Kiến Bảo cả người rất nhanh đỏ như tôm luộc, Nhậm Thần Dương hôn cậu xong cũng không rời đi, đôi mắt bình tĩnh nhìn cậu, “Còn muốn khóc không?”

Lâm Kiến Bảo đỏ mặt lắc nhẹ đầu.

Nhậm Thần Dương lại hôn xuống, mục tiêu lần này không phải cái trán hay mặt, mà là hai cánh môi hồng nhuận hắn muốn hôn nhất. Cánh tay hắn ôm lấy eo Lâm Kiến Bảo, nghiêng đầu chuẩn xác hôn lên hai cánh môi đang hé ra, không dùng đầu lưỡi liếʍ, chỉ là đơn thuần dùng cánh môi dán lên.

Toàn thân Lâm Kiến Bảo chấn động, lại không né tránh, chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu, như hạ quyết tâm rồi, nhẹ nhàng mở ra hai cánh môi, lộ ra một đoạt lấy khe hở. Nhậm Thần Dương không có buông tha cơ hội lần này, đầu lưỡi nhanh chóng trượt vào, liếʍ láp hàm trên của cậu, khoang miệng cùng niêm mạc, cuốn lấy đầu lưỡi ướt mềm.

Tiếng nước dính phát ra, Lâm Kiến Bảo có chút khẩn trương bắt lấy vạt áo của hắn, Nhậm Thần Dương hôn cũng không sâu, thời gian cũng không dài, kỹ thuật hôn của hắn có chút ngây ngô, căn bản không tính là tốt, so với bất luận kỹ năng gì đều vụng về, may mắn đối phương cũng là lần đầu tiên hôn sâu, phân biệt không được kỹ thuật hôn của hắn được không, chỉ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, cả người nóng lên.

Lúc tách ra gương mặt Lâm Kiến Bảo đỏ bừng, trong mắt đầy thủy quang liễm diễm, đầy e lệ. Nhậm Thần Dương nhịn không được đem cậu ôm chặt một chút, cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, trái tim của mình cũng đập nhanh dần.

Khi Lâm Kiến Bảo giúp Lâm Thần tắm nhiệt độ cũng chưa có tan, Lâm Thần ngoan ngoãn giơ hai tay cánh tay để ba ba tẩy thân thể của mình, đôi mắt tò mò nhìn cậu. Lâm Kiến Bảo tâm tư hỗn loạn, cũng không có chú ý đến sự nghi hoặc của con trai.

Đem Lâm Thần ôm lên trên giường, cho nhóc thay áo ngủ sạch sẽ, Lâm Kiến Bảo lại đặt một cốc nước ở trên tủ đầu giường, đem sách vở bà tranh vẽ của nhóc đều đặt ở trên giường, lại kiểm tra để chắc chắn rằng điện thoại của con mình đầy pin, mới nói: “Ba ba đi làm, nếu có chuyện gì con phải gọi điện thoại cho ba ba, ba ba sẽ khóa cửa kỹ, đồng hồ báo thức đến 9 giờ con phải ngoan ngoãn đi ngủ, được không?”

Lâm Thần ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Kiến Bảo sờ sờ đầu của nhóc, thơm lên má nhóc, “Ba ba tan làm sẽ về ngay.”

“Ba ba.” Lâm Thần đột nhiên gọi cậu lại.

Lâm Kiến Bảo nhìn nhóc, khuôn mặt Lâm Thần bình tĩnh, ngữ khí cũng bình tĩnh, “Ba ba thích cái chú hôm nay sao ạ?”

Ngực Lâm Kiến Bảo bỗng nhiên giật thót, đối mặt với con trai bảy tuổi, cậu luôn có loại cảm giác không che đậy được, đối phương tuổi nhỏ, sức quan sát lại rất nhạy bén, chưa bao giờ giống các bạn cùng trang lứa. Lâm Kiến Bảo cảm thấy là bởi mình bận quá, cho nên tạo thành tính cách hướng nội cho đứa nhỏ, trong lòng luôn áy náy.

Hiện tại lại hiểu rõ, tính cách của Lâm Thần hẳn là trời sinh, không phải giống như đúc người cha của mình sao?

Lâm Kiến Bảo không nói dối được, hôm nay cậu đã tổn thương con trai một lần, cũng không muốn lại lừa nhóc. Cậu nghiêm túc nhìn con trai, dò hỏi: “Nếu ba ba thích, Tiểu Thần có vui không?”

Lâm Thần cũng nhìn cậu, “Chỉ cần ba ba vui, Tiểu Thần cũng sẽ vui."